Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 24: Chương 24




Vì vết xe đổ khi nãy, nên cô phải cẩn thận hơn một chút, trứng ốp lêp đã khó có thể rớt thế mà còn, huống chi thức uống rất dễ.

Hơn nữa, khi hai người bồi bàn mang sữa đến, Hoàng Phủ Diệu Dương do dự, rồi chọn cái ly ở khá xa với anh.

Động tác đó thực sự rõ ràng.

Ai biết được, anh có làm gì hay không với cái ly của cô?

Rút kinh nghiệm từ lần trước, cô không muốn bị anh chiếm tiện nghi uổng phí như vậy.

Nói xong, cô lại tiếp tục uống sữa.

Nhìn cô cầm ly sữa của anh uống một ngụm to, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi híp lại.

Tiên sinh, ngài có cần một ly sữa mới không?

Lão quản gia lập tức đi đến gần anh nói.

Quả nhiên, có việc mờ ám?!

Lãnh Tiểu Dã nghĩ thầm.

Không cần.

Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay lấy chiếc ly, đưa đến bên môi, sau đó liền uống một mồm lớn.

Nhìn thấy đáy sữa, Lãnh Tiểu Da hơi nhíu mày.

Nếu hắn cũng dám uống, chắc hẳn anh chưa làm gì với ly sữa này, nhưng sao quản gia lại muốn đổi ly khác cho anh?!

Chẳng lẻ, anh dùng lạt mềm buộc chặt, cố ý muốn cô uống ly sữa này sao?

Nghĩ vậy, cô vội vàng bỏ xuống.

Duỗi tay ra, anh đặt ly sữa lại chỗ cũ.

Ân?

Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng nhíu mày.

Bây giờ, tôi muốn uống ly này, không được sao?

Bưng ly lên, cái miệng nhỏ nhắn nhấp một cái, không thấy điều gì khác thường giữa hai ly.

Chẳng lẽ, là do cô quá đa nghi?!

Tiên sinh! Lần nay, vị quả gia trẻ tuổi là người mở miệng, Ngài có cần đổi một ly sữa khác không?

Hoàng Phủ Diệu Dương bưng cái ly cô uống dư lại sữa kia, Không sao, tôi không ngại.

Phốc!

Lãnh Tiểu Dã suýt nữa đã phun hết sữa ra ngoài.

Anh... Anh không ngại?

Căn bản, quản gia muốn đổi ly sữa khác cho anh đến tận hai lần, là sợ bản thân anh ngai baarrn.

Đem cái ly trong tay đặt trên bàn, Lãnh Tiểu Dã không vui trừng mắt với vị quản gia trẻ tuổi kia một cái.

Quản gia trẻ tuổi bị trừng như vậy, trái tim sớm đập nhanh, trong lòng buồn bực, không biêt mình làm sai ở chỗ nào, vội cúi người lui ra.

Lãnh Tiểu Dã nhìn thoáng qua mặt biển xa xa, đột nhiên quay mặt lại, mỉm cười về phía Hoàng Phủ Diệu Dương, khuôn mặt y hệt một đứa trẻ.

Nói tới, tôi lần đầu tiên mới được ngồi trên chiếc du thuyền sang trọng như vậy, có thể cho tôi tham quan một chút được không?

Ăn uống no đủ, và giờ là thời điểm nên tiếp tục chiến đấu.

Người kia dường như chỉ ăn mềm không ăn cứng, nên cô liền đổi phương pháp đối phó với anh.

Đem biểu tình dịu dàng ở đáy mắt của cô thu vào trong mắt, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên.

Được.

Bảo vệ vội vàng mở cửa ra, hai người đi ra khỏi ban công.

Nghe được tiếng bước chân đằng sau, Lãnh Tiểu Dã chủ động ôm cánh tay anh.

Có thể không để cho bọn họ đi theo được không?

Giọng nói của cô mềm mại, nghe như một cô gái nhỏ đang làm nũng với bạn trai mình.

