Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Chương 100: Chương 100: “Hiếm có người có thể khiến anh muốn hết lòng hết dạ.”




Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung

Sau khi lên đường Viên Dã vẫn đang suy nghĩ câu “Người đàn ông của tôi” mà tiểu Khúc gia đáp lại, cậu ta cảm thấy ngữ khí và trạng thái của Khúc Nhất Huyền lúc nói câu này không giống với Khúc Nhất Huyền mà cậu ta nhìn thấy khi trước cho lắm, nhưng cụ thể là không giống ở chỗ nào thì cậu ta lại không nói ra được. Cảm thấy Khúc gia nhà cậu ta, trong vẻ phong trần và mạnh mẽ còn trộn lẫn một chút mùi vị đàn bà, phong tình đến khác lạ.

Cậu ta nghĩ đi nghĩ lại cười rộ lên, nhấc chân gác lên bàn điều khiển, tản mạn bắt chéo vào nhau. Người lái xe là lĩnh đội Thẩm Thanh Hải, nam đội viên nhỏ tuổi nhất trong đội cứu viện. Trận cứu viện Tuân Hải Siêu lúc giữa năm làm là do cậu ta làm tiên phong, là người phát hiện Tuân Hải Siêu sớm nhất chính là cậu ta. Cậu ta điều chỉnh độ sáng của đồng hồ đo cho tối đi, thấy Viên Dã tự ngồi một mình buồn bực cười ngây ngô, nhìn mãi một lúc, nhịn không được hỏi: “Đội trưởng Viên đang cười gì vậy? Tiểu Khúc gia đội mình không phải không đuổi kịp tên lưu manh kia sao, còn…” bị thương.

“Cậu không hiểu.” Viên Dã rút hai điếu thuốc trong hộp thuốc lá, một cây cắn vào miệng, một cây đưa cho Thẩm Thanh Hải: “Cậu từng có bạn gái chưa?”

Thẩm Thanh Hải khách khí từ chối, thấy Viên Dã kiên trì đành nhận lấy điếu thuốc kẹp ra sau, cười nói: “Còn chưa kịp có.”

Viên Dã cắn điếu thuốc, nhìn cậu ta: “Cho nên tôi có nói cậu cũng không hiểu, nhóc con chưa từng yêu đương thì không nên quan tâm đến chuyện của người lớn.”

Thẩm Thanh Hải bị một câu qua loa tắc trách của cậu ta làm cho khó hiểu, nắm tóc, thử dò xét nói: “Anh Viên chỉ điểm một chút?”

Viên Dã nghe Thẩm Thanh Hải vì tò mò mà xưng hô cũng đổi từ “Đội trưởng Viên” thành “anh Viên”, cậu ta nhả một ngụm khói, nhiệt tình cười đến híp cả mắt: “Biết Tầm ca chứ?”

Thẩm Thanh Hải một mặt mê mang.

Viên Dã quay đầu thấy cậu ta cau chặt mày, ‘chậc’ một tiếng, nhắc nhở: “Chính là Phó tiên sinh.”

Thẩm Thanh Hải lập tức gật đầu: “Biết một chút, lúc cứu viện ở Ngọc Môn Sa Lương hồi tháng bảy là do Phó tiên sinh với tiểu Khúc gia cùng nhau lĩnh đội.”

“Đúng.” Viên Dã nghiêng tàn thuốc, giảm âm lượng bát quái nói: “Đối tượng của Tiểu Khúc gia nhà chúng ta là anh ấy.”

Thẩm Thanh Hải khẽ giật mình, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, đôi lông mày kia giương lên vẩy một cái, đuôi lông mày run run với biên độ làm cho Viên Dã nhìn xong cảm thấy thư thái khó nói thành lời.

“Tiểu, tiểu Khúc gia… đối tượng sao?” Thẩm Thanh Hải cà lăm mà nói: “Trước đó, trước đó không phải nói…”

Viên Dã “Xuỵt” một tiếng, nhẹ nhàng rít thuốc lá: “Trước đó nói là không hợp.”

Lại nói, ở đường vành đai tây bắc chỉ cần là người biết đến danh tiếng của cô ấy, có ai dám theo đuổi cô ấy đâu chứ? Chơi cổn đao phong không giỏi bằng cô ấy, năng lực nghiệp vụ không mạnh bằng cô ấy, người ta còn là lãnh đạo, cô ấy có thể coi trọng cái gì ở đối phương cơ chứ?

