Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Chương 3: Chương 3: Chương 1




Edit: Rùa

Tháng bảy, Đôn Hoàng.

Do việc sửa chữa đường, toàn bộ tuyến đường lạc đà hoang dã đến khu nam Ngọc Môn quan, cát bụi đầy trời

Chỉ cách xa quốc lộ một vài mét, là một con đường đất được đầm nén bởi một cái máy. Đường đi chật hẹp, không ít người cùng xe vận chuyển đồ bị kẹt lại, kéo dài mấy km.

Chính giữa trưa, thời điểm ánh mặt trời chói nhất.

Điều hòa bên trong xe đã bật đến mức mát nhất, nhưng dưới ánh nắng này như cũ không có cách áp đi cái nóng.

Khúc Nhất Huyền lấy bình giữ ấm uống miếng nước, ánh nhìn trầm tĩnh mà xuyên thấu qua cửa kính xe, nhìn thoáng qua một tầng cát vàng tràn ngập phía bên ngoài.

Cuối hoang mạc mông lung, hình như có một ốc đảo nhỏ bao trùm.

Nhưng chỉ có người đi đến đây hàng năm mới biết, cuối hoang mạc vẫn chỉ là hoang mạc.

Khúc Nhất Huyền liếm liếm môi, cầm lấy di động dò tín hiệu, cột tín hiệu gần như đã không còn hiện lên chút sóng nào, khi có khi mất.

Nhàn rỗi đến nhàm chán, cô lục tung túi đồ, rơi ra một cái bút lông. Không tìm được giấy, chỉ có thể chọn tờ danh thiếp đã ố vàng, bắt đầu ghi chép lại tổn thất của lần kẹt xe này.

Cô dừng bút một chút, ghét bỏ mà liếc mắt ngoài cửa sổ xe chỉ toàn cát vàng.

Đến, còn phải tính tiền rửa xe.

Một mặt liệt kê không xong, cô nhìn đến chính diện, vừa muốn hạ bút, lại hơi định thần, cẩn thận mà nhìn tờ danh thiếp này.

Danh thiếp đã ố vàng hiển nhiên đã rất lâu rồi, mặt trước danh thiếp nhìn khá cũ, còn có vết giống như bị ngọn lửa liếm qua một góc làm nó cuốn lên. Vết bẩn kia một đường kéo dài đến tên lạc khoản, sớm đã không nhìn rõ tên trên danh thiếp. Điều nhìn rõ duy nhất, chỉ có số di động phía dưới lạc khoản.

Nhìn... Thế quái nào cảm thấy quen mắt.

Không đợi cô nhớ lại, cửa sổ đã bị đập hai cái, một lớp cát vàng trên cửa xe lập tức hiện ra dấu nắm tay.

Bên cạnh xe có một người điều khiển giao thông đang đứng, xuyên qua dấu tay kia nhìn về phía Khúc Nhất Huyên trong xe, thúc dục cô chạy xe đuổi kịp xe trước, mau chóng thông qua đoạn đường bị tắc này.

Khúc Nhất Huyên kéo chân ga, khởi động xe, lốp xe nghiền xuống mặt đất, bị xe móc kéo tới đoạn đường đất gập ghềnh mấy chục mét.

Sau đó xe dừng lại, đổ đến không thể động đậy.

Cũng may tín hiệu đã có, cô vừa mới kéo tay lên đã nghe di động đổ chuông. Cô liếc mắt nhìn tên trên màn hình, thuận tay tiếp may.

Viên Dã gọi mười mấy cuộc điện thoại rốt cuộc cũng gọi được một lần, lòng dạ không yên, giọng cũng trở nên khẩn trương: “Khúc gia, cô còn ở trên đường sao?”

“Còn ở.” Khúc Nhất Huyền lười biếng mà xốc lại mi mắt, đổi sang tay trái tiếp điện thoại.

“Tôi nói chuyện này cho cô,“ Viên Dã nói, ngữ khí nghiêm túc hẳn lên, “Hôm nay Hứa tam mang đến một người khách, đi đến Ngọc Môn Quan. Trên đường không phải kẹt xe sao? Vị khách đó không muốn chờ, xuống xe tự mình đi qua.”

