Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 36: Chương 36




Cô nhìn chăm chú vào mắt anh, vẻ mặt thành thật, Anh thả tôi đi, tôi có thể tha thứ mọi việc anh đã làm với tôi.

Anh nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc nói, Chỉ cần em không đi, tôi có thể tha thứ mọi việc em đã làm với tôi.

Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ cười cười, vòng vo một vòng, lại quay lại cục diện ban đầu.

Xem ra, cô đành phải dùng cách thức cô không thích để giải quyết rôi.

Vươn tay cầm lấy khẩu súng nằm trên đât, cô cười khổ, nhắm súng vào ngay mi tâm anh, Thực xin lỗi, tôi không thể đáp ứng anh.

Nhìn khẩu súng kia nhắm vào mình, ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lộ ra sự thất vọng, Tiểu Dã, tôi rất thất vọng.

Tôi cũng không muốn, nhưng vì anh ép tôi, sao không chịu thả tôi đi?

Vì sao em nhất định phải đi?

Bởi vì tôi không muốn làm sủng vật của người khác.

Tôi không lấy em làm sủng vật, tôi muốn kết hôn với em.

Hoàng Phủ Diệu Dương, anh không hiểu sao, anh có biết ý nghĩa của kết hôn không?

Em và tôi, cùng nhau sinh hoạt, vĩnh viễn ở chung một chỗ.

Lãnh Tiểu Dã nghe vậy, liền ngẩn ra.

Nhưng anh yêu tôi sao?

Hoàng Phủ Diệu Dương nghe xong, cũng sững sờ.

Yêu?

Vấn đề này anh không hề nghĩ tới.

Anh chừa từng yêu người nào, cũng không hề được người khác yêu, nên yêu là cái gì, anh cũng không rõ lắm.

Tôi không biêt. Anh thành thực nói.

Lãnh Tiểu Dã lắc đầu, Điều kiện tiên quyết của hôn nhân chính là hai người ở cùng nhau, yêu nhau, anh đã hiểu chưa, giống như cha mẹ anh vậy...

Chỉ sổ thông minh cao như vậy, sao tình cảm lại thấy thế?

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau. Hoàng Phủ Diệu Dương yếu ớt nói nhỏ một tiếng, tầm mắt dừng trên mặt cô, Cái gì gọi là yêu?

Ách... Lãnh Tiểu Dã nhìn mắt anh có chút u ám, nhanh chóng hỏi, cô nâng tay nắm tóc, nghiêm túc nghĩ, Thực ra, tôi giải thích không được tốt lắm, Nhưng, nếu nam nữ yêu nhau chân chính, nhất định sẽ vì đối phương mà lo lắn, vì đối phường mà hi sinh, sẽ đứng ở góc độ đối phương để suy nghĩ vấn đề nào đó... Tóm lại, chúng ta không giống vây.

Hoàng Phủ Diệu Dương cau may, Vậy... Vì em không thể yêu tôi?

Lãnh Tiểu Dã không nói gì, hỏi ông trời, đứa trẻ này là người Trái Đất sao?

Cô đã nói rõ ràng như vậy, mà sao anh vẫn không thể hiểu được chứ?!

Quên đi, có nói anh cũng không hiểu... Lãnh Tiểu dã dùng súng nhắm vào đầu anh, từ từ đứng dậy, sau hướng cánh cửa sau lưng anh, dương cằm tự đắc, Mở cửa ra, nhảy xuống!

Phía dưới là biển rộng mênh mông, hiện tại độ cao máy bay cũng không cao lứm, nhảy xuống cũng không chết, đằng sau còn có rất nhiều người của anh, nhiều lắm nhảy xuống biển tắm một cái sẽ tỉnh táo một, chứ không hề xảy ra chuyện gì.

Nếu tôi không nhảy? Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào cô hỏi.

Lãnh Tiểu dã nhún vai một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương, nếu anh đã cố chấp như vậy, tôi đây đành phải nổ súng thôi!

Anh nhíu mày một cái, đột nhiên vươn tay ra, kéo cô vào lòng, Hoặc là yêu tôi, hoặc là nổ súng!

Anh cho rằng tôi không dám sao? Lãnh Tiểu Dã nhíu mày hỏi lại.

