Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 27: Chương 27




Ting!

Cửa tháng máy mở ra.

Tiên sinh! Bảo vệ ngoài cửa thấy anh, lập tức cung kính chào.

Một lần nữa lý trí Hoàng Phủ Diệu Dương trở lại, anh ngẩng mặt lên, buông Lãnh Tiểu Dã ra.

Anh vừa buông ra, cô liền theo vách tường thang máy nga xuống.

Tiểu Dã!

Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng đỡ lấy cô, thấy hai mắt cô khép chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vươn tay thử hơi thở của cô, không cảm nhận được sự hô hấp, anh hoảng sợ đem cô ôm ra khỏi thang máy.

Kêu bác sĩ đến!

Bảo vệ ngay lập tức chạy xuống lầu dưới, anh đem cô nằm ngang trên mặt đất, quỳ gối bên cạnh cô.

Nắm mũi cô, hít vào, thở ra trong miệng cô, giúp cô hô hấp nhân tạo, chốc lát lại dằn ngực cô lại giúp trái tim cô hồi phục.

Lúc bác sĩ cùng quản gia đi tới, từ xa nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương quỳ bên cạnh Lãnh Tiểu Dã, trên mặt là vẻ lo lắng mà bọn chưa từng nhìn thấy.

Tiên sinh, bác sĩ đã tới. Lão quản gia cẩn thân nói.

Hoàng Phủ Diệu Dương từ môi cô ngẩng lên, Nếu cô ấy chết, tôi sẽ cho các ngươi chôn cùng cô ấy!

Bác sĩ hoảng sợ quỳ xuống đất, vội vàng lấy dụng cụ khám bệnh, chuẩn bị kiểm tra cho Lãnh Tiểu Dã.

Khụ!

Lúc này, Lãnh Tiểu Dã trên đất đột nhiên nhẹ nhàng ho một cái.

Hoàng Phủ Diệu DƯơng xòe tat ra, ngăn chặn bác sĩ, con ngươi màu lam không yên nhìn Lãnh Tiểu Dã.

Khụ!

Cô lại ho một cái, lần này, rõ ràng hơn vừa rồi nhiều.

Không chỉ vậy, lông mi còn run run lên, sau đó, đôi mắt cô chậm rãi mở mắt.

Tiểu Dã! Anh vui vẻ gọi cô, ôm cô vào lòng, Thật tốt quá, thật tốt quá, tôi biết em sẽ không chết mà, tôi không cho phép em chết, thì em không thể chết...

Lãnh Tiểu Dã không có sức nói chuyện, vừa mới hô hấp lại bình thường đã bị anh dùng sức ôm như vậy, lại càng ho kich liệt.

Tiên sinh. Bác sĩ cẩn thận mở miệng, Ngài ôm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến hô hấp của cô ấy...

Câm miệng!

Hoàng Phủ Diệu Dương chửi nhỏ, rốt cuộc cũng thả lỏng ra.

Lãnh Tiểu Dã hít sâu vài hơi, mới bớt đau

Em ổn không? Hoàng Phủ Diệu Dương vui vẻ nhìn cô.

Lãnh Tiểu Dã tái nhợt nhìn khóe môi anh dương dương tự đắc, cô nâng tay trái lên, vươn tay ở cổ anh làm hình cái hoa.

Tôi muốn... Giết chết anh!

Anh cười, Tùy em!

Nói xong, anh đem cô bế ngang đến phong ngủ.

Chỉ cần cô còn sống, thì cô muốn làm gì cũng được.

Lãnh Tiểu Dã không nhúc nhích, mới vừa hít thở bình thường lại, lực đạo cô còn rất yếu, trong đầu cũng rất hỗn loạn.

Lão quản gia cùng bác sĩ đi vào, bác sĩ kiểm tra thân thể cô một chút, cuối cùng chẩn đoán cô bị tuột huyết áp.

Nếu Lãnh Tiểu Dã còn sức nói chuyện, cô nhất định sẽ đá hai chân ông ta.

Cô rõ ràng bị tên khốn kiếp hôn đến choáng váng, không quan hệ gì đến đường huyết cả.

