Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 2: Chương 2




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

——————————

Từng tia chớp dài sắc nhọn như phá tan bầu trời, tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, vài phút trước còn trời quanh mây tạnh mà giờ này đã thay đổi đến bất ngờ.

Từ Phúc Châu bay đến Thành Đô mất 2 tiếng, từ Thành Đô bay đến Tây Xương hơn 6 tiếng, còn từ Tây Xương đến huyện Chiêu Giác xóc nảy này hơn 4 tiếng nữa, dọc hai bên đường đi phong cảnh rất đẹp, trên thảo nguyên rộng lớn từng đàn ngựa chạy băng băng, rồi dê, bò, lớp lớp ruộng bậc thang, từng mảng xanh ngắt, hấp dẫn ánh mắt của người thành phố đến.

Cuối cùng đến 8h tối mới tới Huyện Chiêu Giác, đi theo là những cơn mưa to tầm tã.

An Diệc Tĩnh ngồi ở bàn ăn, nhìn môt bàn toàn thịt mà một miếng cũng ăn không vào.

“Chị Tĩnh cả ngày hôm nay chị đã không ăn gì rồi, ít nhiều gì cũng nên ăn một chút, khí hậu ở đây cũng không được ổn định, nên chị cố gắng đừng để bị bệnh.” Trợ lý Tang Diệp có chút lo lắng nhìn An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh nhìn qua Thư ký Nhiễm, người tiếp đãi bọn họ, rồi nhìn qua ông ta, ngồi xung quanh hơn nửa bàn đều là nhóm lãnh đạo từ huyện đến giáo dục, cứ luôn nhìn cô cười, giống như đang xem động vật quý hiếm.

Cô bất đắt dĩ gật đầu rồi nghiêng người nhỏ giọng nói thầm một câu bên tai Tang Diệp: “Chị điên rồi nên mới đồng ý với Thẩm Thanh đi đến nơi này.”

“Nhưng mà......”

“Được rồi, ăn cơm.”

An Diệc Tĩnh liếc nhìn Tang Diệp một cái, cô biết cô nàng này muốn nói gì, càng nghĩ cô càng cảm thấy phiền.

Buông đũa xuống, bưng chén rượu lên uống một ngụm, ừm, uống khá ngon, cô đánh giá rượu trong chén một chút, sau đó lại uống thêm ngụm nữa, chuyển mắt nhìn những giọt mưa đang rơi xuống mái hiên ngoài cửa sổ, nghĩ về mấy hôm trước.

Sau khi Thẩm Thanh nói muốn cô đi làm giáo viên từ thiện trên núi, cô từ chối không chút do dự, nhưng bác sỹ Lưu lại rất có hứng thú chờ cô than phiền xong, bác sỹ Lưu lại đưa ra ý kiến trái ngược.

Ông cảm thấy đây là biện pháp tốt để cho An Diệc Tĩnh thả lỏng mọi thứ, trên núi tuy nghèo khổ thật, nhưng người dân lại thành thật chất phác, phong cảnh cũng không kém, đặc biệt là khí hậu trên núi giống như được đi nghỉ dưỡng, đề nghị cô nên đi, tạm thời buông bỏ mọi thứ lại, làm vài thứ đặc biệt tốt cho thân thể.

An Diệc Tĩnh tuy có chút dao động, nhưng cũng không đủ để thay đổi quyết định, con người cô đã quyết tâm cái gì thì sẽ không thay đổi trừ cô ra, còn người khác thì không có cách nào làm cô đổi ý, nhìn qua thì với chuyện gì cũng rất bình tĩnh đối mặt, còn trên thực tế thì rất quật cường có 10 con trâu cũng không kéo được.

Thẩm Thanh nói rách cả mồm, cô vẫn như cũ không mặn không nhạt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, phơi nắng đọc sách, như một phật tử ngăn cách với thế nhân, giống như những chấn động của giới giải trí đều không liên quan tới cô.

Tuy nhiên, chỉ cần Thẩm Thanh nhắc đến những chữ như lên núi, giáo viên, cô liền cụp đôi mắt đẹp xuống, trả cho đối phương hai chữ —— không có cửa đâu. (tiếng trung chỉ có 2 chữ thôi nhé)

Thế mà tại sao cô lại đột nhiên nghĩ thông bước lên hành trình đến vùng núi này?

Nói trắng ra, là bản thân cô cũng không biết.

Sau khi ngủ một giấc dậy đã thấy mình ngồi trên máy bay, đi cùng chỉ có trợ lý Tang Diệp, cô hỏi Tang Diệp lý do, cô gái nhỏ nói tất cả là do chị quyết định mà.

Tất nhiên là An Diệc Tĩnh có chút không tin.

