Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Chương 97: Chương 97: “Muốn đi?”




Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu

Tiếng súng đột ngột quấy nhiễu khắp nơi, hình như có tiếng vang, chấn động không dứt ở nơi xa.

Nếu tập trung, dường như có thể nghe được tiếng động vật trong thảo nguyên, trên núi tuyết, hoảng loạn chạy trốn.

Ấn đường Cố Yếm khóa chặt, quay đầu nhìn về phía cứ điểm quân sự lồng trong đêm tối.

Anh ta không nói lời nào, đội viên lại nhịn không được: “Đội trưởng Cố, nổ súng. Bây giờ chúng ta sẽ đi vào chi viện sao?”

“Tiếng súng không phải ám hiệu.” Cố Yếm chậm rãi lắc đầu, tựa như đang phân biệt vị trí tiếng súng, mấy giây sau, giống như chợt nhớ tới cái gì, anh ta dùng bộ đàm liên hệ tiểu đội bốn người mai phục trong cứ điểm quân sự.

** ** **

Trời vẫn tối đen, sương mù nồng đậm không tiêu tan. Duy nhất một chiếc đèn chiếu sáng công suất lớn trong doanh địa bị sương mù che đậy, phát ra cảm giác mờ nhạt cổ xưa.

Trong phòng chỉ huy là thế trận của giằng co của hai phe.

Phó Tầm cùng Khúc Nhất Huyền thế đơn lực bạc, đưa lưng về phía lối ra, giằng co với Bùi Vu Lượng cầm đầu ba người.

Không một người nói chuyện, đến tiếng hô hấp cũng là đè nén, giống như thở không ra hơi, trầm thấp liên miên.

Sau một hồi lâu, vẫn là Bùi Vu Lượng kiêng kị chung quanh có mai phục, đè ép thanh âm, nói: “Đêm nay xem như thử lỗi, yêu cầu của tôi cũng không quá đáng, cô nói cho tôi người của bọn họ đang ở đâu, tôi sẽ thả các ngươi đi, gồm cả Giang Doãn.”

Khúc Nhất Huyền lành lạnh cười một tiếng: “Nói cho anh người ở đâu?”

Đừng nói cô không biết, dù biết cô cũng sẽ không nói.

Bùi Vu Lượng cũng không có chiêu gì mới, nhiều lắm thì nghĩ một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, cướp một người cảnh sát, có thể đảm bảo đoạn đường này của hắn đều bình an, còn không cần đề phòng Khúc Nhất Huyền lại ra ám chiêu.

Cô khịt mũi coi thường Bùi Vu Lượng vùng vẫy giãy chết, nhưng trước mắt, đợi Cố Yếm đến chi viện mới là chuyện đứng đắn.

Cô nhẫn nại tính tình, giải thích: “Đoạn đường này tôi đều đi cùng anh, biết đến còn chưa hẳn nhiều hơn anh.”

Bùi Vu Lượng biết cô đang trì hoãn thời gian, thời gian càng trôi qua, tính tình của hắn càng táo bạo: “Tôi muốn nghe không phải những cái này, nếu như cô dứt khoát một chút, sổ sách giữa chúng ta liền thanh toán xong, tôi thả các ngươi cùng Giang Doãn đi. Chậm thêm chút nữa, cũng không phải là điều kiện này.”

Thanh toán xong?

Ánh mắt Khúc Nhất Huyền vượt qua đầu vai Phó Tầm nhìn về phía Bùi Vu Lượng, cực kì châm chọc cười một tiếng: “Vừa rồi anh cầm súng dí lên trán tôi, anh nghĩ là thanh toán xong?”

“Thời điểm anh nổ súng, có nghĩ đến đổi điều kiện với tôi, thả Giang Doãn cùng hai người bọn tôi sao?”

Cô không đổi sắc mặt viết trên lưng Phó Tầm chữ “Tháo”.

Người ngăn trước người cô, hơi hơi ghé mắt, góc cạnh cằm dưới ánh sáng khắc sâu như là búa khắc.

Mặt mày Phó Tầm bất động, cằm hơi thu, mi mắt nhẹ hợp lại, lặng yên không một tiếng động hạ khóe mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên cây súng Bùi Vu Lượng đang cầm trên tay.

Khoảng cách giữa anh và Bùi Vu Lượng bất quá chỉ một cánh tay, đột nhiên xông lên tháo súng hắn xuống, không thành vấn đề.

Vấn đề, là lão Tổng phía sau hắn nhìn như tản mạn nhưng kì thực đang cảnh giác phòng bị.

Khoảng cách giữa hắn và Phó Tầm giống nhau, góc độ đứng cũng xảo trá, một khi Phó Tầm có hành động, hắn có thể phát giác và hành động ngay trước tiên.

