Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Chương 4: Q.1 - Chương 4




Đằng Cận Tư nắm chặt tay Lương Chân Chân dưới bàn, đây là lần đầu tiên anh bị hai nữ sinh nhỏ “Phát biểu” như vậy, nể mặt mũi nai con, anh sẽ không so đo.

“Người phụ nữ của tôi, đương nhiên không thể chịu một chút uất ức.”

“Được rồi! Ăn cơm.” Lương Chân Chân vội vàng hòa giải, cô biết Giai Ny và Cát gia vì tốt cho cô, mà a Tư có thể nói ra lời này cũng không dễ dàng.

Một bữa cơm ăn có thú vị khác biệt, chỉ vì mấy kẻ dở hơi điều chỉnh không khí rất sinh động, anh tới tôi cãi thật sự làm cho người ta rất buồn cười.

Ngay cả Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đều thua trên tay Tiết Giai Ny và Cát Xuyến, bị hai cô nghẹn nửa ngày không nói ra được một câu, chỉ có thể buồn bực uống rượu, vô cùng phiền muộn.

Trong lòng cảm thấy hai người bạn của Lương Chân Chân quá mạnh mẽ, hoàn toàn khác phụ nữ khác.

Quan Hạo Lê buồn bực nhất chính là xong việc còn bị Nam Cung Thần chơi cho một vố, không cẩn thận phun sạch gạch cua trong miệng ra ngoài, toàn bộ văng hết lên cánh tay Tiết Giai Ny đang ngồi ăn cơm bên cạnh, vàng vàng, nhìn hơi… Ghê tởm.

“Anh!” Tiết Giai Ny tức giận nhìn người đàn ông phun đồ ăn tung tóe, “Không muốn ăn thì đừng ăn! Lãng phí lương thực! Phun tung tóe khắp nơi rất chán ghét! Vàng quá chừng.”

“Ha ha ha…” Người cả bàn cười lên, Lương Chân Chân cười đến khóe miệng không khép lại được, thiếu chút nữa ngã vào trong ngực Đằng Cận Tư, mà Đằng Cận Tư luôn không nói không cười, cũng ngoài ý muốn cười lên, vẻ mặt hiền hòa đi nhiều.

Cát Xuyến còn thiếu mức vỗ bàn, Nam Cung Thần che miệng cười đến bả vai run run, anh chỉ sợ cười quá mức sẽ đưa tới “Dao phẫu thuật của họ Quan”, cho nên cố hết sức khiêm tốn một chút.

Nét mặt Quan Hạo Lê 囧 giống như ăn hoàng liên, cuống quýt rút mấy tờ giấy chùi dơ bẩn trên tay Tiết Giai Ny, “Roẹt roẹt” dùng sức, thiếu chút nữa chùi đỏ tay cô.

“Đừng lau, anh cho tay tôi là tảng đá sao? Dùng sức lực lớn như vậy làm gì?” Tiết Giai Ny tức giận đẩy tay anh ra, bực bội trừng mắt liếc nhìn anh.

“Đúng là, không biết dịu dàng với người đẹp một chút.” Nam Cung Thần ở bên nói thêm mắm thêm muối, bình thường anh và Lê tử cãi vã, hiếm có khi nào chiếm thế thượng phong, mà hôm nay rõ ràng thấy quá đã! Anh có thể không lợi dụng cho tốt cơ hội này sao?

“Nam Cung Thần! Cậu cố ý phải không! Đừng hả hê, sẽ có lúc cậu khóc.” Quan Hạo Lê cắn răng nghiến lợi nói.

“Cạc cạc rơi nước mắt, lời này thật sự khiến người ta mơ màng liên tiếp đó! Ngoa tử, chúng ta đi phòng vệ sinh chứ?” Cát Xuyến cười hì hì mở miệng, một lần nữa thành công chẹn họng Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần.

“Ừ.” Lúc Tiết Giai Ny đứng dậy không quên hung hăng trợn mắt nhìn Quan Hạo Lê một cái.

Người đàn ông nào đó lập tức vô cùng buồn bực trong lòng, hôm nay anh gặp vận rủi gì? Mất thể diện lặp đi lặp lại nhiều lần trước mặt người đẹp, quá mất trình độ!

