Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 38: Chương 38




Trực thăng hơi run lên, sau đó liền bay cao một chút, không chỉ vậy, nó còn cho thấy chiếc cần điều khiển đã có tác dụng.

Thật tốt qua, nó còn hoạt động! Lãnh Tiểu Dã vui vẻ. Anh giữ chặt cần điều khiển, để tôi xem có thể hạ cánh trên biển được không?

Được. Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức vươn tay còn lại tới, giữ chặt cần điều khiển.

Lãnh Tiểu Dã đi tới bàn điều khiển, xem còn nút nào có thể hoạt động được nuawc không?

Lúc này, chiếc trực thăng ngày càng rơi xuống, nhưng, tốc độ so với lúc nãy chậm hơn một chút.

Trên mặt biển.

Chiếc du thuyền cùng thuyền cứu sinh bị bỏ lại xa xa phía sau.

Quản gia đứng trên du thuyền, nhìn ra sự khác thường của chiếc trực thăng, liền nhíu mày lại.

Hạ thấp như vậy, rõ ràng, rất bất thường.

Mau, tăng tốc độ, nhanh chóng tiến về phía trước! Vị quản gia trẻ tuổi bên cạnh vội vàng chạy vào khoang điều khiển, lão quản gia nhanh chóng lấy chiếc bộ đàm cũ ra, hạ lệnh với bọn bảo vệ trên chiếc thuyền cứu sinh, Nhanh lên, chiếc trực thăng hình như đang có vấn đề!

Du thuyền tăng đến tốc độ tối đa, bọn bảo vệ cũng nhanh chóng tiến về phía trước.

Chiếc trực thăng giữ không trung, lại đang nhanh chóng hạ xuống.

Nhìn bàn điều khiển trước mặt, Lãnh Tiểu Dã cau mày thu ngón tay lại, bất kể cô làm thể nào, các nút đều không thể hoạt động.

Hệ thống đã bị tê liệt. Cô quay sang, cười như không cười, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, Cái này... Anh hài long rồi chứ?

Hoàng Phủ Diệu Dương không trả lời, chỉ ngẩng mặt lên, nhìn chiếc trực thăng ngày càng gần mặt biển.

Anh đột nhiên nâng tay, đem cô ôm vào lòng.

Anh buông tôi ra!

Lúc nào rồi, mà anh vẫn còn tâm tình ôm cô?!

Lãnh Tiểu Dã dùng sức giãy giạu, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương lại không hề để ý tới, dùng một tay ôm chặt lấy cô, tay còn lại cầm lấy cần điều khiển.

Máy bay ngày càng xuống thấp, tốc độ cũng ngày càng nhanh thêm, thậm chí còn có thể nghe được tiếng sóng biển.

Biết giờ khắc cuối cùng đã đến, Lãnh Tiểu Dã nỗ lực co hai tay hai chân lên.

Ba mẹ, thực xin lỗi. Không phải con gái bất hiếu, mà là tại tên khốn kiếp nào đó hại con, nếu con chết, kiếp sau con sẽ báo đáp công ơn nuôi dưỡng của hai người vậy!

Khoảng cách hai người rất gần, tuy âm thanh cô rất thấp, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn nghe được lời nói của cô.

Quay sang, nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của cô, anh nhíu chặc mi lại.

May bay lao xuống, cuối cùng, đánh một tiếng vào mặt biển, sau đó liền đẩy sóng biển trượt về phía trước.

Nước bắn tung tóe, cát đá bay loạn, không biết là may mắn hay bất hạnh, chiếc trực thăng vừa văn dừng ở một phần lộ ra của hòn đảo nhỏ.

Trượt thẳng một đường lên cát, đụng phải một khối đá ngầm, mới dừng lại.

Chiếc trực thăng kịch liệt chấn động, thân thể hai người dưới tác dụng quán tính, bay ra ngoài, va vào thiết bị chắn gió bằng thủy tinh.