Viên Dã cũng khá thân thiết với các lĩnh đội khác trong đội xe, biết những tên nam lĩnh đội độc thân trong đội xe bí mật đánh giá Khúc Nhất Huyền như thế nào. Từng người không phải đối đãi với cô như nữ thần thì là coi cô như thần tượng mà sùng bái, phàm là gặp phải người không thống nhất ý kiến, mỗi người một chén rượu, uống đến khi hắn chịu phục mới thôi.

Cậu ta gõ gõ tàn thuốc, nói: “Nhưng bây giờ còn giống lúc trước không? Tiểu Khúc gia ở cùng Tầm ca nhà tôi, tôi cảm thấy cực kỳ hợp nhau, từ mắt đến tâm đều cảm thấy hợp.”

Lốp xe ép lên hòn đá làm xe khẽ xóc nảy. Có đá vụn đập vào bệ phát ra tiếng ‘lộp bộp’ trầm trầm. Viên Dã phun ra ngụm khói cuối cùng rồi dập thuốc xuống gạt tàn, hừ mũi nhắc nhở Thẩm Thanh Hải: “Chuyên tâm chút, nhìn đường.”

** ** **

Thương thế nghiêm trọng nhất của Phó Tầm vẫn là chỗ eo bị đạn làm trầy, bác sĩ chỉnh lại phần cánh tay bị trật khớp của Phó Tầm rồi uyển chuyển biểu thị với Khúc Nhất Huyền: “Bước xử lý vết thương khẩn cấp rất ổn thỏa, ngoại trừ vết thương ở phần eo tương đối nghiêm trọng thì Phó tiên sinh không còn vấn đề gì quá lớn. Nhưng vật tư và thiết bị chúng ta mang theo chủ yếu là để ứng phó với các ngoại thương bình thường, với tình huống của Phó tiên sinh như thế này tốt nhất vẫn nên về trạm y tế để kiểm tra xử lý.”

Khúc Nhất Huyền còn chưa trả lời, đội viên đi theo đội cứu viện đứng bên cạnh đã nói tiếp: “Khúc gia, bây giờ đội trưởng Cố đội và đội trưởng Bành cũng ở cứ điểm quân sự, hay là chúng ta rút lui trước rồi thương lượng sau?”

Khúc Nhất Huyền liếc mắt nhìn cậu ta, phất phất tay: “Giúp tôi đỡ người lên xe đã.”

“Ghế phụ xe.” Cô bổ sung: “Điều chỉnh ghế thấp xuống để anh ấy nằm thoải mái chút. Xe tôi lái, có gì thì nói trên đường đi.”

Lĩnh đội đáp một tiếng đỡ Phó Tầm lên xe. Khúc Nhất Huyền quay trở lại Discovery, quét mắt nhìn trong trong ngoài một lần, sau khi nhớ kỹ tọa độ xe mới quay người lái xe rời đi.

** ** **

Lúc Viên Dã đến có ba chiếc xe, cậu ta với Thẩm Thanh Hải đi một chiếc nên lúc về liền còn lại hai chiếc xe. Theo lệ thường vẫn là Khúc Nhất Huyền dẫn đường. Cô đi qua khu không người, tìm quốc lộ gần nhất, trực tiếp rút lui về Ngũ Đạo Lương. Sau khi lái xe lên đường nhựa, cô thấp mắt nhìn kính chiếu hậu, hỏi: “Cậu vừa nói đội trưởng Bành và Cố Yếm đều ở cứ điểm quân sự?”

“Đúng vậy.” Lĩnh đội trả lời: “Đêm nay đội cứu viện hành động cùng cảnh sát, hạ trại ở gần cứ điểm quân sự từ đêm trước.”

Khúc Nhất Huyền nhíu mày: “Cậu nói kỹ càng xem nào.”

Lĩnh đội ngơ ngác một hồi, hơi ngượng ngùng thấp giọng hỏi: “Tiểu Khúc gia là muốn nói?”

Khúc Nhất Huyền trầm mặc mấy giây, nói: “Từ đầu đến cuối cậu biết những gì, nói tỉ mỉ một lượt cho tôi nghe.”

