Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 86: Chương 86




Phòng bắn, sòng bạc, bi-da, bắn cung... Tôi đã bao tất cả những phòng giải trí, em muốn chơi cái gì, cũng được.

Chỉ có vài trò này thôi sao? Lãnh Tiểu Dã liếc anh một cản, Nhàm chán!

Câu trả lời của cô hoàn toàn nằm trong điều anh dự đoán.

Vậy em có ý kiến gì không? Hoàng Phủ Diệu Dương cười hỏi.

Lãnh Tiểu Dã hít mũi, xoay mặt nhìn món ăn trên bàn, Ăn xong, tôi sẽ nói cho anh biết.

Món đầu là ốc sên hấp.

Lãnh Tiểu Dã nhìn món ăn trước mắt, vẫn như trước chưa động đũa đến, chỉ tha thiết nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đối diện.

Anh có thể lấy thịt ra giúp tôi không?

Để tôi giúp ngài được chứ? Lão quản gia chủ động xin đi giết giặc.

Lãnh Tiểu Dã liếc lão một cái, Ông là bạn trai tôi sao?

Lão quản gia không thể nói lại được, Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, nâng tay, Lấy cho cô ấy cái đĩa.

Lão quản gia lập tức mang một chiếc đĩa đến trước mặt cô, rửa sạch tay, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận cầm lấy con ốc, lấy thịt ra, đặt trong chiếc đĩa nhỏ, cho lão quản gia mang tới.

Lãnh Tiểu Dã nhìn anh đưa ốc tới, Tôi không thích ăn đầu!

Lão quản gia đành đem đĩa trở vệ, Hoàng Phủ Diệu Dương liền cắt đứt đầu từng con.

Còn cả bụng của nó nữa.

Thế là anh lại cắt luôn cái bụng.

Cắt vài lần, ốc sên cũng không còn bao nhiêu thịt.

Lão quản gia lại đem chiếc đĩa tới trước mặt cô, trong đĩa chỉ còn lại một chút thịt tới đang thương.

Lãnh Tiểu Dã vẫn không chịu động thủ, chu cái miệng nhỏ nhắn, Tôi muốn anh đút cơ!

Cô không tin, ngược lại, còn muốn xem, anh có thể kiên nhẫn trong bao lâu đây?!

Lão quản gia lo lắng nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, chỉ thấy anh chàng nào đó đang đứng dậy.

Sau đó, cất bước tới chỗ Lãnh Tiểu Dã.

Nhìn từng bước chân Hoàng Phủ Diệu Dương đi qua, Lãnh Tiểu Dã vẫn lười biếng dựa vào ghế, thấy anh dừng lại trước mặt, cô vươn tay qua, nhưng vẫn không chịu chủ động.

Cô không tin, anh dám đánh cô sao?

Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đưa tay qua, nhưng không đánh cô, chỉ duỗi một cái tới đầu gối cô.

Lãnh Tiểu Dã vừa định phản kháng, đã bị anh dùng sức ôm chặt.

Này...

Lãnh Tiểu Dã hơi căng thẳng, không phải anh muốn ném cô xuống biển đó chứ?

Cô muốn chửi thề một tiếng, cả cơ thể bỗng nhiên ngồi xuống, nhưng không phải là chiếc ghế dựa thô ráp, mà là một cái ôm vô cùng thoái mái, ấm áp —— trong lòng anh.

Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay trái qua, Đĩa!

Lão quản gia lập tức đưa đĩa thịt ốc qua.

Nĩa!

Anh lại duỗi thêm tay phải, lão quản gia hiểu ý, mỉm cười đưa anh một chiếc nĩa.

Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc, Anh...

Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn bình tĩnh như trước, ghim một miếng thịt ốc đưa tới miệng cô, trong mắt che giấu chút ý cười, Không phải em nói... Muốn làm tôi đút em sao? Ngồi như vậy dễ đút hơn một chút!

Lãnh Tiểu Dã rõ ràng nhìn thấy ý cười từ trong mắt anh.

Nghĩ cô không dám ăn sao, về sau muốn phóng túng với cô sao?

Hoàng Phủ Diệu Dương, anh quá xem thường Lãnh Tiểu Dã tôi rồi.

Lãnh Tiểu Dã há miệng, không khách sao ăn hết miếng thịt ốc kia.

Không khiến anh mệt chết tôi sẽ không còn là Lãnh Tiểu Dã nữa!

Mặn quá! ... Nước!

Hoàng Phủ Diệu Dương đưa cho cô ly nước trái cậy.

Tôi không muốn uống nước trái cây, tôi muốn nước tinh khiết.

