Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 70: Chương 70




Trong lòng yên lặng cầu nguyện, Lãnh Tiểu Dã tiện tay đặt đồng xu ra ngoài, xem như bản thân đã đặt cược.

Dạ Phong Dương nhìn ra hành động kỳ lạ của Lãnh Tiểu Dã dưới bàn, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhưng cũng không tiện hỏi, tiếp tục phát bài cho nhóm thứ hai.

Cách đó không xa, Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt mở miệng, Thế nào?

Vừa có tin tức mới của tiểu thư, sim điện thoại... Lão quản gia hơi do dự, Đã hư quá nghiêm tọng, chuyên gia cũng không thể khôi phục được.

Vốn nghĩ, anh sẽ giận dữ.

Nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nhìn một cái bàn đằng xa, liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã dùng khay che mặt, khóe môi nhẹ giơ lên.

Thôi bỏ đi.

Bây giờ cô đang đứng trước mắt, chiếc sim kia cũng trở nên vô nghĩa.

Lão quản gia hơi kinh ngạc.

Hoàng Phruu Diệu Dương hạ lệnh, Đi tra một chút, danh sách du khách tầng tám, tôi sẽ đi ngay bây giờ.

Được, bá tước tiên sinh.

Lão quản gia không dám trì hoãn, để hai cận vệ ở lại bảo vệ Hoàng Phủ Diệu Dương, ông xoay người đi khỏi sòng bạc, tra chuyện Hoàng Phủ Diệu Dương giao.

Cầm khay đưng xu trong tay đưa cho một người cận vệ, Hoàng Phủ Diệu Dương đi đến bàn Lãnh Tiểu Dã.

Ván cũ.

Tôi không chơi nữa!

Một vị khách bên trái Lãnh Tiểu Dã không vui đứng lên, hắn ta không thua không ít.

Lá bài thứ hai của hắn cực kỳ nhỏ, mà Lãnh Tiểu dã cùng hai người khác đều là lá bài lớn, hắn biết hôm nay vận may của mình vô cùng kém, liền đứng dậy rời khỏi sofa.

Dạ Phong Dương bình tĩnh phát lá bài thư sba.

Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đã tới bên cạnh bàn.

Nhìn tay trái Lãnh Tiểu Dã cầm khay, anh nhàn nhạt mở miệng.

Tôi có thể ngồi đây không?

Không thể!

Lãnh Tiểu Dã ghé vào trên bàn, dùng khay che mặt mình lại, trừng mắt nhìn Dạ Phong Dương.

Đừng đồng ý, nói không, đừng cho anh ta ngồi đây.

Dạ Phong Dương nào biết được súy nghĩ của cô, anh cũng không biết Hoàng Phủ Diệu Dương, lại có biết giữa hai người có liên quan đến nhau.

Đương nhiên, nhưng ngài phải đợi vòng kế tiếp.

Ngữ khí cả anh vô cùng bình tĩnh, lịch sự nhưng không khiêm tốn.

Dạ Phong Dương, anh là đồ phản quốc!

Lãnh Tiểu Dã dùng mắt trừng Dạ Phong Dương một cái.

Dạ Phong Dương không biết tại sao cô lại trừng như vậy, trong lòng nghi hoặc, trên tay đã phát đến lá thứ ba.

Mời các vị đặt tiền cuộc.

Cận vệ kéo ghế sofa ra, Hoàng Phủ Diệu Dương cố ý ngồi cạnh Lãnh Tiểu Dã.

Sau đó, dường như kéo ghế mình lại gần cô hơn.

Dù sao đây cũng là thuyền đánh cuộc, không gian vô cùng rộng rãi, khoảng cách giữa ghế lại rất lớn, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương lại cố ý ngồi gần vào.

Cánh tay anh đặt trên ghế dựa, khuỷu tay nhẹ chạm vào khuỷu tay cô.

Vừa bị anh chạm vào, trên da Lãnh Tiểu Dã liền nổi một tầng da gà.

Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng mặt, nhìn da thịt trắng nõn của cô.

Giơ khóe môi lên.

Cô rất lạnh sao?

Run lên một cái, chiếc khay trong tay Lãnh Tiểu Dã chút nữa đã rơi xuống.

Cảm ơn tiên sinh, nhưng tôi không lạnh chút nào!

Cô đè nặng khẩu âm, cố ý thay giọng mình bằng giọng Hồ Nam.

Nghe được Lãnh Tiểu Dã đột nhiên dùng tiếng Hồ Nam, Dạ Phong Dương đang chuẩn bị chia bài, khóe môi kịch liệt co quắp.

Sau đó, ánh mắt xẹt qua Hoàng Phủ Diệu dương.

Rõ ràng cái trừng mắt khi nãy của Lãnh Tiểu Dã vô cùng kỳ, chẳng lẽ người đàn ông này có quan hệ gì với cô sao?!