Sau khi ba nữ sinh đi toilet, trên bàn chỉ còn lại ba người đàn ông, Quan Hạo Lê nhìn về phía Nam Cung Thần, ánh mắt hận không thể lột da cậu ta, đáng chết! Cả đêm ra sức bới móc mình! Hại anh mất hết mặt mũi.

Nam Cung Thần không nhìn ánh mắt “Hung tàn” của anh ta, thản nhiên tự đắc ăn thức ăn ngon.

--- ---------- -----

Trong phòng rửa tay, ba nữ sinh bàn luận xôn xao.

“Ngoa tử, tại sao tớ có cảm giác dường như bác sỹ Quan đó có ý tứ gì đó với cậu?” Cát Xuyến cười hề hề như trộm.

“Cậu cũng đừng xếp bừa với tớ, không thể nào!” Tiết Giai Ny giận lườm bạn mình.

Lương Chân Chân rất hiếu kỳ lòng bị câu lên, lay cánh tay hai người, “Rốt cuộc tình huống thế nào? Mau nói cho tớ.”

Cát Xuyến nói đầu đuôi ngọn ngành thêm mắm thêm muối một lần, giận đến Tiết Giai Ny muốn đánh cô, “Cát gia, cậu đừng ở đó nói hươu nói vượn! Không thể nào!”

“Giải thích chính là che giấu, Giai Ny, thật ra bác sỹ Quan cũng không tệ.” Lương Chân Chân đi theo ồn ào lên.

“Này! Hai cậu không nên quá lớn lối!” Tiết Giai Ny xấu hổ nhìn chằm chằm hai người, chuyện tình cảm sợ nhất mò mẫm ồn ào lên, không thể thành một đôi cũng bị chỉnh thành đôi, khiến người ta đau đớn bao nhiêu!

“Rất tiếc! Người ta nói nghiêm chỉnh! Cậu xem từ khi bác sỹ Quan thấy cậu đến giờ, luôn cố ý hoặc vô tình quấy nhiễu cậu, rõ ràng như thế, chỉ cần không phải kẻ ngu đều có thể nhìn ra được.” Cát Xuyến giống như chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.

“Tớ thấy cậu chính là muốn ăn đòn!” Tiết Giai Ny căm tức nhìn bạn mình.

“Giai Ny, hai người có thích hợp hay không phải thử mới biết.” Lương Chân Chân chen vào nói.

“Hai cậu còn dài dòng thêm một câu, tớ nổi nóng với người đó!” Tiết Giai Ny hừ lạnh.

Lương Chân Chân và Cát Xuyến lập tức câm miệng, có mấy lời đến điểm dừng là được, không cần nói quá nhiều, quá mức chỉ mang đến tác dụng ngược lại.

“Được rồi! Chọc các cậu chơi! Đây không phải tớ và Chân phi đều có bạn, lo lắng một mình cậu cô đơn sao, ba chúng ta đều là chị em tốt, nói đi nói lại cũng vì tốt cho đối phương, đều không được để trong lòng!” Cát Xuyến ôm bả vai Tiết Giai Ny cười nói.

“Buông ra! Người nào để bụng, tớ là loại người không biết đùa giỡn sao? Tình yêu phải tùy duyên, không phải thấy ai thuận mắt thì chấp nhận với người đó, như vậy thích hợp có ý gì?” Tiết Giai Ny gắt giọng.

“Chúng ta ở bên trong cũng ngây ngô đủ lâu, đi ra ngoài đi.” Lương Chân Chân vội vàng lên tiếng.

Ba người thân thiết nắm tay nhau đi ra toilet, trở lại chỗ ngồi hàn huyên một lúc rồi rời bàn, Tiết Giai Ny và Cát Xuyến vốn định trở lại trường học, nhưng không từ chối được thịnh tình bạn tốt giữ lại, nói gì đã đến đây rồi, thử nghiệm miễn phí phòng trên trên du thuyền hào hoa chứ, ngu sao mà không ở.

Hơn nữa cảnh sắc ban đêm thật đẹp! Bầu trời khảm đầy từng vì sao sáng chói mắt, sáng trong suốt lấp lánh, kèm theo gió biển khoan khoái, thật sự vô cùng lãng mạn.