Lĩnh đội miệng vội vàng đáp, suy nghĩ một lúc mới quyết định bắt đầu nói từ đoạn Giang Doãn mất tích ở núi Minh Sa: “Sau khi chúng ta nhận được thông báo, ngoại trừ những người tiên phong đã đi theo cô vào núi Minh Sa tham dự cứu viện thì tất cả đội viên còn lại đều tập hợp ở tổng bộ để họp. Đội trưởng Bành tự chủ trì hội nghị, mà thật ra cuộc họp cũng không có gì, anh ấy chỉ nhấn mạnh tính nghiêm trọng của sự việc cho mọi người nghe, cổ vũ sĩ khí, rồi chỉnh đốn một đêm, sáng sớm hôm sau tập hợp xuất phát.”

“Bất quá buổi sáng hôm đó không đi được, lúc đội cứu viện tập hợp đợi xuất phát, đội trưởng Bành nhận được điện thoại, nói là cô giải tán đội cứu viện, tự xâm nhập núi cát…” Lĩnh đội dừng lại, dò xét nhìn thần sắc của Khúc Nhất, thấy mặt cô không có biểu lộ gì, cậu ta liếm liếm môi, tiếp tục nói: “Đội trưởng Bành đội tạm thời điều chỉnh kế hoạch, phối hợp với chỉ thị của cô dự định buổi tối lại vào sa mạc.”

“Về sau có biến cố bất ngờ, đầu tiên là có lĩnh đội phát hiện đã mất liên lạc với cô, sau là Tiểu Viên Soái* cũng không trấn giữ ở tổng bộ, lúc ấy lời đồn gì cũng có, đội cứu viện như rắn mất đầu. Về sau đội trưởng Bành tự kiểm tra, điều đội viên hai đội tham dự cứu viện. Hai đội này trực tiếp nghe theo sắp xếp và chỉ huy của đội trưởng Cố, một đội phối hợp đội cảnh sát đi các nơi phụ cận bố trí chướng ngại vật trên đường, một đội đi Ngũ Đạo Lương với đội trưởng Cố, tôi ở nhóm đội sau.”

*’Soái’ trong ‘nguyên soái’, ý nói bọn họ coi Viên Dã như một tướng trong đội cứu viện. =)))) biệt danh cute thía

Khúc Nhất Huyền nghe thật tỉ mỉ, chờ cậu ta dừng lại mới xác nhận: “Tất cả đều do Cố Yếm chỉ huy và sắp xếp?”

“Đúng vậy.” Lĩnh đội nói đến đây, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Đội trưởng Bành đối với chuyện của cô thật là vô cùng chú trọng, sau khi bắt đầu hành động, anh ấy tham dự toàn bộ hành trình. Vừa có chút manh mối, rạng sáng đã muốn bắt đầu họp với đội trưởng Cố, lập kế hoạch thật chi tiết. Chúng tôi phụ trách tuân theo mệnh lệnh điều động, biết những chuyện bên lề còn nội dung cụ thể tôi cũng không biết.”

Khúc Nhất Huyền gật đầu, ra hiệu cậu ta tiếp tục nói.

“Đêm nay tôi với đội trưởng Bành phụ trách canh gác bên ngoài, phòng ngừa bắt ba ba trong hũ còn có ba ba lén chạy trốn. Trước khi tôi với Tiểu Viên Soái đến, đội trưởng Bành còn bị thương do đuổi theo một tên trộm bỏ trốn.” Lĩnh đội thở dài thật sâu, cảm khái: “Những người này lòng dạ đen tối, không có chút nhân tính nào cả, cũng không biết đội trưởng Bành bị thương như thế nào…”

Khúc Nhất Huyền vừa cầm tay lái vừa nhìn kính chiếu hậu: “Không phải cậu với đội trưởng Bành cùng nhau phụ trách canh gác bên ngoài sao, làm sao lại không biết anh ấy bị thương thế nào?”

