Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 91: Chương 91




Nhìn dấu răng trên vai, Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng bĩu môi một cái.

Anh chàng này, nhất định cố ý, lưu lại ký hiệu trên người cô.

Kéo tủ ra, lục lọi tìm kiếm một bộ lễ phục bên trong, cô càng nhíu chặc mày.

Lễ phục đều chỉ quấn quanh ngực, không thể nào che được dấu răng trên vai này.

Cửa bị gõ, Annie mang thức ăn tới.

Annie, tới đây! Lãnh Tiểu Dã lập tức vẫy tay, Cô qua đây nhìn giúp tôi một chút, có thể dùng kem che khuyết điểm được hay không?

Annie vội vàng đi tới, nhìn dấu răng trên cổ cô, Có thể, nhưng lớn như vậy, có thể nhìn thấy được... Hay là, ngài dùng thêm khăn quàng cổ đi, được không?

Khăn quàng cô?

Lãnh Tiểu Dã lập tức lắc đầu, nếu thêm khăn quàng cổ, chẳng khác nào đang lạy ông tôi ở bụi này sao?

Thôi được rồi, ăn cơm trước đã.

Ngồi vào bàn, cô vừa dùng bữa tối, vừa suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Ăn hết cả bữa cơm, nhưng vẫn không nghĩ ra cách, Trần Tư Viễn cũng đã trở về, mang thuốc nhuộm tóc của cô, đặt trên một chiếc bàn nhỏ.

Liếc một cái, rồi lại nhìn trang sức trong hộp, Lãnh Tiểu Dã đột nhiên nảy sinh ra một kế hoạch.

Tư Viễn.

Trần Tư Viễn liếc cô một cái, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an, Tiểu thư, ngài có gì phân phó?

Lãnh Tiểu Dã đứng lên, cười híp mắt nhìn anh, Tôi muốn cậu giúp tôi cắn người!

Cắn người? Trần Tư Viễn không hiểu.

Đúng vậy! Lãnh Tiểu Dã nở nụ cười tà ác, Trước tiên, cậu đi tìm cho tôi một miếng củ cải trước đã.

...

...

Nửa giờ sau, Trần Tư Viễn mặc tây trang, vô cùng đẹp trai đứng ở hành lang tầng năm.

Nhìn hai cô gái trẻ mặc lễ phục đi tới, anh ta nhíu mày do dự, nghĩ tới lời Lãnh Tiểu Dã uy hiếp, rốt cuộc vẫn đi lên phía trước.

Hai vị tiểu thư, xin chờ một chút.

Hai cô gái nhìn thấy một anh chàng đẹp trai tới gần, lập tức dừng bước, Ngài có chuyện gì sao?

Hai người nhất định đang trên đường đi tới vũ hội mặt nạ đêm nay, đúng chứ? Tràn Tư Viễn khụ một tiếng, Tôi là nhân viên tại đây, muốn thông báo một tin cho hai vị, hai vị được chọn là khách quý của tôi, xin tặng hai vị một lễ vật nhỏ.

Nói xong, liền đưa hộp quà lên.

Hai cô gái mừng rỡ nhận lấy, Trần Tư Viễn nói tiếp, Để chứng minh thân phận, tôi muốn cắn một cái!

Anh muốn cắn chỗ nào? Một cô gái tò mò hỏi, Cánh tay sao?

Vâng... Là cổ! Trần Tư Viễn do dự nói.

Vốn nghĩ đối phương sẽ cự tuyệt, không ngờ hai cô gái lại xoay người lại, một người trong đó vén mái tóc dài lên để anh ta cắn một cái.

Tong lòng Trần Tư Viễn vô cùng nghi ngờ, vội vàng lấy một chiếc răng nanh từ củ cải Lãnh Tiểu Dã đã chuẩn bị, ấn lên cổ hai cô gái một dấu răng đỏ sậm.

Được rồi, chúc hai vị một đêm vui vẻ.

Cảm ơn. Một cô gái cười nói, Này anh chàng đẹp trai, anh có tham gia vũ hội không?

Tôi... Tôi còn có việc, xin phép đi trước.

Trần Tư Viễn không thích hợp giao tiếp như vậy, vội vàng lấy cớ đi vào trong thang máy.

Lãnh Tiểu Dã lặng lẽ quan sát từ xa, giơ ngón tay cái lên, Tốt, tiếp tục cố gắng, càng nhiều càng tốt, tôi đi lên lấu trước đây.

Khuôn mặt này của Trần Tư Viễn, đúng là rất có sức sát thương, hơn nữa nhưng loại mỹ phẩm kia, cũng đủ khiến các cô gái động tâm, cô biết anh ta nhất định có khả năng hoàng thành nhiệm vụ này.

Hoàng Phủ Diệu Dương ơi là Hoàng Phủ Diệu Dương, tối này, anh có tìm đến chết... Cũng sẽ không thấy tôi!