Lúc Cát Xuyến tắm, Tiết Giai Ny nhàn rỗi không có việc gì đi lên boong thuyền, gió biển thổi, ngắm nhìn đèn đuốc sáng trưng trong thành thị nơi xa, hình như nơi này cách xa ồn ào náo nhiệt, tự hưởng chút yên tĩnh.

“Tối đen như mực, có phong cảnh gì để nhìn sao?”

Đột nhiên, từ phía sau thốt ra một giọng nam, kéo Tiết Giai Ny từ trong mơ màng ra ngoài, quay đầu liếc nhìn người tới, bĩu môi, lười phản ứng lại anh.

Quan Hạo Lê bị nét mặt của cô tổn thương, mình có vẻ không để cho người ta chào đón như vậy sao?

“Lòng tự ái của anh bị đả kích nghiêm trọng.” Anh buồn bực lẩm bẩm.

Tiết Giai Ny vẫn trầm mặc, tiếp tục không để ý đến sự hiện hữu của anh.

“Em gái Giai Ny, em nói một tiếng đi, khó có được hai ta vô tình gặp mặt ở đây, cũng coi như duyên phận!”

“Tôi phát hiện anh rất om sòm! Trên thuyền chỉ có sáu người chúng ta, gặp mặt là chuyện quá bình thường, kéo đến quan hệ duyên phận là sao?” Tiết Giai Ny lườm anh.

“Đương nhiên có liên quan! Tại sao anh không gặp mấy người bọn họ mà cố tình lại là em?” Quan Hạo Lê nói ngụy biện của mình.

Tiết Giai Ny liếc nhìn anh, đầu óc người này hơi không trong sạch, không biết chứa những gì.

“Anh đã cảm thấy như vậy, vậy mình anh ở lại đây đi.” Cô lạnh lùng đáp lại anh một câu, xoay người định đi.

“Khụ… Đừng đi! Anh một đấng mày râu đứng trên boong thuyền nhìn cảnh đêm sẽ bị người hiểu lầm.”

“Một người nhìn cảnh đêm không phải tự tại hơn sao? Hiểu lầm cái gì.”

Quan Hạo Lê bị kích thích nắm lấy cánh tay cô, nói rất chân thành: “Sẽ cảm thấy anh không bình thường.”

“Buông tay! Anh vốn không bình thường!” Tiết Giai Ny nổi giận nói.

Hành động của người này càng lúc càng lớn mật rồi! Rõ ràng dám động tay động chân, nhất thời trong lòng nổi lên ý xấu, khéo léo chen chân vào, giữ chặt cổ tay anh, cho anh một cú ném qua vai.

“Bịch” xuống, Quan Hạo Lê không chút phòng bị té ngã trên đất, vẻ mặt không thể tin, anh… Anh lại bị một cô gái nhỏ ném?

Cái này nếu truyền đi, nhất định là vô cùng nhục nhã với anh!

“Em…”

“Đáng đời anh!” Tiết Giai Ny hừ lỗ mũi, mặt coi thường nhìn anh, vỗ tay chuẩn bị đi.

Cái gì gọi là ma cao một thước đạo cao một trượng, Quan Hạo Lê cũng không phải hiền lành gì, thừa dịp cô không để ý ngáng chân cô.

Vì vậy, Tiết Giai Ny ngã đè về phía anh.

Vừa vặn không khéo té trên người anh, tư thế mập mờ.

“Khốn kiếp! Anh định làm gì?” Tiết Giai Ny đánh một quyền qua, mặc dù ngã trên nệm thịt người, nhưng cô vẫn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu!

“Anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn nói cho em biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, mọi việc đừng hả hê quá sớm, ăn thiệt thòi.” Vẻ mặt Quan Hạo Lê hả hê.

“Anh!” Tiết Giai Ny giận đến mặt đen sì, tên đàn ông vô lại này!

Cô luống cuống tay chân định bò dậy, kết quả không cẩn thận đè lên lồng ngực vững chắc của anh, sợ đến buông lỏng tay, kết quả -

Lần nữa ngã nhào lên người anh, tư thế càng thêm mập mờ.

Hai người môi đối môi, bốn con mắt đồng thời trừng thật lớn, đều không nghĩ tới sẽ thành dạng này.

“Khốn kiếp!” Tiết Giai Ny giận đến gương mặt đỏ bừng, nâng người dậy muốn cách xa anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.