Anh nhận lấy một ly nước tinh khiết từ tay quản gia.

Đây là nước lạnh, tôi không muốn uống nước lạnh.

Lát sau, một ly nước ấm lại được mang tới.

Lãnh Tiểu Dã uống một ngụm liền phun ra, Cái này nóng quá, anh muốn tôi bỏng chết sao.

Liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương một cái, Lãnh Tiểu Dã không quên đưa đầu lưỡi mình ra thổi, giả vờ như đang bị phỏng.

Sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh xuống.

Ánh mắt không vui nhìn lướt qua người phục vụ mang ly nước tới, anh chậm rãi nâng ly lên, đưa vào miệng uống một ngụm.

Ly nước này nóng không tới bốn mươi lăm độ, chỉ có chút nóng thôi, nhưng không đủ để bị phỏng cả miệng như vậy.

Nha đầu kia... Lại giả vờ!

Ha... Lãnh Tiểu Dã không nhịn được bật cười, liên tục cười khúc khích trong lòng anh, Hoàng . . . Hoàng Phủ Diệu . . . Diệu Dương, anh... Anh... Anh thật ngốc, thế mà cũng bị tôi lừa... Haaaa...!

Lãnh Tiểu Dã cười không ngừng, bọn cận vệ cùng quản gia đều sợ hãi,

Dám trêu đùa Hoàng Phủ Diệu Dương như vậy, hoàn toàn đang khiêu chiến tính nhẫn nại của vị bá tước đại nhân này.

Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay, lão quản gia lập tức nhân lấy ly nước trong tay anh.

Lúc này, Lãnh Tiểu Dã đã chơi chán rồi, chống tay vào ngực anh muốn đưng sdayaj.

Không đợi cô ngồi thẳng, anh đã đưa tay qua, lần nữa ôm cô vào lòng.

Lãnh Tiểu Dã ngồi lại trong lòng anh, ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy sự âm u đọng lại trong mắt anh.

Phục vụ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, chậm rãi đi tới, nhìn Lãnh Tiểu Dã ngồi trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương như vậy, không biết nên để hai đĩa cá này ở đâu.

Tiên sinh, cá sạo sốt cà để đâu bây giờ?

Để đây đi! Lãnh Tiểu Dã phục hồi tinh thần, ý thức được bản thân mình không cẩn thận chống lại anh, vội vàng dỗ dành, Vừa rồi anh đút tôi rồi, bây giờ tôi sẽ đút anh!

Bây giờ cô đang ở trên thuyền, không thể chạy trốn đi đâu được, còn cả vụ án nữa, không thể khiến anh bực bội được.

Cô nâng một khối thịt đến bên miệng anh, nhìn sợi lông ngắn dính trên miệng anh, cô vội vàng lấy xuống, sau đó lại đưa miếng cá lên miệng anh.

Không nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của anh, cô giận dữ mở miệng trách mắng, Anh ngẩn người cái gì? Mau há miệng!

Vật nhỏ trước mặt, nhất là đôi mắt giảo hoạt liên tục chớp động.

Nhìn cô đưa miếng thịt đến bên miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương ôm chặt tay cô, sau đó há miệng ăn hết miếng xa.

Lãnh Tiểu Dã nhẹ thở một hơi, mọi người bốn phía đều bình tĩnh trở lại.

Vậy... Lãnh Tiểu Dã đặt chiếc nĩa xuống đĩa, Chúng ta ăn cơm xong, tôi sẽ dẫn anh tới một chỗ vô cùng thú vị.

Vịn chặt cánh tay anh, Lãnh Tiểu Dã lén lút đẩy ra, né khỏi lòng anh.

Hoàng Phủ Diệu Dương cố ý thả lỏng cánh tay, chờ Lãnh Tiểu Dã cho rằng anh muốn buông cô ra, chuẩn bị đứng dậy, anh đột nhiên giữ chặt kéo cô về lại trong lòng.

Hài lòng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tiểu nha đầu, anh đưa mặt đến bên tai cô, nở nụ cười tà ác.

Mùi vị của cá không tệ, tôi muốn ăn nữa!

Lúc nói chuyện, không biết vô tình hay cố ý, môi anh xẹt qua tai cô, khiến cô ngẩn người một hồi lâu.

Anh chàng này, chắc chắn đang cố ý trả thù co!

Trong lòng Lãnh Tiểu Dã vô cùng chán nản, nhưng lại không trở mặt, đưa tay qua, xe một miếng thịt trong đĩa, đưa tới miệng anh, cười híp mắt nói: Được... Vậy anh ăn nhiều một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.