Đương nhiên Hoàng Phủ Diệu Dương cũng biết rõ sự thật, nghe nói cô không sao, thì hoàn toàn yên tâm, nhẹ nhàng giơ bàn tay lên

Bác sĩ như trút được gánh nặng cầm hòm thuốc đi ra ngoài, lão quản gia lập tức nói nhỏ cùng anh vài anh.

Sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương hơi thay đổi, nhìn Lãnh Tiểu dã trên gối, anh khom người, sờ vào mặt cô, giọng điệu dịu dàng như một người bạn trai.

Tôi đi xử lý chút việc, rất nhanh sẽ trở về với em.

Lãnh Tiểu Dã lười cử động, giương mắt nhìn anh ý Anh tốt nhất đi rồi chết luôn cũng được.

Anh không để ý, cởi khóa trên cổ tay, 'két' một tiếng, Chăm sóc cô ấy cho tốt!

Phân phó cho lão quản gia một tiếng, anh nhân lấy chiếc áo, thay áo choàng tắm trên người, Hòang Phủ Diệu Dương bước ra khỏi phòng ngủ.

Lãnh Tiểu Dã nhìn lão quản gia, lão quản gia mỉm cười nhìn lại cô, cô thu hồi tầm mắt.

Lão quản gia hơi do dự một chút, Tiểu thu, tôi biết có khả năng tiên sinh khiến cô không thể tiếp nhận được, nhưng, xin cô thông cảm, thực ra là do tiên sinh không biết phải làm như thế nào thôi...

Lãnh Tiểu Dã quơ quơ cái xiềng xích tay, Không biết biểu hiện thế nào thì có thể tùy tiện cướp đi sự tự do của người khác sao?

Lão quản gia lui về phía sau từng bước, cúi người thật sâu, Nếu tiên sinh có xúc phạm tới cô, tôi thay mặt ngài xin lỗi cô.

Xin thứ lỗi! Nếu cô thiến Hoàng Phủ Diệu Dương, sau đó nói nói xin lỗi, như vậy được không?

Luời tranh luận, cô kéo chăn, sau đó lại mở miệng, Anh ta bao nhiêu tuổi?

Tiên sinh 23 tuổi. Lão quản gia trả lời rất kiên quyết.

Người kia, quả thật không nói dối, Vậy... Sinh nhật anh ta là ngày nào?

Ngày 25 tháng7. Lão quản gia lại nói.

Vậy, anh ta thích màu gì?

Đen, trắng, xanh biển.

À, anh ta thích ăn cái gì?

Không có gì đặc biệt thích ăn, nhưng không thích ăn thì rất nhiều.

Quả nhiên, rất kén chọn.

Vậy, anh ta thích số mấy?

9.

Quản gia đâu biết cô đang nghĩ gì, chỉ xem cô tò mò về Hoàng Phủ Diệu Dương, nên cũng trả lời câu hỏi của cô.

23 tuổi, ngày 25 tháng 7, 9...

Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhỡ những con số này trong lòng.

Các ngươi hay kêu anh ta là bá tước, vậy anh ta là bá tước nước nào sao?

Lần này, lão quản gia chỉ mỉm cười không trả lời.

Này, ông nhất định là đối xử rất tốt với tiên sinh mình.

Biết lão hồ ly này, sẽ không tiết lộ thân thế bí mật của Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã cũng không hỏi lại.

Tôi muốn ngủ một lát, ông cứ đi làm việc của ông đi.

Nhiệm vụ của tôi là chăm sóc cô, cô cứ ngủ là được rồi, tôi sẽ không quấy rầy.

Quản gia đi vài bước, đứng vững ở đó, làm ra bộ mặt giống như một bức tượng xem như không tồn tại.

Biết lão sẽ không rời đi, Lãnh Tiểu Dã cũng không muốn uổng phí, nhắm mắt lại, lời dụng thông tin vừa rồi quản gia nói, có thể Hoàng Phủ Diệu Dương lợi dụng làm mật mã,

Sau đó, lén lút trong chăn thử.

920725? Không đúng!

072599? Lại không đúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.