Máy bay hạ cánh là cô gọi ngay cho Thẩm Thanh, ai biết Thẩm Thanh nói là tự cô đồng ý, còn rất cao hứng phấn chấn nói phải đi ngay cái vẻ mặt sung sướng hạnh phúc kia làm cho tất cả mọi người kinh hãi, như thay đổi thành một người khác.

Ngay lúc đó thì An Diệc Tĩnh đã hiểu chuyện gì xảy ra.

**

Trận mưa này hình như không muốn dừng lại, An Diệc Tĩnh uống thêm mấy ngụm nên có chút say, cô đặt chén rượu xuống nói với Tang Diệp: “Đưa chìa khóa phòng cho chị.”

Tang Diệp lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho An Diệc Tĩnh, có chút lo lắng hỏi: “Chị Tĩnh, chị không sao chứ?”

“Không có việc gì, nhiều nhất cũng chỉ không hợp với khí hậu, ngủ một giấc sẽ tốt hơn.” An Diệc Tĩnh cong khóe miệng, đứng dậy kính một chén rượu với nhóm lãnh đạo tiếp đãi cùng vài vị giáo sư đồng hành “Thật ngại quá, mọi người cứ từ từ ăn, tôi về phòng trước.”

Mọi người lần lượt đứng dậy, thấy An Diệc Tĩnh sảng khoái uống một hơi, cũng đều cầm chén rượu trong tay mồm năm miệng mười nói mấy câu khách sáo, cũng chỉ đổi lấy một câu của đối phương, “Ngày mai gặp lại.”

Sau khi An Diệc Tĩnh rời đi, Thư ký Nhiễm dùng tiếng địa phương không quá tiêu chuẩn của mình hỏi Tang Diệp: “Cô An làm sao vậy? Cũng chưa ăn được gì, do đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

“Không có không có, chị ấy đã ngồi xe cả ngày nên có chút mệt, ăn không vô.” Tang Diệp vội xua tay.

Nhóm người Nhiễm thư ký lúc này mới an tâm, đây là lần đầu tiên họ đón tiếp nhân vật công chúng nổi tiếng hơn nữa còn mang theo nhiều vật phẩm từ thành phố về đây, minh tinh lớn như vậy lại đến đây dạy học thật đúng là lần đầu tiên gặp.

Nghĩ rằng sẽ mang theo rất nhiều người, dù sao cũng là minh tinh, đi ra đi vào đều có đám người theo sau, bọn họ đã chuẩn bị mấy bàn rượu để tiếp đón, ai biết chỉ có hai cô gái cùng với một xe tải sách vở văn phòng phẩm đến.

Lại không nghĩ tới vị đại minh tinh xinh đẹp này tính tính lại nhẹ nhàng lạnh nhạt, không hề kiêu căng, mới đầu gặp còn đang phân vân không biết nên xưng hô như thế nào, thì cô đã nói luôn cô lên đây làm giáo viên chứ không phải minh tinh gì nữa, nên cứ gọi là Cô An được rồi. Lúc đó mọi người mới thấy an tâm.

An Diệc Tĩnh quay về phòng cũng không ngủ được, dựa vào bên cửa sổ ngắm nhìn huyện thành này, trong bóng tối ánh sáng từ những ngọn đèn ít ỏi dần được bật lên.

Trong màn mưa, ven đường thi thoảng lại có bước chân người đi đường bung ô mà đi, thị trấn ở núi lớn hoàn toàn khác biệt với thành thị sặc sỡ, đường phố không giống nhau, nhà cửa cũng không giống nhau kể cả con người, nhưng lại làm cho cô cảm thấy rất quen thuộc.

Cô xoay người đi đến vali hành lý, lấy máy ảnh từ bên trong ra, đây là một lại máy ảnh vô cùng chuyên nghiệp, cô cầm trên tay rồi quay lại cửa sổ, giơ máy ảnh lên, chậm rãi mà điều chỉnh góc máy, sau một lúc thì ngón trỏ mảnh khảnh cũng ấn vào nút bấm.

Tiếng mưa vẫn rơi không ngừng, cô ôm máy ảnh tựa vào cửa sổ mà nghe tiếng mưa rơi, giống như có thể vất bỏ hết mọi buồn phiền, làm cho lòng người bình yên, trước giờ chưa bao giờ có được cảm giác này.

“thịch thịch thịch”, bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Tang Diệp đứng ở cửa nhìn máy ảnh trong tay An Diệc Tĩnh, rồi cười nhẹ nhàng với cô, “Chị Tĩnh.”

“Sao lại không nghỉ ngơi đi?” Bản thân cô đã mệt mỏi cả ngày, mà cô bé này lại phải chăm sóc cô hẳn là còn mệt hơn nữa.

“À, em thấy chị bụng rỗng lại còn uống không ít rượu cho nên pha cho chị cốc nước mật ong.”