Lĩnh đội giống như bị hỏi khó, nói: “Lúc ấy có tiếng súng vang lên, còn không chỉ là một tiếng. Nhưng chúng tôi không nhận được chỉ thị hành động, không biết nên làm gì trong tình huống này, cũng không biết tình hình bên trong như thế nào nên mới để đội trưởng Bành đi hỏi một chút. Về sau, toàn bộ kế hoạch bị loạn, đội trưởng Bành không trở về nơi tập hợp, tôi canh giữ ở bên ngoài cũng không dám tự ý rời vị trí. Sau đó, toàn bộ cứ điểm quân sự đèn đuốc sáng trưng, nói là bắt được người…” Nói quá nhiều khiến lĩnh đội có hơi khát, tiện tay ôm hai bình nước từ túi để đồ phía sau, một bình đưa cho Phó Tầm, một bình vặn ra tự uống mấy ngụm mới tiếp tục nói: “Tôi nghe tin đã bắt được người nên cũng đi tham gia náo nhiệt. Không nhìn thấy đội trưởng Bành, ngược lại nhìn thấy Tiểu Viên Soái với đội trưởng Cố áp giải hai người lên xe cảnh sát.”

Khúc Nhất Huyền liếc mắt với Phó Tầm, thuận tay rút chai nước từ lòng bàn tay anh, ném trở về chỗ ngồi phía sau: “Mở cho anh ấy đi, tay vừa nắn về vị trí cũ làm sao dùng sức được?”

Lĩnh đội bị ném đến mơ màng, cái việc vặn nắp bình này không phải chỉ dùng một tay cũng làm được sao…

Nghĩ thì nghĩ, trên mặt cậu ta vẫn bày ra biểu lộ rất hổ thẹn “Tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi có tội”, sau khi vặn nắp bình, cười nịnh nọt đưa nước lên phía trước.

Phó Tầm cong môi, nói tiếng cám ơn: “Do cô ấy chuyện bé xé to.”

Lĩnh đội lặng lẽ liếc mắt nhìn Khúc Nhất Huyền, vội tiếp lời nói nói: “Đâu có, là do tôi thô tục đã quen nên suy nghĩ không chu toàn.”

Cậu ta vừa dứt lời, Khúc Nhất Huyền lại nói: “Em chuyện bé xé to?” Cô liếc mắt, ánh mắt từ cánh tay của anh rơi xuống phần quần áo bị thấm một mảng máu lớn, dò xét đi dò xét lại hai lần, có lẽ là không có tìm được chỗ có thể hạ thủ, khẽ hừ một tiếng coi như thôi.

Lĩnh đội cười ngượng ngùng, luôn cảm giác mình bị kẹp ở giữa như cái bóng đèn sáng trưng…

Nếu không tiểu Khúc gia nhìn cậu ta qua kính chiếu hậu làm gì? Cậu ta bỗng nhiên kịp thời phản ứng, đứng thẳng lưng sống lưng, khuôn mặt nghiêm một chút, tiếp tục nói: “Mới nói đến đoạn trông thấy Tiểu Viên Soái cùng đội trưởng Cố áp giải hai người lên xe cảnh sát…”

Khúc Nhất Huyền lười biếng ‘ừ’ một tiếng.

Xe phi nhanh trên đường quốc lộ, mũi xe xé toạc cơn gió trong vùng hoang vu, gào thét vụt đi.

Lĩnh đội hắng giọng một cái, tiếp tục nói: “Lúc ấy Tiểu Viên Soái trông thấy tôi bảo tôi đi chuẩn bị xe, gọi thêm bác sĩ đi cùng cậu ấy. Nói là còn chưa bắt được tên kia, hắn lái xe trốn đi rồi. Cô với Phó tiên sinh đã đuổi theo nhưng hai người còn đang bị thương, cậu ấy sợ xảy ra chuyện. Tôi nghe xong, vì chuyện quá gấp gáp nên mới tự làm chủ đi điều binh khiển tướng. Cũng may bình thường nhân duyên của tôi không tệ lắm, đội viên đều nghe theo sắp xếp…” Cậu ta cười ha ha hai tiếng, có lẽ là cảm thấy mình giống như Vương bà bán dưa, lại còn khoe khoang trước mặt đại lĩnh đội, cậu ta ngượng ngùng tranh thủ thời gian quay lại đề tài cũ: “Phần lớn đội viên trong đội cứu viện của chúng ta đều phụ trách canh phòng ở bên ngoài, thứ nhất là do đội trưởng Cố cảm thấy tất cả mọi người chưa được huấn luyện chuyên nghiệp sợ sẽ xảy ra nguy hiểm, hai là nhóm tinh anh của bên đội trưởng Cố có nhiều kinh nghiệm cũng không cần đến chúng tôi xông pha chiến đấu, mỗi người tự làm tốt chức vụ của mình thì càng phát huy được nhiều tác dụng hơn. Cho nên tôi cũng không tốn bao nhiêu sức lực, vừa tập hợp xe xong cũng vội theo Tiểu Viên Soái đuổi theo cô.”