Khúc Nhất Huyền nhíu mày, ngồi thẳng dậy: “Chuyện khi nào?”

Viên Dã: “Mấy giờ trước.”

Dường như ngừng lại vài giây, thanh âm bỗng nhiên bị đè thấp lại: “Hứa tam vốn dĩ không đồng ý, nhưng ông ta cũng chỉ là người lái xe, không có quyền ngăn cản khách không cho xuống xe. Nhưng là rốt cuộc cũng không yên tâm, ông ta đưa cho vị khách đó một chiếc điện thoại, có việc gì lập tức gọi cho ông ta. Mới vừa rồi...”

Ấn đường Khúc Nhất Huyền giật giật, cô nhìn Mặt Trời, thầm mắng một câu “Thật mẹ nó, thằng nhãi này đúng là tự đi tìm chết.”

Viên Dã cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được Khúc Nhất Huyền đang tức giận, nội tâm không nhịn được mà run lên, vội nói tiếp “Sau khi Hứa tam nhận được điện thoại, lập tức báo nguy. Bên kia cảnh sát đã phái cứu viện. Nhưng tôi nghĩ, người đã ở hoang mạc mấy giờ rồi, nước cũng không đủ để uống, cứu viện này dù đến được phỏng chừng cũng không kịp. Cô vừa hay đang ở trên đường, lưu ý giúp một chút.”

Khúc Nhất Huyền không lên tiếng, ánh mắt ước lượng độ cao sườn dốc cùng sàn xe, đường quá hẹp, khi cô đi đến nhất định phải buông lỏng phanh, xe đi qua sườn dốc, nhảy thẳng vào khu đất hoang bên đường quốc lộ.

Cô vừa thoát khỏi quốc lộ, người điều khiển giao thông trông coi bên đường liền giơ lên biển cấm, hướng cô cuống cuồng thổi còi.

Tiếng còi sắc nhọn, cách tiếng gió cùng cửa sổ cũng có thể nghe rõ.

Viên Dã cũng có thể nghe thấy, anh ta ngừng một chút, thử thăm dò hỏi “Khúc gia?”

Khúc Nhất Huyền cúi người, từ ngăn đồ lấy ra thẻ công tác của đội cứu viện Ánh Sao, bấm nút cho cửa xe hạ xuống, nói nhanh: “Hứa ta tam có ở bên cạnh cậu không, đưa điện thoại cho ông ta.”

Vừa dứt lời, cô thò nửa người ra ngoài cửa sổ, hướng người điều khiển giao thông giơ lên thẻ công tác, “Sư phó, thời gian cấp bách, châm chước cho tôi một chút.”

Đội cứu viện Ánh Sao ở đường vành đai Tây Bắc uy danh hiển hách, mấy năm nay cùng với cảnh sát tham gia vô số vụ cứu viện lớn nhỏ. Logo của đội rất nổi tiếng, cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhận biết.

Điều khiển viên nửa tin nửa ngờ mà nhìn mắt cô, trong tay cầm thẻ công tác, ấn đường lộ vẻ khẩn trương.

Khúc Nhất Huyền?

Anh ta chỉ biết ở đường vòng Tây Bắc có một Khúc gia...

Anh ta híp mắt, cẩn thận nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, liếm liếm môi, hỏi “Cô ở đội cứu viện trên đường vòng?”

Khúc Nhất Huyền khẽ cười một tiếng “Phải”

Điều khiển viên híp mắt “Cô cũng họ Khúc?”

Cũng?

Nụ cười của Khúc Huyền hơi cứng lại, vô số lần vì tên của mình mà đính chính lại “Thương mang đội ở đường vòng, chỉ có một người họ Khúc.”

Cô chỉ chỉ chính mình “Chính là tôi, nữ.”

Chờ đến khi ngồi trở lại trong xe, Viên Dã không nể tình mà cười nhạo: “Đường vòng Tây Bắc, mọi người chỉ biết đến tên tuổi Khúc gia, không biết được ai mới là Khúc gia này. Càng đừng nói đến cô, dọn ra ngoài cũng chỉ nhận [ 5 năm thi đại học, 3 năm làm bài thi] ( bản gốc là 五年高考三年模拟, nên mình cũng không biết edit thế nào nữa).”