Con ngươi Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thoáng qua cánh tay bị Lãnh Tiểu Dã ôm vào ngực, giơ bàn tay lên.

Sau lưng, quản gia cùng bọn bảo vệ đều dứng lại, không tiếp tục đi theo nữa.

Anh dẫn cô tham quan từ lầu 4.

Lầu 4 chủ yếu là phòng ngủ của anh cùng thư phòng, lầu ba có phòng tập thể dục, phòng giải trí, không chỉ vậy còn có các loại bài, bi da và các phương tiện giải trí khác, một rạp chiếu phim xa hoa lộng lẫy,

Lầu hai là phòng khách, mặt khác còn có một nhà bếp, một căn nhà kính ở cùng lầu.

Lúc hai người bước vào căn nhà kính, người làm vươn đang chăm sóc hoa cỏ, nhìn ông chủ của mình chưa từng đi vào đây, nhưng còn mang theo Lãnh Tiểu Dã.

Lập tức liền bỏ kéo xuống, khuôn mặt sợ hãi chào đón.

Tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ngài?

Tôi chỉ tới xem thôi. Hoàng Phủ Diệu Dương đáp.

Bên cạnh, Lãnh Tiểu Dã đã buông tay anh ra, vươn ngón tay, khều khều hoa lá cay lan hồ điệp.

Tầm mắt của cô nhanh chóng đảo qua chiếc kéo người làm vườn đặt trên bàn.

Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nhíu mày.

Đằng sau, Lãnh Tiểu Dã bước qua chiếc bàn đặt cái kéo, đi vào sâu trong nhà kính.

Nhà kính rất lớn, bốn phí đều là cửa sổ sát đất, từ sáng sớm mặt trời đã có thể chiếu vào.

Ở đây, không ít các loại hoa, nhiều nhất là tường vi đỏ rực nằm ở sâu bên trong.

Loại hoa này chẳng có gì quý hiếm, nhưng lại được ở một vị trí tốt đến như vậy, loại hoa giá đắt như hoa lan lại phải chen chúc ở một góc, có vẻ có điều gì đó đặc biệt.

Hơn nữa, cô nhớ rõ ràng, trên bàn ăn, cả hai lần đều là tường vi đỏ.

Anh thích tường vi sao?

Mẹ tôi thích.

Hoàng Phủ Diệu Dương ở bên cạnh đáp.

Tôi cũng thích. Lãnh Tiểu Dã từ trên cây hoa lấy xuống một chiếc lá vàng, Ba anh chắc là người châu Á, còn mẹ anh nhất định là người Tây, để tôi đoán một chút, bà là châu Âu sao?

Ai cũng có lòng hiếu kỳ, Lãnh Tiểu Dã cũng không phải ngoại lệ.

Cô tuy rằng không đồng ý thừa nhận, nhưng cũng không được thừa nhận, thân phận người này, khiến cô rất tò mò.

Tôi không muốn nói với em.

Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức chấm dứt đề tài này.

Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cá, rõ ràng là anh nhắc tới trước, cô mới hỏi, mà bây giờ còn nói không muốn nói cho cô biết, quả nhiên là tháy đổi thất thường.

Có thể mang bó huân y thảo đến phòng ngủ giúp tôi không?

Cô lần nữa mở miệng, nói cùng người làm vươn.

Người làm vươn lập tức cung kính đồng ý, Đương nhiên là được, tôi lập tức cho người mang đến cho cô.

Cảm ơn.

Lãnh Tiểu Dã nói cảm ơn xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Theo cô ra khỏi phong hoa, Hoàng Phủ Diệu Dương dừng ở trước thanh máy, Lầu một là chỗ ở của bảo vệ, không có gì đặc biệt, tôi dẫn em đi xem sủng vật của tôi.

Sủng vật?

Lãnh Tiểu Dã dừng bước, nghi ngờ nhìn anh.

Người kia, không phải nuôi tận mấy người trên du thuyền này chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.