Khúc Nhất Huyền nghi hoặc: “Theo lời cậu nói thì có vẻ như cứ điểm quân sự cách chỗ tôi vừa dừng xe cũng không xa, sao mất nhiều thời gian như vây mới tìm tới được?”

Lĩnh đội nghe vậy, lập tức tố khổ: “Lúc ấy tôi đi gọi người, đội trưởng Bành đưa tin cần chi viện, nói là bắt được một tên tội phạm bỏ trốn. Các vết bánh xe trên đường thì vừa nhiều vừa loạn, chúng tôi phải chạy không ít đường vòng. Mà chúng tôi còn phân ra ba đội tìm kiếm rồi đấy, không thì cũng không biết là còn phải mất bao lâu nữa.”

Phụ cận cứ điểm quân sự là một vùng đất bằng phẳng, ngoại trừ chính bản thân nó xem như là một ngọn núi phòng thủ thì căn bản xung quanh không có chỗ nào có thể che chắn cho nó.

Bọn họ phụ trách canh gác ở bên ngoài cơ hồ là cách cứ điểm đến một hai cây số, lúc ấy tình huống hỗn loạn, vết bánh xe trên đất ngang dọc lẫn lộn sao có thể lập tức phân biệt ra được cái nào là chính xác? Toàn bộ phải nhờ các tổ lĩnh đội thử từng đường một.

Khúc Nhất Huyền vặn mi, lại hỏi: “Cậu nói trong cứ điểm quân sự là người của Cố Yếm mai phục vậy sao lúc ấy không có ai vào chi viện?”

“Tôi không rõ lắm.” Lĩnh đội sờ lên sợi râu bên mép, nói: “Đội trưởng Cố mang theo một đội mai phục ở trên núi không ở cùng một chỗ với chúng tôi. Huống hồ hành động của đội cứu viện và đội cảnh sát đều do các lĩnh đội tự định đoạt, đội cảnh sát bên kia xảy ra chuyện gì chúng tôi không thể biết nội tình.”

Cái này thì dễ hiểu. Trước kia lúc cô hợp tác với Cố Yếm cũng là đội của mình thì mình dẫn. Tư tưởng hành động chung không dùng được thì dùng sách lược nhỏ tùy thời ứng biến.

Chỉ là cô vẫn còn nghi vấn: “Trong lúc chuẩn bị, Viên Dã không hề tham dự?”

“Không có, cũng do hôm nay tôi trông thấy Tiểu Viên Soái mới biết hai ngày nay cậu ấy đều ở Ngũ Đạo Lương. Trước đó cũng từng có đội viên nhìn thấy cậu ấy đi cùng đội trưởng Cố nhưng cơ bản không thấy người nên không tin. Chúng tôi đều cho là cậu ấy còn ở bên ngoài chưa tới.”

Khúc Nhất Huyền gật gật đầu, biểu thị mình biết rồi.

Cô không hỏi tiếp, chỉ có đôi mắt kia lóe lên tia sáng u ám, phản chiếu hình bóng chiếc đồng hồ đo tựa như có một ngọn lửa xanh trắng đang thiêu đốt.

Thế lửa không vượng, nhưng cũng sinh sôi không ngừng.

** ** **

Lúc gần bình minh xe đến trạm y tế của Ngũ Đạo Lương. Bác sĩ đi theo đội đã sớm nói chuyện với người của trạm ý tế cho nên lúc đội xe đến, ngoài trạm y tế đã có người ra đón ngay lập tức, sau đó đưa Phó Tầm vào trong.

Khúc Nhất Huyền muốn tránh đi, cô ngồi trên ghế dành cho người nhà nghỉ ngơi chờ. Cô im lặng, dựa tường, từ từ nhắm hai mắt, giống như là đã ngủ thiếp đi.

