Anh Nghe Gió Nam Thổi

Chương 3: Chương 3: Gãy chân




Năm nay Văn Gia Ngộ mới hai mươi ba tuổi, theo lý thuyết thì không nên nhanh như vậy đã bước vào con đường hôn nhân mới đúng, nhưng mà không thể nào chịu được ba ba của cô, suốt ngày nghi thần nghi quỷ, vừa mới tốt nghiệp đã sắp xếp cho cô gặp một đống đối tượng rồi.

Văn Trọng, ở trên thương trường là một nhân vật phong vân, nhưng mà trước mặt con gái nhỏ, lại ngoan ngoãn trở thành một bà mối. Điên cuồng kiếm chồng giúp con gái không nói, lại còn soạn ra cả một quyển sách (ý là quyển sổ biên soạn các đối tượng xem mắt mà ba Gia Ngộ soạn ra), để cho Gia Ngộ tùy tiện chọn đại một anh, so với chọn cải trắng cũng chẳng khác nhau là mấy, ngớ ngẩn không chịu nổi.

“Yên tâm, ba đều đã xem qua, không tồi không tồi đâu.”

....Mới là lạ ý.

Cảm thấy kỳ quặc, Gia Ngộ mới trộm đi hỏi Lưu thúc, khi biết được nguyên nhân tại sao sao ba ba mình cứ một mực chấp nhất với chuyện lấy chồng của mình, cô quả thực dở khóc dở cười.

Từ khi Gia Ngộ còn rất nhỏ, mẹ cô đã mất. Văn Trọng một chút cũng không nghĩ đến chuyện tái hôn, chỉ đem toàn bộ tinh lực đặt ở làm việc và trên người con gái nhỏ. Lúc đầu Văn Trọng nghèo nàn với hai bàn tay trắng, để dựng nên sự nghiệp nếm qua không ít khổ cực. Khoảng thời gian vợ mất, ông bận đến chân không chạm đất được, sợ Gia Ngộ thiếu tình thương, thường đem cô đi làm.

Năm Gia Ngộ tám tuổi, Văn Trọng đem cô đi tú bình lên chùa miếu du ngoạn. Trên đường gặp phải một tên thầu bói, hắn ta vừa thấy Gia Ngộ liền khen cô được phúc tinh trên cao chiếu cố. Văn Trọng rất là thích nghe người ta khen con gái như vậy, đang leo núi liền dừng không đi nữa, ngồi xuống cùng gã thầy bói đàm đạo luôn, hớn hở đến không thèm dịch mông. Đến khi gã thầy bói bảo Gia Ngộ năm hai mươi ba tuổi mà chưa kết hôn thì sẽ gặp tai bay vạ gió, mới trở mặt không nhận bọn bịp bợp giang hồ, hùng hùng hổ hổ mà mặt lạnh rời đi. Dù ngoài miệng nói không tin, thật lòng Văn Trọng vẫn luôn đem lời của gã thầy bói xui xẻo kia tạc trong lòng, ông không tin quỷ không tin thần, nhưng mà việc liên quan đến Gia Ngộ, ông không thể không coi trọng. Gia Ngộ vừa mới mừng sinh nhật hai mươi ba tuổi một cái, ông liền nóng nảy, e sợ tai họa buông xuống đầu Gia Ngộ.

(hic bố Gia Ngộ thương con quá)

Sự tình nghe thì hoang đường thật, nhưng Gia Ngộ biết Văn Trọng là nghiêm túc. Ông thường ngày dễ nói chuyện vậy thôi, chứ thật ra rất là cứng đầu, có khi một trăm cái đầu trâu kéo cũng không làm ông nhúc nhích đấy chứ.

Vì tránh né chuyện này, Văn Gia Ngộ chạy tới Nam Thủy Trấn.

Một ngày trước khi rời đi Nam Thủy Trấn, cô gặp được Mục Phách.