Khốn cục trước mắt này, lão Tổng sẽ hướng về ai, không cần nói cũng biết.

Phó Tầm nâng mắt, giống như là lơ đãng, thuận miệng hỏi: “Giang Doãn đâu?”

Anh thuận miệng một câu, lập tức xé mở một khe hở.

Đèn chiếu sáng ngây ngốc ở cửa bị gió thổi vào phòng chỉ huy khiến cho rung động đung đưa, ánh sáng trước mắt lúc sáng lúc tối, lắc lư, giống như chiếc đu dây qua lại, kẽo kẹt kẽo kẹt, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Ánh mắt Khúc Nhất Huyền lệch về một bên, rơi vào trên túi ngủ dưới đèn — năm cái túi ngủ, không có Giang Doãn.

Không chỉ Quyền Khiếu, Giang Doãn đêm nay cũng không hề xuất hiện.

Bùi Vu Lượng đã từ chỗ Bành Thâm biết cứ điểm quân sự có mai phục, hắn muốn gậy ông đập lưng ông một mẻ hốt gọn, thì cần gì phải lại tự mình đi chuyến này? Nếu như đơn thuần chỉ là thử cô, cũng không phải là chỉ có biện pháp này.

Bùi Vu Lượng chỉ cần tùy tiện tìm một cơ hội trên đường trói cô lại đề ra nghi vấn đều ổn thỏa hơn so với “Lấy thân mạo hiểm”.

Tính tình của hắn cũng không phải sẽ cam chịu, đến cũng đã đến rồi, khẳng định cũng đã làm phòng bị tương ứng, cho chính mình lưu lại một tay.

Vậy sau cái chuẩn bị này là cái gì?

Giang Doãn không đến mức sẽ phản bội cô, cô ta không có động cơ này, cũng sẽ không lỗ mãng như thế, dồn chính mình vào chô chết cũng nằm ngoài suy xét.

Đó chính là Quyền Khiếu?

Tâm tư cô thay đổi thật nhanh, nhưng chậm chạp không cách nào đoán định trong tay Bùi Vu Lượng đến cùng nắm bao nhiêu cân lượng.

Chính thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cruiser bên ngoài phòng chỉ huy chợt phát ra một tiếng loa kéo dài, ngay sau đó là tiếng kêu to của Giang Doãn cơ hồ đã dùng hết toàn lực: “Bùi Vu Lượng đáp ứng Bành Thâm… ô ô ô.”

Cơ hồ là đồng thời, Phó Tầm lao lên.

Khúc Nhất Huyền thậm chí còn không thấy rõ động tác của anh, chỉ thấy anh chụp lấy cổ tay Bùi Vu Lượng khẽ đảo một cái, cây súng này, tự động tuột tay, rơi vào trong tay Phó Tầm.

Không chờ cô thế Phó Tầm quát một tiếng làm màu, ánh đèn trên đỉnh đầu nhoáng một cái, lộ ra lão Tổng phía sau Bùi Vu Lượng. Hắn nghiêm mặt, lặng yên không một tiếng động giơ súng, họng súng nhắm ngay vào Phó Tầm.

Khúc Nhất Huyền lập tức hãi hùng khiếp vía, tiếng “Phó Tầm” kia còn chưa bật thốt lên, ý thức đã trước một bước khống chế thân thể của cô, giơ tay đi đoạt lấy.

Lão Tổng sớm dự liệu được chuyện cô sẽ lao ra quấy nhiễu, họng súng lệch ra, không nghiêng không lệch nhắm ngay ấn đường của cô: “Cô đừng nhúc nhích.”

Thanh âm của hắn thô rát, giống như ngậm cát: “Các người ai động, tôi đều nổ súng.”

** ** **

Trước họng súng đen ngòm, Khúc Nhất Huyền ào ào cười một tiếng, bỗng nhiên nghiêng đầu, huýt sáo.

Điêu Thuyền ngồi xổm ở đầu vai cô nghiêng tai nghe ngóng, kêu khanh khách hai tiếng, nhảy cẫng giẫm lên bả vai Khúc Nhất Huyền, nóng lòng muốn thử.

Sắc mặt Lão Tổng lập tức biến đổi.

Vừa rồi hắn trơ mắt nhìn thứ đồ chơi nhỏ này nhào lên cắn Bùi Vu Lượng, cơ hồ như lâm đại địch lệch họng súng ra, chỉ hướng con chồn lúc nào cũng có thể sẽ từ trên vai cô nhảy ra.