Thỉnh thoảng mí mắt sẽ khẽ run run theo tiếng đồng hồ tíc tắc trên tường.

Lĩnh đội có chút ngồi không yên, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào trong theo khe cửa. Phòng khám kéo rèm cách ly, cậu ta không nhìn thấy bất cứ cái gì trong lòng cứ bất an không thôi, cuối cùng dứt khoát đứng lên, đi dạo lòng vòng ở cửa ra vào. Chốc chốc lại liếc nhìn Khúc Nhất Huyền, thấy cô không nói tiếng nào ngồi chờ, cậu ta chỉ có thể kìm nén tâm trạng đi đi lại lại trong hành lang rộng lớn.

“Trạm y tế này vẫn còn quá đơn sơ, một phòng bệnh chỉ có hai cái giường…”

“Cái này hành lang cũng thế, đồ đạc thượng vàng hạ cám gì cũng chất đống hết ra đây…” Lĩnh đội nói, cũng cảm thấy mình nói chuyện có hơi quá chút nhưng thấy Khúc Nhất Huyền vẫn không để ý, cậu ta thấp giọng oán trách một câu: “Tiểu Khúc gia đừng trách tôi nói chuyện không chú ý, tôi thật sự cảm thấy cái trạm y tế này điều kiện có hạn. Không bằng để tôi đưa Phó tiên sinh về Đôn Hoàng khám, vết thương do đạn như thế này thì có bao nhiêu bác sĩ có thể khám chứ? Không có kinh nghiệm!” Cậu ta nói lắm đến mức khiến Khúc Nhất Huyền tâm phiền ý loạn, cô vốn đã không dám ngủ thật lúc này bèn dứt khoát đứng dậy, xốc rèm đi ra bên ngoài chờ.

Lúc tờ mờ sáng nhiệt độ khắp nơi vừa bị gió lớn kèm theo sương mù của cả một đêm làm cho xuống thấp đến mức đóng băng, cô mặc phong phanh, khí lạnh giống như chui lên từ trong lòng đất nhảy tót vào lòng bàn chân cô. Khúc Nhất Huyền thực sự bị lạnh từ trong ra ngoài đến nỗi đông cả máu, lạnh buốt tận xương.

Cô cúi đầu, vùi nửa gương mặt vào trong cổ áo.

Dậm chân.

Lĩnh đội phát hiện động tĩnh ở bên ngoài, cậu ta nhô đầu ra khỏi chiếc rèm, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Khúc gia đứng bên ngoài không lạnh sao?”

Lạnh.

Cô lạnh không nói thành lời, quay đầu nhìn cậu ta một cái, dùng ánh mắt im lặng hỏi thăm: “Cậu có việc gì?”

Lĩnh đội tiếp thu được ánh mắt của cô, vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Dứt lời, cậu ta nhanh nhẹn chui trở về. Nhưng không quá mấy giây cậu ta lại nhô đầu ra, bị lạnh đến mức răng va lập cập vào nhau, run rẩy nói: “Cái đó… Khúc gia, Phó tiên sinh kiểm tra xong rồi.”

Khúc Nhất Huyền giương mắt, không nói hai lời, vén rèm tiến vào.

** ** **

Vết thương của Phó Tầm được xử lý kịp thời nên cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần đêm nay quan sát một chút, không có triệu chứng phát sốt hay nhiễm trùng thì chỉ cần đổi lại hai lần thuốc là được.

Lĩnh đội cực kỳ tinh mắt theo sát bác sĩ đi ra quầy bán lấy thuốc, để lại Khúc Nhất Huyền ngồi với Phó Tầm trên ghế dài.

Quan hệ của hai người chuyển biến còn chưa quá hai mươi tư giờ, thậm chí ngay cả mười hai giờ cũng không. Khúc Nhất Huyền vốn không có một chút cảm giác tình yêu cuồng nhiệt nào ngồi cạnh Phó Tầm lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Cô xoay mặt nhìn Phó Tầm. Chính bản thân cô cũng không biết mình có thói quen nói thành lời. Thế là sau khi nhìn Phó Tầm chăm chú ba giây cô trực tiếp hỏi: “Em có thể làm gì cho anh?”