An Diệc Tĩnh cúi mắt nhìn vào bình giữ nhiệt trong tay Tang Diệp, không khỏi cười, xoay người nằm trên ghế, cúi đầu nghịch máy ảnh, ngoài miệng lại nói: “Cùng nhau uống.”

Tang Diệp mỉm cười ngọt ngào đi vào, đổ nước mật ong vào cốc đưa cho An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh đặt máy cảnh xuống nhận cái cốc rồi uống một ngụm lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tang Diệp, hỏi cô: “Em ở với chị bao lâu rồi?”

“Hai năm rồi ạ.” Tang Diệp trả lời.

Nếu lúc ấy An Diệc Tĩnh không cứu cô thì có khả năng cô đã sa đọa ở nơi nào đó rồi, mà không phải từ người hâm mộ trở thành trợ lý của An Diệc Tĩnh.

“Ừ.” An Diệc Tĩnh lại uống một ngụm nữa, tiếp tục mở miệng: “Tang Diệp, con người không bao giờ thỏa mãn với hiện tại, cho nên em cũng không thể theo chị cả đời.”

Tang Diệp vừa nghe xong liền không cười nổi nữa, ngồi xổm xuống trước mặt An Diệc Tĩnh, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói vừa khẩn trương lại sợ hãi: “Chị Tĩnh, em đã làm sai gì sao?”

“Không có.” An Diệc Tĩnh an ủi mà vỗ vai Tang Diệp, “Thật ra chị định để Thẩm Thanh sắp xếp cho em công việc khác, em không cần đi theo chị nữa,“

“Em muốn đi theo chị, chị Tĩnh.” Tang Diệp dùng vẻ mặt khẩn cầu, đôi mắt to ngập nước nhìn An Diệc Tĩnh chờ đợi.

An Diệc Tĩnh thở dài, “Được rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”

Sáng sớm hôm sau, những ánh mây đón mặt trời tạnh ráo sau cơn mưa.

An Diệc Tĩnh ngồi trên chiếc xe kiểu bánh mì màu trắng đi theo đội ngũ đến trường tiểu học Tha Lặc trong trấn nơi để dạy học, đường đi không có một chỗ nào lành lặn, tất cả đều là bùn đất, hơn nữa hôm qua lại mưa to, cả người xóc nảy không có chỗ chống đỡ, Tang Diệp vẫn luôn chú ý đến An Diệc Tĩnh đang cắm tai nghe nghe nhạc với vẻ mặt không chút thay đổi, sợ bỗng nhiên cô đổi tính yêu cầu mọi người đưa về.

Ngoài ý muốn là dọc đường đi, Tang Diệp luôn chịu đựng, cũng có lúc không chịu nổi mà An Diệc Tĩnh lại vô cùng bình tĩnh, không nhắm mắt nghỉ ngơi thì lại ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, mọi cử chỉ đều rất khác thường.

Trường tiểu học Tha Lặc nằm bên trong một ngọn núi lớn, dưới dốc núi, chiếc xe xóc nảy đi vào bên trong đường núi gập ghềnh, cẩn thận đi vào, cuối cùng cũng dừng lại, xuyên qua kính chắn gió ngước mắt lên nhìn, phía xa có ngọn cờ đỏ năm sao đang tung bay trong gió giống như hoan nghênh bọn họ đã đến.

Mọi người lần lượt xuống xe, An Diệc Tĩnh đưa một chân nhảy xuống dẫm lên bùn, đôi giày màu trắng nháy mắt thành màu đen, cùng bị bùn hóa trang còn có chiếc xe màu trắng bọn họ vừa đi kia, toàn thân xe bị bùn bắn đen trông như một bức họa trừu tượng nhìn không hiểu gì.

Cô nhíu mày gần như không phát hiện ra.

Hiệu trưởng Ngũ Tát cùng với hai thầy giáo đã sớm đứng chờ ở dưới để tiếp đón khách đến từ xa, cả đoàn người cùng đi bộ lên núi.

Hiệu trưởng Ngũ Tát vừa đi đường vừa nói chuyện rất thân thiện với An Diệc Tĩnh, cứ nói hai cậu lại cảm ơn một câu, lại nói hai câu lại cảm ơn, chung chung sơ lược một lúc thì phải cảm ơn không dưới hai mươi lần.

Nhưng An Diệc Tĩnh lại không hề tập trung, toàn bộ chú ý đều tập trung vào đôi giầy, cuối cùng ngắt lời hiệu trưởng đang nói không dừng, dò hỏi: “Phòng nghỉ của trường học ở đâu ạ?”

Hiệu trưởng Ngũ Tát là người dân tộc Di điển hình, nhiệt tình hiếu khách, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt ngăm đen bỗng ngẩn ra một chút, sau đó nói với An Diệc Tĩnh: “Một lát nữa tới tôi dẫn cô đi xem.”