Khúc Nhất Huyền chờ chính là giờ khắc này, cô cong khuỷu tay, đỉnh khuỷu tay dùng sức hướng về phần bụng lão Tổng.

Vừa phá được thế tấn công của hắn, cô rèn sắt khi còn nóng, lập tức vươn tay đoạt súng.

Lần này lão Tổng có phòng bị, cắn răng gầm thét: “Còn đứng đấy làm gì?”

Câu nói này hiển nhiên không phải nói với Khúc Nhất Huyền, cơ hồ là lúc hắn vừa dứt lời, đồng thời có tiếng gió từ sau đầu cô đánh úp lại.

Phía sau Khúc Nhất Huyền không có mắt, chỉ lờ mờ xác định vị trí, lúc quay người, đầu gối khụy xuống một cái, gót chân giẫm thẳng lên đầu mũi chân lão Tổng, hung hăng đập mạnh xuống.

Lão Tổng ăn đau, tay cầm súng chán nản rủ xuống, mệt mỏi phòng bị.

Lúc này Khúc Nhất Huyền mới rút lui, quay người nhìn lại.

Bản Thốn giơ thuổng sắt, vẻ mặt xanh mét mím môi nhìn cô.

Cô nóng vội đi cứu Giang Doãn, một cước đá tới, đá rơi thuổng sắt trong tay anh ta, lại nhanh chóng uốn gối, quét ngang một cái, dùng lưng bàn chân đá về eo Bản Thốn.

Khúc Nhất Huyền chưa từng học quyền cước đứng đắn, nhưng làm cứu viện bốn năm, thường xuyên gặp phải chuyện khiêng kéo thiết bị, dần dà, khí lực lớn không ít. Lại học một chiêu nửa thức phòng sói, ứng phó chơi đùa thôi nhưng lại được cô lăn lộn ra hình ra dáng.

Cô biết chính mình đối đầu với lão Tổng cùng Bản Thốn, sớm muộn cũng sẽ rơi vào thế yếu, dứt khoát không trì hoãn. Toàn lực phát tiết ra ngoài, từng quyền nhập thịt đánh cho Bản Thốn không hề có lực đánh trả.

“Bạch nhãn lang.” (Sói mắt trắng – chỉ kẻ phản bội)

Cô ấn đầu Bản Thốn xuống mặt đất trên nền xi măng, đang muốn lại bổ một cái cổ tay chặt xuống, hung hăng đập anh ta thật đau.

Không ngờ, Bản Thốn lúc đầu không hề có lực đánh trả giống như là đột nhiên bạo phát, chợt nhảy lên, lúc tránh khỏi cô dùng sức quá mạnh, khiến Khúc Nhất Huyền phải lui lại hai bước.

Cô chưa kịp đứng vững, sau lưng chợt tuôn ra một tiếng gầm thét: “Chết tiệt, dám đụng đến người Viên Dã tao bao bọc, tao thấy mày chán sống rồi!”

Khúc Nhất Huyền định thần nhìn lại, chẳng biết lúc nào Viên Dã đã xuất hiện, khom lưng cầm lên một khối gỗ dày nặng, bước đi mạnh mẽ sinh uy vọt thẳng tới, đón đầu đập hướng Bản Thốn.

Khổ nỗi, vật liệu gỗ này là đồ dùng trong nhà bị hủy đi, cũng không biết đã bị ăn mòn bao lâu, giòn đến bóp một cái là vỡ, căn bản không chịu nổi một kích.

Viên Dã cầm một tay gỗ vụn, nghẹn họng nhìn trân trối, càng thêm nổi giận: “Đám con cháu này, dám đánh cả phụ nữ, tiểu gia hôm nay phải dạy dỗ chúng mày, cho chúng mày biết tại sao không thể chọc vào tiểu Khúc gia!”

Loại thời điểm này, khó được Khúc Nhất Huyền còn cười được.

Không biết nơi nào trên mặt bị trầy da, cười một tiếng kéo cho da mặt đau nhức.

Cô đứng đấy thở dốc một hơi, tim nóng lên, tận dụng thời gian hỏi Viên Dã: “Sao cậu lại tới đây?”

Phó Tầm thấy cô phân tâm, kiềm chế lại Bùi Vu Lượng, đồng thời còn nhìn chằm chằm bên người cô có nguy hiểm hay không.

Mắt thấy Viên Dã giống như trâu liều lĩnh xông về phía trước, anh cong người che chở, ngăn tại trước mặt cô, ra hiệu rút lui ra ngoài.

Khúc Nhất Huyền cũng không ngốc.

Viên Dã có thể xuất hiện ở đây, nói rõ phụ cận tất có viện quân, vây ở phòng chỉ huy sẽ chỉ tứ cố vô thân.