Phó Tầm khẽ giật mình, bật cười. Anh đưa tay, cong lại nhẹ nhàng vuốt chóp mũi cô: “Không cần em làm cho anh cái gì, em cứ ở trong tầm mắt anh là được.”

Khúc Nhất Huyền nghiềm ngẫm ý tứ trong lời của anh, hỏi: “Theo cách nói của anh, vậy đợi lát nữa trở về phòng nghỉ ngơi em phải ở cùng phòng với anh?”

Phó Tầm cúi đầu tới gần cô: “Không dám?”

Phép khích tướng này… Dùng thật không thành tâm, ngay cả đáp lại cô cũng chẳng buồn, hất cằm cắn nhẹ lên cằm anh: “Vậy anh phải chờ lấy, trước khi em nghỉ ngơi với anh, còn có chút chuyện cần bàn giao.”

Phó Tầm đoán được.

Nửa đoạn sau, lúc cô không hé răng nửa lời, Phó Tầm đã đoán được.

Cô nhất định sẽ nghĩ cách phản kích, tính nợ thế nào, xử lý mọi chuyện ra sao.

Quyết sách của cô, Phó Tầm luôn luôn rất ít can thiệp, huống hồ là việc liên quan đến đội cứu viện, việc liên quan đến Giang Nguyên, việc liên quan đến Bành Thâm, tất cả đều là điểm mẫn cảm của cô.

Phó Tầm rũ mi, ánh mắt rơi xuống đôi môi hơi khô ráo vì thiếu nước của cô. Anh lật tay, lòng bàn tay nhẹ xoa khóe môi cô, cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo khô ráo, hỏi: “Muốn uống nước không?”

Khúc Nhất Huyền không đáp. Cô chăm chú nhìn anh, mấy phần mập mờ, mấy phần dò xét. Phó Tầm chờ một lúc, chờ mãi không thấy cô mở miệng, dứt khoát tự mở miệng hỏi: “Muốn nói cái gì?”

“Không nghĩ cái gì, chỉ là tò mò.” Khúc Nhất Huyền nắm cằm anh, nhìn trái phải một chút, nói: “Tò mò sao anh có thể xử lý lập trường cùng thái độ đối với mỗi một chuyện đều vừa vặn như vậy.”

“Tận tâm mà thôi.” Phó Tầm nhìn đồng hồ trên tường: “Hiếm có người có thể khiến anh muốn hết lòng hết dạ.”

Trước đây thứ Khúc Nhất Huyền không thích nghe nhất chính là lời yêu thương của đám đàn ông, cảm thấy vừa dối trá vừa không có nội hàm. Chờ người này đổi thành Phó Tầm, tiêu chuẩn của cô không hề có tiết tháo mà thay đổi theo anh. Cô hào hứng dạt dào truy vấn: “Ngoại trừ em thì sao?”

Phó Tầm tựa như cười rộ lên, anh cười một tiếng, vẻ lạnh lẽo cứng rắn và xa cách trên mặt đều biến mất, chỉ còn lại vẻ lười biếng: “Không có ngoại trừ.” Ngữ khí của anh cực kỳ nghiêm túc, không giống đùa cợt: “Chỉ có anh và em.”

Khúc Nhất Huyền cảm thấy lời này rất dễ nghe.

Nên thưởng.

Ánh mắt cô phân tán, từ mắt chuyển xuống môi Phó Tầm, lại đến xương quai xanh lộ ra sau hàng cúc áo hé mở, ánh mắt cuối cùng chính xác rơi vào trên eo anh, lúc này mới nhớ tới, từ khi anh đi ra đến bây giờ, người làm bạn gái là cô đây hình như còn chưa quan tâm tới anh.

Thế là, cô hòa ái hiền lành hỏi: “Anh bị thương thành thế này rồi? Có được không?”

Lĩnh đội vừa đi nhận thuốc về nhìn thấy tiểu Khúc gia một mặt hàm chứa ý xuân mà sờ eo Phó Tầm, cả người cậu ta như bị Chung Vô Diễm khiêng đại chùy nện cho hóa đá, cậu ta gắt gao ổn định tại chỗ.

Bà nó… Bây giờ cậu ta xoay người còn kịp không?*Tác giả có lời muốn nói: Biểu thị tôi có thể phá lệ cho sắp xếp cho Thốn Thốn một cơ hội chứng minh bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.