Cuối cùng bọn họ cũng đến trường tiểu học Tác Lặc, đứng ở giữa sân thể dục trống trải, tiếng nói non nớt mà trong trẻo của bọn trẻ con đang đọc bài vang lên từ khu dạy học phía trước.

Các thầy giáo khác đều nở nụ cười rồi đứng tại chỗ lắng nghe. Hiệu trưởng Ngũ Tát thấy mọi người dừng lại, nở nụ cười không những sáng lạn mà còn mang theo sự tôn trọng “Đây là lớp toán của Thầy Lâm đang dạy cho bọn nhỏ.”

Mọi người gật đầu, nhìn về phía phòng học nơi phát ra giọng nói kia.

“Hiệu trưởng, phòng nghỉ.” An Diệc Tĩnh nhắc nhở hiệu trưởng Ngũ Tát.

Đúng lúc đó vang lên tiếng chuông tan học, tiếng cười sung sướng của bọn nhỏ lan ra khắp nơi.

Hiệu trưởng Ngũ tát gõ đầu một cái nở nụ cười nói, “Ngại quá ngại quá, tôi đưa cô đi ngay.”

Hiệu trưởng đưa An Diệc Tĩnh đi đến trước cửa gỗ của một phòng bên cạnh tòa nhà, đẩy cửa ra, đi vào bên trong nói: “Đây là văn phòng của thầy cô giáo ở đây, cũng là phòng nghỉ, chỉ có một phòng như vậy, địa phương đơn sơ, mong cô An không để ý.”

An Diệc Tĩnh nhìn quanh cái gọi là phòng họp, phòng nghỉ này một vòng, nói đơn sơ thật đúng là đã coi trọng, chỉ có mấy chiếc ghế và một cái bàn gỗ đã tróc sơn, nhưng sắp xếp vẫn rất chỉnh tề, trên bàn còn đặt một chồng sách vở đã cũ nát, cô đi đến bên cạnh cái bàn, đưa ngón tay quẹt trên bàn một chút, vẫn còn sạch sẽ.

Cô xoay người đối diện với hiệu trưởng Ngũ Tát nói: “Hiệu trưởng ông cứ làm việc của mình đi, tôi nghỉ ngơi một chút.”

“Vâng vâng, tôi đi ra ngoài đây.”

“Cảm ơn.”

An Diệc Tĩnh ngồi trên một chiếc ghế nhìn qua có vẻ sạch sẽ, Tang Diệp mở valy lấy một đôi giầy thể thao ra, ngồi xổm xuống muốn cởi giầy của An Diệc Tĩnh ra.

“Tang Diệp.” An Diệc Tĩnh thu chân lại nhìn cô gái nhỏ, nói: “Nói thế nào cũng không nghe, em là trợ lý của chị chứ không phải người hầu.”

“Nhưng chị Thanh nói......”

“Chị ý nói gì thì em cứ nghe là được, nhưng không cần phải làm theo, hiểu không?”

Tang Diệp gật đầu: “Em hiểu rồi.”

An Diệc Tĩnh nhìn vẻ mặt của Tang Diệp biết là cô nàng sẽ không nghe đâu, cũng không phải lần đầu tiên cô nói như thế, cô cong lưng để đổi giày sang dép lê, động tác trôi chảy, sau khi tháo giầy ra thoải mái duỗi hai chân, lắc chân thấy sạch sẽ cảm thấy vừa lòng.

Tang Diệp đưa tay đi lấy đôi giày bị bẩn, thì thấy An Diệc Tĩnh nói với cô: “Ném đi.”

“Vâng.” Tang Diệp cho đôi giày vào trong túi, sau đó kéo valy lên nói với An Diệc Tĩnh: “Chúng ta có đi ra ngoài không ạ?”

An Diệc Tĩnh thu chân lại rồi đứng dậy, lúc này mới nhìn thấy một miếng chặn giấy bằng thủy tinh, đè ở phía dưới là một loạt các ảnh chụp, ảnh chụp của bọn trẻ con đang cười rất rạng rỡ, tuy rằng ăn mặc giản dị, thậm chí có thể nói là rất cũ, nhưng từ nụ cười vui sướng của bọn trẻ có thể nhìn ra xuất phát từ trong tim.

Khi nhìn lại, thì trong ảnh có một người đàn ông lại hấp dẫn sự chú ý của cô.

Người nọ đứng bên cạnh, ngũ quan vuông vắn, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt thâm trầm như biển, anh cười rất nhẹ, nhẹ đến mức có như không, ngược lại với bọn trẻ nhưng không hề cảm thấy lạc lõng.

“Ở nơi này mà lại có trai đẹp?” An Diệc Tĩnh nói nhỏ, đôi mắt lại không hề rời khỏi mặt của người kia, không biết vì sao càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.