Lúc này, dạ dày Lãnh Tiểu Dã đã trồi đến cổ họng.

Nghe được Hoàng Phủ Diệu Dương nói chuyện với cô, cô liền biết anh đã nhận ra cô.

Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh ngồi thẳng dậy, không để ý tới cô.

Chẳng lẽ?

Anh không nhận ra cô?!

Lấy tính cách của anh, nếu nhận ra cô, trước tiên anh sẽ đoạt lấy khay cô, hoặc bắt lấy tay cô, cười lạnh.

Lãnh Tiểu Dã, tôi lại đến bắt em về đây!

Mời đặt tiền cuộc!

Dạ Phong Dương lần nữa nhắc nhở.

Lãnh Tiểu Dã lặng lẽ xê ra xa Hoàng Phủ Diệu Dương, tùy tiện cầm đồng xu đặt ra bên ngoài.

Đâm lao phải theo lao, ít nhất sau ván này cô sẽ nghĩ cách chạy khỏi.

Hoàng Phủ Dệu Dương ngồi bên cạnh không chú ý tới ván bài, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu.

Nha đầu ki, vì sao lại lên du thuyền này, nhưng còn trang điểm như vậy.

Nhìn chân trái mang giày thể thao của cô, anh không vui nhíu mày.

Từ sáng hôm đó đến bây giờ, bọn họ chỉ rời nhau chưa vượt quá 48 giờ, vết thương ở chân cô chắc chắn vẫn chưa lành, không dưỡng thương cho tốt, lại chạy tới đây, thật buồn cười!

Dạ Phong Dương phát lá thứ tư.

Khách trên bàn cuộc nhìn ba lá bài của Lãnh Tiểu Dã, đều biết phải bỏ cuộc.

Ba tờ bài, ba tờ A, liền nhìn không phải là át chủ bài, nhưng cũng đủ lớn, mà bọn họ lại không có bài gì tốt, tiếp tục nữa chỉ có thua càng nhiều.

Tôi không chơi nữa!

Tôi cũng vậy.

Vì thế.

Lãnh Tiểu Dã ngay cả át chủ bài cũng không có, vẫn có thể thắng.

Dạ Phog Dương thu hôif bài lại, đem đống tiền xu đưa cho cô.

Tôi đi về vệ sinh, sau đó lại về chơi tiếp!

Cô vẫn dùng giọng Hồ Nam như trước, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận xoay người, đứng dậy, vòng qua khách đanh cuộc, không cầm theo xu trên bàn.

Thiên kim vừa tản đi khiến người khác vô cùng phục, dù sao cũng liên tiếp thắng.

Mất tiền chỉ là nhỏ, bị nắm mới là chuyện lớn!

Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy, cô dùng khay chống đỡ, quay người lại, kém chút đụng vào anh.

Tiểu thư, toilet bên phải.

Bên kia khay, giọng nói anh truyền đến.

Cảm ơn.

Cô vội xoay người qua bên phải.

Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, chậm rãi đi sau lưng cô.

Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn cặp chân không nhanh không chậm đi sau cô, cùng đôi giày da trên chân, Lãnh Tiểu Dã vội bước nhanh hơn.

Chân trái vẫn còn bị thương chưa lành, không dám dùng sức, cô cẩn thận nhấc chân giống một động vật nhỏ bị què.

Hoàng Phủ Diệu Dương không nhịn được, bước nhanh hơn.

Lách qua người Lãnh Tiểu Dã, đụng vào một người bồi bàn, Hoàng Phủ Diệu Dương bắt lấy, bồi bàn đánh vào người anh.

Một tiếng động vang lên, xu rơi đầy xuống đất.

Thực xin lỗi,t iên sinh!

Bồi bàn vội vàng xin lỗi, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không để ý tới, chỉ đẩy hắn ra, tiếp tục đuổi theo Lãnh Tiểu Dã.

Khốn kiếp, cô biết, anh đã phát hiện ra cô!

Lãnh Tiểu Dã mắng chửi trong lòng.

Nhìn thấy toilet nữ trước mắt, cô bất chấp đau chân, đi nhanh hơn, nhảy vào toilet, đưa tay muốn đóng cửa.

Chậm.

Cánh tay anh đã đưa tớ, chặn cửa lại.

Oành!

Ván cửa nặng nề, đánh vào tay anh.

A!

Cánh tay bị cô đánh vào chút nữa đã gẫy, Hoàng Phủ Diệu Dương hừ nhẹ một tiếng.

Nghe được âm thanh của anh, trong lòng cô vô cùng hoảng hốt, thả lỏng lực đạo.

Mượn cơ hồi này, Hoàng Phủ Diệu Dương đẩy cửa, đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.