*

Khế ước kết hôn gì gì đó hẳn nhiên không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam. Họa đều từ miệng mà ra, Gia Ngộ rõ ràng rằng chuyện này càng nên ít người biết càng tốt, sau này khi ly hôn phiền toái cũng sẽ không nhiều. Vì thế cô không nói hai lời liền từ chối yêu cầu tổ chức hôn lễ của ba ba, đem mọi thứ đơn giản hết sức có thể, ngay cả bạn thân Viên Viện đều là xong xuôi rồi mới biết đến tin tức Gia Ngộ đã kết hôn.

Cô và Mục Phách nhà hai người ăn với nhau một bữa cơm, liền coi như đã hoàn thành xong mọi trình tự.

Nói là gia đình hai bên, thật ra hình bóng nhà trai một lần cô cũng chưa thấy. Mục Phách cô độc cái gì cũng không có, bao gồm người thân, cũng bao gồm tiền.

Đối với điều này, thật khó tin làm sao Văn Trọng ba ba lại từ thái độ vô cùng vô cùng bất mãn mà chuyển dần sang hài lòng.

Gia Ngộ không phải nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống, quá tốt rồi còn gì?

Lúc ấy Gia Ngộ đưa Mục Phách đến gặp Văn Trọng, ông không chút suy nghĩ liền khinh thường. Nguyên nhân ở đây không phải vì Mục Phách không có tiền. Ông giống Gia Ngộ, đều cho rằng tiền không là vấn đề, trái phải cũng không cần chút tiền ấy mà dệt hoa lên gấm. Đối với Văn Trọng, vấn đề lớn nhất chính là năng lực của Mục Phách. Hắn cả ngày làm lụng đến muốn chết đi sống lại, mệt nhọc bao nhiêu, đổi lại cũng chỉ như muối bỏ bể, chẳng kiếm được cái gì. Điều này làm ông không thể nghi ngờ. Không có tiền không quan trọng, bản chất là vàng thì sớm muộn kiểu gì cũng sẽ sáng lên, nhưng ông ngó trái ngó phải, Mục Phách một chút cũng chẳng thấy giống một khối vàng.

Nhưng bất đắc dĩ lần này Gia Ngộ thật sự rất cứng đầu, Mục Phách lại không nói gì cả. Văn Trọng không còn biện pháp nào khác ngoài thỏa hiệp. Nghẹn tới hôm nay, thấy Mục Phách chỉ có một mình (ý bảo là ảnh không có bố mẹ, Gia Ngộ đỡ khổ cảnh mẹ chồng), ông cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tốt xấu gì con gái yêu của mình cũng không cần trải qua mấy cái chuyện mẹ chồng nàng dâu, coi như cũng có chút điểm an ủi.

“Đối xử tốt với con gái của ta đó.”

Nghe câu nói đó, Mục Phách tự nhiên mà trả lời: “Đây là nhất định.” Có lẽ là cảm thấy lời nói quá ít chưa đủ chân thành, hắn lại nói thêm: “Nếu con làm không được, nhạc phụ đại nhân có thể đem hai chân con đánh gãy.”

Văn Trọng nghe vậy sửng sốt, tay đang để trên vai Mục Phách có chút mất sức lực. Ông nhìn Mục Phách một lúc, đáp: “Khá tốt khá tốt... Vì hai cái chân của cậu, nhớ kỹ lời hôm nay.”

Gia Ngộ đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, vẻ mặt quái dị. Cô nhìn sườn mặt nghiêm túc của Mục Phách, ngực nghẹn muốn chết. Sao lại đem chuyện làm nghiêm trọng thế chứ? Hại cô có chút áp lực.

Chờ đến lúc ba ba đã đi, Gia Ngộ kéo kéo cánh tay Mục Phách, “Không có chuyện gì tự dưng lại thề độc? Cậu nói như vậy, ba tớ thật sự làm đó. Đến lúc đó hai chúng ta ly hôn, hai cái chân này cậu không cần nữa sao?”

Cô đứng cách hắn thật gần. Mục Phách ngơ ngẩn không thôi.

Hai người lúc này đang đứng ở một hành lang vắng, không có bóng người, chỉ có ánh trăng làm bạn. Hắn nhỏ nhẹ nói với cô, như là sợ làm Gia Ngộ hoảng hốt, như là đang an ủi Gia Ngộ.

“Không sao cả. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau một ngày, tôi nói được thì làm được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.