Một tiếng sau, đại sảnh lầu 7.

Vũ hội vừa mới bắt đầu, nhưng du khách lại khá đông.

Các cô gái trẻ tuôi đứng thành từng tốp nói chuyện trên trời dưới đất, ánh mắt cũng không ngừng liếc nhìn những chàng trai, áo tưởng mình có thể gặp được một người đẹp trai đi cùng trong cuộc hành trinh du thuyền lãng mạn này.

Những chàng trai đều mặt tây trang, bắt đầu săn bắt đối tượng.

Lãnh Tiểu Dã đứng ở một góc đại sảnh, mặc một thân lễ phục trắng, mái tóc nhuộm đen quấn trên đầu, cùng một chiếc mặt nạ bướm.

Trên cổ, đeo một chiếc vòng đá quý màu đen, vì muốn đề phòng Hoàng Phủ Diệu Dương tìm được, ngay cả chiếc hoa tai đỏ cũng tháo xuống, đôi thành một hoa tai kim cương.

Dùng miệng ngậm thành lý, Lãnh Tiểu Dã giả vờ thưởng thức.

Thế nào, Hoàng Phủ Diệu Dương đã tới chưa?

Vẫn chưa... Tới rồi... Giọng nói Dạ Phong Dương từ trong tai nghe nhỏ truyền tới.

Anh ta mặc đồ gì? Lãnh Tiểu Dã hỏi.

Dạ Phong Dương liền tả lại Hoàng Phủ Diệu Dương, Tây trang màu đen, sơ mi trắng, mặt nạ đen.

OK, đã biết. Lãnh Tiểu Dã nới vòng cổ ra, nhìn người đàn ông trước mặt, Không múa, cảm ơn.

Từ lúc cô bắt đầu đến đây, đã không dưới mười người đàn ông muốn khiêu vũ cùng cô.

Người đan ông không lập tức rời đi, ánh mắt lộ ra ngoài mặt nạ, tham lam nhìn đôi chân mảnh khảnh của cô, vòng eo... Rồi dừng lại trên chiêc gáy xinh đẹp.

Tôi rất thích em.

Lãnh Tiểu Dã liếc một cái.

Dù cách một mặt nạ, như cô vẫn nhìn ra ông ta có làn da trắng, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, bụng lớn phệ, trong đôi mắt tràn đầy dục vọng.

Nhưng tôi rất ghét ông!

Lãnh Tiểu Dã liếc ông ta thêm một cái, rồi xoay người rời đi.

Người đàn ông tiếp tục tìm thân ảnh của cô, lập tức lấy điện thoại động di động ra, gọi một cuộc điện thoại, Tôi đã chọn xong hàng hóa, lễ phục trắng, mặt ạn đen, một cô gái châu Á đeo thêm chiếc vòng cổ đen.

Được, tiên sinh, chúng tôi sẽ ghi nhớ yêu cầu của ngài.

Ông ta nhìn theo Lãnh Tiểu Dã chạy xuống lầu dưới, nuốt nước miếng một cái, Khi nào tôi có thể nhận được hàng?

Chúng tôi sẽ nhanh chóng giao cho ngài ngay thôi.

Càng nhanh càng tốt, tôi không đợi kịp nữa, tiền không phải là vấn đề, tôi có thể thêm gấp đôi, không, gấp ba lần.

Gấp mười, trong vòng ba ngày, chúng tôi sẽ giao đến tận giường ngài.

Ông ta liếm môi, Thống nhất.

Lãnh Tiểu Dã dưới lầu, không hề hay biết, giá tiền của mình đã được đàm phán.

Một đôi nam nữa phía sau đi tới, thêm một người đàn ông cất bước theo.

Trên người chỉ mặc một bộ tây trang màu đen đơn giản cùng áo sơ mi trắng, Lãnh Tiểu Dã chỉ nhìn thoáng qua, nhưng liền đoán được đây chính là Hoàng Phủ Diệu Dương.

Quả nhiên, người đan ông cao lớn quay sang hướng cô.

Mái tóc rám nắng gọng gàng, lộng lẫy dưới ánh đèn.

Trên mặt chỉ đeo một chiếc mặt nạ đen đơn giản, con mắt trái tối tăm, nhưng mắt phải lại mang theo màu lam xinh đẹp.

Nửa khuôn mặt lộ ra ngoài, vô cùng cân đối, đẹp đẽ.

Sau lứng, lão quản gia cùng hai cận vệ đi theo.

Bỏ tay vào túi áo, Hoàng Phủ Diệu Dương lững thững xuống lầu, như đang tuần tra nhà mình, toát ra một vẻ cao quý bá đjao.

Từ đầu đến chân, không có bất kỳ loại trang sức khoa trương nào, nhưng vẫn có thể chói mắt như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.