Lãnh Tiểu Dã theo bản năng nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận được bóng đêm, thâm thể được một đôi tay ấm áp ôm chăc, bên tai, mơ hồ vang lên tiếng kêu đau.

Hai người rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

Máy bay ghế, cần điều khiển, mảnh thép, thủy tinh, hòn đá... Đông thời rơi xuống bên cạnh.

Một trận đinh đinh đang đang vang lên, mới coi như đã kết thúc.

Tiểu Dã?

Đỉnh đầu, một giọng nói yếu ớt vang lên.

Lãnh Tiểu Dã từ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, mượn ngọn lửa bừng sáng của chiếc trực thăng phía sau, cô nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng trong con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương, Em... Ổn không?

Không chết được! Cô tức giận đáp.

Vậy... tốt rồi! Anh cố hết sức giơ khóe môi lên, đầu vô lực áp lên mặt cô.

Này! Lãnh Tiểu Dã muốn đẩy anh ra, nhưng vừa vươn tay tới, lại chạm phải một chất lỏng ấm ấm.

Cái gì nhỏ lên mặt cô vậy, cô ngửi được một mùi tanh pha lẫn chút ngọt nhàn nhạt - đó là hương vị của máu.

Anh bị thương?

Lãnh Tiểu Dã chấn động, cánh tay đỡ anh ngồi xuống.

Dưới ánh lửa lập lóe, cô nhìn thấy một mảnh thép tam giác, cằm vào trên vài anh, dòng máu loãng chảy ra, khiến cả chiếc áo choàng tắm trắng đều bị nhuộm đỏ.

Đáng chêt!

Chửi nhỏ một tiếng, cô nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, ánh mắt đảo qua chiếc trực thăng cách đó không xe kèm theo một lửa nhỏ màu lam nhạt, cô lại chửi một tiếng, dùng sức giữ chặt cánh tay anh, đem thân thể anh đứng dậy, dùng sức đi về phía trước.

Anh vốn cao lớn, lại mất ý thức, khiến thân thể anh ngày càng nặng nề.

Cô mặc dù được anh bảo vệ, nhưng toàn thân đều đau xót, đầu óc choáng váng, liều mạng dùng sức đỡ anh đi về phía trước.

Hai người lảo đi được khoảng hơn mười thước, Lãnh Tiểu Dã không chịu nổi nữa, thoáng một cái, cô ngã quỵ xuống đất.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh chuẩn bị gục đầu xuống đất, cô vội vàng bổ nhào qua, đỡ lấy thân thể anh.

Sau lưng vang lên một tiếng động thật lớn, chiếc trực bể thành trăm mản.

Một luồng không khí đánh vào bầu trước, làn ngước, hai người lập tức bị ảnh hưởng, mất khống chế, gục về phía trước.

Sau trận nộ, bọt nước văng khắp nói, cột nước như sau một trận mưa lớn hạ xuống, khiến hai người đều ướt đẫm.

Trên bờ cát xuất hiện một chiếc hố khổng lồ do trận nổ để lại, may mắn, chỗ hai người dừng không bị ảnh hưởng.

Lãnh Tiểu Dã kịp thởi mang Hoàng Phủ Diệu Dương rời đi, nếu không, chỉ sợ hai người bọn cũng sẽ giống như trực thành bể nát.

Lãnh Tiểu Dã chống đỡ đứng dạy, bất chấp cát bụi từ trên đầu rơi xuống, lập tức liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, đưa tay đặt lên cổ tay anh.

Hoàn hảo, mạch vẫn còn đập.

Anh cứu tôi một lần, tôi cứu anh một lần, chúng ta huề nhau vậy!'

Cô nhẹ nhàng thở một hơi, nhanh chóng liếc nhìn bốn phía một cái.

Vừa rồi lúc mới khởi động máy bay, cô nhìn thấy trên bản đồ, có một lục địa rất gần quanh đây.

Xa xa trên biển, có một bức tranh rực rỡ cao hơn mực nước biển, dường như còn có ánh đèn lấp lóe, đó nhất định là nơi lúc nãy cô xác định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.