Không đợi Khúc Nhất Huyền phát tác, chắc hẳn Viễn Dã sợ bị mắng nên chạy nhanh đưa điện thoại cho Hứa tam “Mau mau mau, đừng chậm trễ chính sự, cùng [5 năm thi đại học, 3 năm làm bài thi] nói xem rốt cuộc sao lại thế này.”

Ấu trĩ!

Khúc Nhất Huyền không hé răng, chỉ trợn trắng mắt.

Hứa tam tiếp nhận điện thoại, nhẹ hắng giọng, nghe được tiếng Khúc Nhất Huyền đáp lại mới nói “Vị khách kia họ Tuân, hai mươi lăm tuổi, là nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp, cao khoảng 1m75. Mặc áo gió màu lam, đeo balo quân dụng mà xanh. Lúc tôi đưa cậu ta đến nửa đường, cậu ta hỏi tôi có con đường nào có thể đi đến Ngọc Môn Quan cùng thành ma quỷ Nhã Đan.”

“Điểm du lịch Đôn Hoàn chưa thấy qua đều giống nhau, tôi nào biết bên trong có cái gì ma quỷ. Tôi liền nói có thể giúp cậu ta liên hệ công ty dy lịch sẽ được giảm 10%. Cậu ta ngại tốn tiền, tính toán vòng qua cổng soát vé, trốn vé đi vào. Hơn nữa trên đường lại kẹt xe, khi sắp đến Ngọc Môn Quan, cậu ta liền xuống xe tự mình đi qua đường. Cuối cùng lúc tôi nhận được điện thoại của cậu ta, cậu ta nói không có nước, không có biện pháp nhận ra phương hướng trong hoang mạc, lạc đường. Chờ khi tôi báo cho cảnh sát, gọi lại cho cậu ta thì di động đã tắt máy, tôi đoán điện thoại hết pin...”

“Trốn vé?” Khúc Nhất Huyền không lên tiếng, Viên Dã nghe được đã lên tiếng “Vì một chút tiền vé, liền cả mạng cũng không cần?”

Khúc Nhất Huyền cười nhạo một tiếng, tựa trào phúng: “Loại khách balo tự cho là thông minh đi một mình như này mỗi năm còn thiếu sao?”

Viên Dã bị nghẹn một chút, giọng điệu có phần không xác định, lên tiếng: “Không đến mức chứ...” Những người này rốt cuộc trong đầu chứa cái gì?

Hứa tam cũng thở dài: “Cậu ta nói chính mình có kinh nghiệm, năm nay đi đường vòng Tây Bắc là vì muốn thăm dò đường. Dựa theo kế hoạch của cậu ta, cuối cùng sẽ vượt qua Kim Sơn rồi đi Thanh Hải.”

Đường đất cũng không đi tốt, bánh xe nghiền đá vụn đạp lên sàn xe, một đường xóc nảy cũng những tiếng đập nhỏ vang lên.

Khúc Nhất Huyền thả chậm tốc độ, nghiêng đầu nhìn ánh nắng “Từ Đôn Hoàn đến Ngọc Môn Quan hơn 100km, dưới tình huống giao thông tốt cũng mất hơn 1 giờ. Càng miễn bàn đến việc cậu ta lạc đường ở hoang mạc, không có cách nào xác định vị trí, chờ cứu viện ở Đôn Hoàng chạy tới, thần tiên cũng khó cứu.”

Nói tới cứu viện, Viên Dã một lần nữa tiếp tục hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, trong đội còn ai ở gần Ngọc Môn Quan không?”

Khúc Nhất Huyền không tỏ ý kiến.

Xuất phát từ Đôn Hoàng, đi qua những tàn tích của Vạn Lý trường thành và Ngọc Môn quan, đến đường vành đai của thành phố quỷ Nhã Đan, cô không biết có nhiều thay đổi không, nhưng nhắm mắt lại cũng có thể đi qua.