Cô có thể nghĩ cẩn thận, Bùi Vu Lượng tự nhiên cũng có thể.

Hắn mắt thấy Viên Dã đấu đá lung tung bị Bản Thốn kiềm chế, thế nhưng từ bỏ đoạt lại súng bị Phó Tầm dỡ xuống, đỡ lão Tổng dậy, lập tức chuyển hướng Cruiser rút lui.

** ** **

Trong khoảnh khắc như tia chớp, những manh mối bị Khúc Nhất Huyền xem nhẹ từng cái rõ ràng nổi lên mặt nước.

Giang Doãn ở trong xe, là bị Bùi Vu Lượng lưu lại dùng làm con tin, bất kể là dùng để giao dịch với cô hay là để áp chế cô, cũng sẽ không có người nào so với Giang Doãn tốt hơn.

Giang Doãn chưa nói xong, là do bị Quyền Khiếu che miệng lại kéo về trong xe.

Bùi Vu Lượng chuẩn bị đằng sau là Quyền Khiếu!

Hắn lưu lại Quyền Khiếu làm nội ứng!

“Mau mau!” Khúc Nhất Huyền quát: “Hắn muốn đi!”

Phó Tầm cơ hồ là lập tức đưa tay đi bắt, nhưng chậm.

Bùi Vu Lượng giống như ngờ tới anh sẽ phản công, bả vai vặn một cái, khó khăn sát qua đầu ngón tay Phó Tầm tránh đi.

Bóng đèn trên bệ cửa lại lung lay.

Khúc Nhất Huyền ngửa đầu, ánh mắt rơi vào bóng đèn lay động bên trên, lập tức quay đầu, nhìn về phía Bùi Vu Lượng cùng lão Tổng sắp ra khỏi phòng chỉ huy.

Cô đưa tay từ túi sau lưng lấy dao găm Thụy Sĩ ra, bật lưỡi dao ra, giữa không trung khoa tay múa chân, có lẽ là cảm thấy lưỡi dao có thể chuẩn xác cắt đứt dây điện có độ khó quá lớn, cô dứt khoát cầm cả cán dao quân dụng, sau khi nhắm chuẩn lập tức ném ra.

Loảng xoảng một tiếng vang giòn, tia sáng cực tốc rơi xuống.

Rất nhanh, sau khi lồng thủy tinh rơi xuống vỡ ra, toàn bộ căn cứ lập tức lâm vào bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón.

Phó Tầm lao lên trong khoảnh khắc.

Khi ánh đèn chỉ còn một tia cuối cùng, anh nhắm ngay phương hướng Bùi Vu Lượng, lúc này tăng tốc bổ nhào về phía trước, bám lấy đầu vai Bùi Vu Lượng, nhấn một phát xuống mặt đất.

Sau khi kêu đau một tiếng, Phó Tầm cũng bị Bùi Vu Lượng trở tay quăng ngã xuống đất.

Giống như thú hoang đánh nhau, không chết không thôi, từng chiêu từng thức đều tàn nhẫn.

Trong bóng tối, không phân rõ được đầu đuôi chỉ toàn ra tay bằng ngũ giác nhạy cảm.

Khúc Nhất Huyền không giúp được gì, đang muốn nhảy cửa sổ vào trong xe Cruiser, chỉ nghe một tiếng khoá chốt an toàn vang lên.

Thanh âm kia, tựa như là có đồ vật bén nhọn xẹt qua bức tường, phát ra tạp âm chói tai, cô lập tức tê cả da đầu, rùng mình.

Động tác của cô cứng đờ, chỉ tới lúc kịp quay người nhìn lại, tiếng súng đã vang lên, tiếng rên rỉ của Phó Tầm giống một dấu ấn in sâu vào sâu trong óc, hô hấp của cô cứng lại, một nháy mắt như gặp phải phản ứng cao nguyên, hô hấp khó khăn, đầu váng mắt hoa.

Bóng tối trước mặt ở trước mắt cô như trời đất quay cuồng, dưới chân như đạp hụt, không có cảm giảm thực tại.

Huyết dịch khắp người cô như kết băng, ngưng kết thành một khối. Sắc mặt cô phát lạnh, cặp mắt kia, trong đêm tối lại ẩn ẩn tỏa sáng, lộ ra sát ý lạnh lẽo.

Hai mắt Bùi Vu Lượng miễn cưỡng thích ứng bóng tối vừa lúc đối mắt với cô, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân trào lên.

Cô bước từng bước một, bước chân trầm ổn lại bình tĩnh.

“Muốn đi?”

“Trước tiên trả hết thua thiệt của Phó Tầm cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.