Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 97: Chương 97




Sau giấc ngủ thoải mái.

Lãnh Tiểu Dã mở to mắt, thu tay muốn duỗi người một cái.

Ánh mắt liền nhìn thấy gương mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương, cánh tay vừa vươn ra lập tức cứng lại.

Ngủ rất thoải mái, thế nhưng, cô đã quên anh vẫn còn trên giường.

Thực sự đang ngủ sao?

Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, chuẩn bị bước xuống giường.

Vừa mới đứng dậy, lấy một cái băng vệ sinh từ trong túi ra, cánh tay lại bị kéo về.

Muốn trốn nữa sao?

Cơ thể Hoàng Phủ Diệu Dương lộn mộ vòng, áp lên người cô, ánh mắt màu lam chăm chú nhìn cô, giọng nói lộ chút tâm trạng phức tạp.

Anh có làm gì để cô chán ghét sao, vừa tỉnh dậy đã muốn trốn đi?

Mặc như vậy, tôi còn có thể trốn được sao? Đón nhận lấy ánh mắt của anh, giọng nói Lãnh Tiểu Dã không tự chủ được mềm nhũn, Tôi chỉ muốn đi toilet thôi.

Nhìn thấy trong tay cô đang nắm vật gì đó, Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩn ra, vội vàng rời khỏi người cô, kéo chăn qua đắp lên người cô, bước chân trần xuống, lấy một áo choàng tắm mới đưa cho cô.

Buổi sáng trời lạnh, em mặc tạm cái này đi, tôi sẽ kêu người chuẩn bị cho em.

Lãnh Tiểu Dã nhìn áo choàng tắm trước mắt, vươn tay nhận lấy, Cảm ơn.

Khoác áo choàng tắm lên người, cô nhấc chân đi vào toilet.

Tiểu Dã ! Thấy cô chuẩn bị đóng của, Hoàng Phủ Diệu Đương đột nhiên mở miệng, Em... Sẽ không trốn nữa chứ?

Lãnh Tiểu Dã quay lại, chỉ thấy ánh mắt màu lam sâu lắng nhìn cô.

Vẻ mặt đó, rất giống bộ dáng khi anh đứng dưới bậc cầu thang nhìn theo cô.

Lại giả vờ đáng thường?

Nhớ tới đêm qua anh giúp cô sưởi ấm, Lãnh Tiểu Dã bĩu môi.

Du thuyền lớn như vậy, cô có thể trốn đi đâu sao?

Dù sao hiện tại cô đang trong kỳ nghỉ, anh muốn tìm cô cũng không không phải việc gì khó, nếu thế cô cần gì phải tiếp tục chạy trốn.

Bữa sáng, tôi muốn bánh quẩy với sữa đậu nành !

Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương như mặt trời, nháy mắt sáng bừng lên.

Được, tôi lập tức cho người chuẩn bị.

Đem vẻ mặt của anh thu trong tầm mắt, Lãnh Tiểu Dã quay người vào toilet, khóe môi cũng giơ lên.

Thực ngây thơ, chỉ là cùng anh ăn một bữa sáng thôi mà, vui đến vậy sao?!

Nhìn cô đóng cửa toilet, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức đi ra khỏi phòng ngủ, gọi quản gia giúp cô chuẩn bị bữa sáng cùng quần áo, lấy thêm cho quần áo của mình đến phòng tắm trong phòng khách.

Lãnh Tiểu Dã từ trong toilet đi ra, không nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đâu, cô nhanh chóng bò lên giường, một lần nữa chui vào ổ chăn ấm.

Trên bàn, đột nhiên di động rung lên không dứt.

Lãnh Tiểu Dã vội vàng vươn tay tới, lấy điện thoại di động.

Trên màn hình, chỉ hiện thị một dãy số lạ.

Lãnh Tiểu Dã chỉ cho là Dạ Phong Dương, vội vàng nhảy xuống giường, chạy vào toilet nhận điện thoại.

Xin chào, có phải là tiểu thư Hứa Tiểu Dã không?

Một giọng nam xa lạ từ đầu kia điện thoại truyền tới.

Anh là ai? Lãnh Tiểu Dã đột nhiên nổi lên dự cảm bất thường.

Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, bọn họ là ai ! Người đàn ông xa lạ âm hiểm cười một tiếng, sau đó, từ trong điện thoại vang lên tiếng khóc lóc của cô gái, còn có cả giọng nói của Trần Tư Viễn, Tiểu thư, mau báo cảnh sát !

Nếu cô không muốn bạn cô bị làm mồi cho cá, thì trong vòng mười phút, cô phải đêm tất cả tiền bạc tới đây, đi một mình tới phong 3009, tầng ba. Giọng người đàn ông lần nữa vang lên bên tai cô, Nhớ kỹ, chỉ được đi một mình, nếu không, tôi sẽ giết tên này trước, rồi sẽ xử luôn cô gái còn lại ! Bây giờ, trò chơi bắt đầu !