Ngọc môn quan là một con đèo nằm ở phía tây Đôn Hoàng, có mộ ốc đảo nhỏ. Vạn lý trường thành xây từ thời nhà Hán cách ốc đảo này không đến mười km, đi theo hướng tây mười km là có thể đến cuối đèo. Nơi đây có hình dáng lòng chảo, khô cạn, cát vàng trải dài như lòng sông, mọi nơi đều bị phong hóa.

Trước mắt chỉ toàn sa mạc với sa mạc.

Mà thành quỷ Nhã Đan ở sườn phía tây của thung lũng, lộ trình ước chừng 50km.

Tháng Bảy tuy không phải mùa cát, nhưng chỉ cần gió nhẹ liền có thể thổi cát bay đầy trời. Bất luận là dấu chân, manh mối gì, ở trong gió cát trước mặt, liền bị cuốn đi như giọt nước trong biển khơi, chỉ một khoảnh khắc liền không thấy bóng dáng.

Một khi cậu ta từ nơi này lệch khỏi qũy đạo đường đi đã đề ra, liền rất khó tìm lại tung tích.

Khúc Nhất Huyền đeo thẻ công tác lên cổ, thấp giọng nói: “Tôi đi trước tìm xem, nhưng Viên Dã...”

“Chỉ dựa vào đoàn xe, tìm không tốt lắm.”

Âm thanh của cô vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, Viên Dã nhất thời im lặng, không nói được lời nào.

Ở hoang mạc tìm một người đi lạc, không khác gì mò kim đáy biển.

Đạo lý này, anh ta biết.

Khúc Nhất Huyền đã thoát ra khỏi đoạn đường bị kẹt, cô đánh xe vòng sang trái, xe việt dã (Bản gốc là 巡洋舰 nghĩa là tuần dương hạm, tra google thì ra tàu chiến trên biển nên mình tự sửa thành xe việt dã, tàu chiến mà đi trên xa mạc khác gì heo mẹ biết leo cây) lập tức lao nhanh, trên đường núi sỏi đá bị hất lên theo đường đi của xe.

Cô nhếch mắt, từ kính chiếu hậu nhìn ra phía sau.

Sau xe đá cát bụi mù, từ phía sau xe có thể thấy được mơ hồ dòng xe cô vẫn thể động đậy được, một đường xe thật dài.

Nơi kẹt xe rất gần Ngọc Môn quan, không mất nhiều thời gian, Khúc Nhất Huyền đã đến cảnh khu.

Thành cổ Tiểu Phương ở Ngọc Môn quan có đài ngắm cảnh, được xây dựng trên sườn dốc, đứng trên đó, mắt thường có thể nhìn thấy phía trước có đồng cỏ và đầm lầy.

Đồng cỏ ở sâu trong lòng chảo, càng đi xa càng khó phân biệt.

Khúc Nhất Huyền có biện pháp để nhận biết phương hướng, dọc theo ngoài thành Ngọc Môn quan một vòng. Cô đi rất chậm, vừa đi vừa chú ý xem trên mặt đất có dấu chân người hay không.

Dấu chân không giống vết bánh xe, rõ ràng khắc sâu, trong chốc lát gió cát không thể che dấu luôn được.

Thiếu niên trẻ tuổii dấu chân khoảng bốn mươi centimet., mặc dù hoa văn ở đế giày thể thao sâu, nhưng cho dù là người nặng hai trăm cân đi ở ngoài Ngọc Môn quan thì không đến mấy phút cũng sẽ bị gió cát che lấp.

Nhưng không đi xem thử một lần, Khúc Nhất Huyên không cam lòng.

Đến hướng Tây, cát vàng lẫn với sỏi đá, hạt cát thô to càng khó để lại dấu vết.

Khúc Nhất Huyền đi xong một vòng, không ở lại lãng phí thời gian, đi đến lòng chảo tây hành, hướng thành ma quỷ Nhã Đan bắt đầu tìm kiếm.

Trước khi xuất phát, cô kiểm tra xăng xe và tính toán con đường cần đi, nạp điện thoại, nhắn cho Viên Dã một tin “Tôi đến hướng tây Ngọc Môn quan tìm kiếm, xăng chỉ đủ dùng khoảng năm trăm km, trước khi mặt trời lặn cần đổ thêm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.