Anh không đáp, chỉ gục đầu xuống, hôn lên môi cô.

Này...

Lãnh Tiểu Dã theo bản năng muốn mở miệng, nhưng lại bị Hoàng Phủ Diệu Dương thừa cơ hội, đầu lưỡi không khách khí chui vào trong miệng cô, dây dưa ở cái lưỡi ngọt ngaò của cô, tận tình hôn mút.

Cô trốn, cô lắc, đá anh, đánh anh...

Nhưng anh chỉ ôm chặt lấy hông cô, một tay để ở sau gáy cô, thủy chung dây dưa cùng cô, không cho cô cơ hội trốn tránh.

Cô tức chết, dùng răng cắn mạnh vào lưỡi anh.

Mùi màu tanh lan ra, nhưng anh lại không hề dừng lại, chỉ ôm cô chặc hon, thân mình di chuyển, đem cô áp lên vách tường trên máy bay.

Bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương vốn ôm lấy hông cô, vội vàng di chuyển, kéo bộ đồ thể thao trên người cô ra.

Vôn ban đầu Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ muốn xem cô, có thể nổ súng hay không.

Nhưng, đến khi anh hôn cô, ôm cô vào lòng, anh bất tri bất giác chìm vào trong luân hãm đó.

Cô cho anh uống nửa viên thuốc, vừa rôi anh nhảy xuống nước, miễn cương đem tác dụng thuốc đè nén xuống, bây giờ cừa tiếp xúc với cơ thể cô, cỗ cuồng nhiệt kia lại dâng lên, nháy mắt đem anh trở thành tù binh.

Cô càng giãy giụa, càng khiến anh thêm kích thích, anh không tự chủ được càng thêm cuồng dã.

Cách một lớp áo mỏng, cô cảm nhân được thân thể cứng rắn của anh một cách rõ ràng.

Người đàn ông này, điên rồi sao?!

Trái tim Lãnh Tiểu Dã run lên một cái, trong nháy mắt, cô hòan tòan quên đi việc giãy giụa.

Chờ cô phục hồi tinh thần lại, bộ đồ thể cô đã bị anh cởi ra, còn tên kia đang nắm kéo quần lót cô.

'Xẹt' một tiếng, chiếc quần lót ren rách thành từng mảnh, treo trên đùi cô.

Nụ hôn của anh dời khỏi môi cô, đem theo dòng máu loãng lưu lại trên xương quai xanh anh.

Hoàng Phủ Diệu Dương!' Lãnh Tiểu Dã nâng súng chỉa vào mi tâm anh, Anh dám cử động, tôi thực sự sẽ nổ súng!

Dùng răng cắn ở cổ cô, tay anh nhấc hông cô lên, sau đó... Tiến vào.

Thân mình run lên, Lãnh Tiểu Dã suýt nữa đã thả khẩu súng trong tay ra.

Hỗn đản! Lãnh Tiểu Dã tức giận mắng ra tiếng, Anh có biết không, tôi ghét nhất bị người khác bắt buộc!

Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, ánh mắt anh chống lại đôi mắt trong suốt của cô, trong đôi mắt cô còn động lại hơi nước.

Anh... Thân mình cứng đờ, trong nháy mắt, lí trí bắt đầu quay trở lại.

Em... Khóc?

Nắm chặt báng súng, Lãnh Tiểu Dã nâng tay, khẩu súng trong tay không khách khí nện vào trán anh, lập tức xuất hiện một vết thương, một dòng máu lập tức tràn ra.

Cái đau trên trán dâng lên, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương lại không để ý đến, chỉ yên lặng nhìn cô.

Bị cô đánh một cái, lí trí anh lập tức trở về.

Tiểu Dã... Tôi không khống chế bản thân được...

Cô nâng khẩu súng dính máu lên, chống lại ngực anh, ngón tay Lãnh Tiểu Dã run run, mở miệng.

Buông tôi ra!

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô bé trước mắt, cắn một cái, ngữ khí bá đạo mà bướng bỉnh, Không buông!

Anh không tin, cô sẽ nổ súng.

Vừa rồi có rất nhiều cơ hội, cô có thể nổ súng, nhưng ngược lại cô không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.