Rốt cuộc anh là ai...

Lãnh Tiểu Dã chưa kịp hỏi xong, điện thoại bên kia đã cúp máy.

Đáng chết ! Lãnh Tiểu Dã mắng ra tiếng.

Thật vất vả mới có thể khiến Hoàng Phủ Diệu Dương ổn định một chút, bên đây đã xảy ra chuyện.

Những người này chỉ vì tiền, hay là vì nguyên nhân khác?!

Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng dừng suy nghĩ, vội lao người ra khỏi toilet.

Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Hoàng Phủ Diệu Dương bước tới, mang theo một túi giấy, Đây là quần áo và giày của em, bữa sáng cũng đã được chuẩn bị xong, em mau đi thay rồi dùng bữa đi!

Lãnh Tiểu Dã vội đặt điện thoại lên bồn rửa tay, đi tới nhận lấy chiếc túi giấy trong tay ánh, Tôi thay quần áo, anh mau đi ra ngoài đi.

Hoàng Phủ Diệu Dương không nghi ngờ gì, nhẹ nhàng gật đầu, Tôi chờ em ở bên ngoài.

Được! Lãnh Tiểu Dã nhìn anh cười một cái, đóng cửa lại, thuận tay khóa chốt.

Hoàng Phủ Diệu Dương nghe tiếng khóa cửa, chỉ nghĩ cô đang xấu hổ, cười cười, không để ý.

Trong toilet, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng lấy quần áo và giày trong túi ra, mặc bộ đồ thể thao cùng đôi giày vải vào, bỏ di động vào túi.

Cất bước đi tới cửa sổ, nghĩ một hồi, lại lui về, cẩn thân kéo ngăn kéo cạnh giường ra.

Quả nhiên, trong ngăn kéo có một khẩu súng.

Đem súng nhét vào túi, cô xoay mặt nhìn cửa phòng.

Lát nữa, tên kia đi vào mà không thấy cô, nhất định sẽ tức chết mất.

Nhưng, tình huống hiện giờ không rõ ràng, nếu lỡ như là người của 'K', có kéo anh vào chỉ khiến mọi việc trở nên phiền toái.

Cắn chặt răng, cô mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Thời gian đã không còn sớm nữa, nếu cứ tiếp tục trì hoãn thế này, nói không chừng cả Annie và Trần Tư Viễn đều gặp chuyện không may, đợi sau khi cô cứu bọn họ về, cô sẽ tìm cách giải thích với anh.

Nhanh nhẹn trèo xuống cửa sổ, cô liếc mắt nhìn bốn phía khong người, đôi chân nhẹ nhàng giẫm lên ban công tầng tám.

Xuyên qua phòng khách không bóng người, cô tùy tiện cầm lấy một chiếc mũ che nắng, nghênh ngang đi ra ngoài.

Vừa đi tới thang máy, cô liền lấy điện thoại ra, gọi cho Dạ Phong Dương.

Điện thoại vừa kết nói, đối phương lại tắt máy.

TMD! Thời khắc mấu chốt giống như xe tuột xích !

Chửi nhỏ một tiếng, Lãnh Tiểu dã đi vào thang máy, ấn vào tầng ba.

Cửa mang thấy đóng chặt, chậm rãi đi xuống.

Bên trong thang máy, camera lập tức thu hình ảnh cô lại.

Trong phòng điều khiển, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã đã tiến vào thang máy, một gã nhân viên lập tức cầm lấy bộ đàm.

Mục tiêu đã xuất hiện, thang máy số 2, chúng tôi lập tức đưa cô ta đến tầng hầm, bên các người mau chóng phụ trách tiếp viện.

Đã nghe !

Bên kia bộ đàm, giọng nói lạnh lẽo truyền tới.

Nhân viên buông bộ đàm xuống, gõ bàn phim vài cái, điều khiển ròng rọc.

Trên màn hình, số tầng đã chuyển thành 2, tiếp tục đi xuống.

Không ngừng lại tại tầng ba, mà cứ tiếp tục đi xuống dưới, tới tầng hầm khoang thuyền.

Lãnh Tiểu Dã thấy số 3 biến thành số 2, liền nhíu mày lại.

Cô rõ ràng nhấn vào tầng ba, nhưng thang máy lại không ngừng lại.

Cô em xinh đẹp, đừng sợ ! Gã nhân viên nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, liền cười ra tiếng, Anh trai đây chỉ muốn tiễn em đến một nơi có thể chơi đùa thật vui thôi !

Lãnh Tiểu Dã quay đầu lại, nhìn camera theo dõi ở một góc, bĩu môi, hai chân dùng sức nhảy lên, đem camers kéo xuống.

Màn hình trong phòng điều khiển, lập tức biến thành một mảnh bông tuyết.

Nha đầu chết tiệt ! Gã nhân viên vội vàng cầm bộ đàm, Cô ta đã phá hủy camera, các ngươi phải cẩn thận một chút !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.