Ảnh Hậu Trùng Sinh Chi Sủng Phu

Chương 26: Chương 26




“Đây là những người ngày thường sẽ theo em, ngoài bọn họ ra, còn có một chuyên gia tạo hình, một chuyên viên trang điểm, một nhiếp ảnh gia, hai chuyên gia dinh dưỡng và hai nhân viên tuyên truyền, chuyên gia dinh dưỡng sẽ phụ trách bữa ăn hằng ngày của em, một người ở nhà, một người sẽ đi cùng em đến đoàn phim, nhân viên tuyên truyền thì ở lại công ty, lúc nào cũng chú ý hướng đi khắp nơi, cùng với các loại tin tức về em.”

An Tuệ tiếp tục giới thiệu, bố trí như thế, đối với diễn viên tay ngang, cũng rất tương đối xa hoa.

“Hôm nay em đi casting, lo đề phòng bất trắc trước, chuyên viên trang điểm cũng đi theo, chị đã nói cô ấy chờ em ở ngoài đoàn phim.” Cuối cùng An Tuệ lại bổ sung một câu.

“Vất vả cho chị An rồi.” Một đội gần hai mươi người, chỉ mấy ngày đã tìm đủ, quả nhiên năng lực công tác của An Tuệ rất mạnh, nhưng chắc chắn vẫn có vất vả, cô rất cảm kích.

Năm người mất gần một giờ mới đến nơi cating 《 “Phong Hoa Tuyệt Đại” 》, bởi vì 《 “Phong Hoa Tuyệt Đại” 》 đã bắt đầu quay chụp, cho nên địa điểm thử vai định ở thành phố điện ảnh nơi đoàn phim quay, cũng là thành phố điện ảnh lớn nhất Bắc Kinh —— thành phố điện ảnh Thiên Thế.

Thành phố điện ảnh Thiên Thế xây dựng ban đầu vào thập niên 80, quay chung quanh nhiều kiến tạo có kiến trúc cổ, rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh kinh điển đều quay ở chỗ này, về sau lại trải qua nhiều lần sửa chữa và xây dựng thêm, tới hiện giờ, đã trở thành căn cứ điện ảnh lớn nhất cả nước, 《 “Phong Hoa Tuyệt Đại” 》 quay ở đây, buổi chiều cating 《 “Cửu Tiêu Vấn Đỉnh” 》cũng ở đây, chẳng qua khu vực khác nhau, một cái là ở khu vực dân quốc, một cái là ở khu vực huyền huyễn.

“Đạo diễn Tần, tôi mang người mới Hoàng Phủ Tử Y tới cating một đoạn vũ cơ Phong Hoa, còn cần đạo diễn Tần chỉ đạo nhiều hơn.” An Tuệ kéo Hoàng Phủ Tử Y tới trước mặt đạo diễn Tần, cười nhạt giới thiệu.

Đạo diễn Tần, tên đầy đủ Tần Ấn, là đạo diễn lớn trong nước, rất có danh tiếng, am hiểu nhất chính là phim truyền hình, từng nhiều lần đạt các giải thưởng lớn dành cho đạo diễn trong nước, đáng tiếc chính là, danh tiếng ở nước ngoài của ông ta có chút yếu, cho nên mấy năm gần đây vẫn luôn chuẩn bị một bộ có thể đưa ra thị trường phim nhựa nước ngoài, nghe nói 《 “Phong Hoa Tuyệt Đại” 》 chính là dã tâm ông ta chuẩn bị đã lâu, cho nên việc lựa chọn diễn viên, có thể nói là vô cùng nghiêm khắc, mà vũ cơ Phong Hoa, cũng là bởi vì ông ta bắt bẻ, nên đến bây giờ vẫn chưa được ấn định, rốt cuộc nhân vật này chỉ lên sân khấu một lần, có thể nói là nơi toàn văn linh hồn, không thể không thận trọng.

“Xinh đẹp, khí chất thực sự độc đáo!” Tần Ấn thậm chí không phản ứng An Tuệ, nhìn thẳng về phía Hoàng Phủ Tử Y, mà Hoàng Phủ Tử Y cũng vô cùng thản nhiên tùy ý để đối phương nhìn, biểu hiện bình tĩnh thong dong, ngay cả khi nghe lời khen ngợi, cũng chỉ hơi hơi mỉm cười.

“Đã xem kịch bản chưa? Biết múa cổ điển không?” Tần Ấn lại hỏi.

“Đã từng học qua một thời gian, miễn cưỡng có thể nhập môn.” Hoàng Phủ Tử Y khiêm tốn trả lời, mà trên thực tế, tuy cô chỉ mua sách dạy múa cổ điển nhập môn, nhưng đó là hệ thống phân chia, so sánh với bây giờ, hẳn là có thể tăng lên một cấp bậc.

Tần Ấn nghe câu trả lời xong, có chút yên tâm, lại không phải vừa lòng lắm, trình độ nhập môn? Cũng không biết có thể đạt tới yêu cầu của ông hay không.

“Vậy thử chút đi, xem hiệu quả chỉnh thể, đổi trang phục để thử một chút.” Dung mạo tinh xảo của Hoàng Phủ Tử Y làm ông vô cùng ngạc nhiên, ông tìm nhiều người như vậy, chỉ có khuôn mặt Hoàng Phủ Tử Y, khiến ông có thể chỉ liếc mắt một cái là nhìn trúng, cho nên ông cũng đồng ý cho Hoàng Phủ Tử Y một cơ hội.

Tần Ấn kêu tiểu trợ lý chỉ đường cho Hoàng Phủ Tử Y, An Tuệ và chuyên viên trang điểm Văn Tử đi với Hoàng Phủ Tử Y, Tần Ấn thì đã chuẩn bị hoàn hảo, trang phục vũ cơ Phong Hoa cũng đã chuẩn bị tốt, còn không chỉ có một bộ.

“Hai bộ diễn phục này đều là đạo diễn Tần tự mình chọn, một bộ màu đỏ thêu bạch hoa, một bộ màu trắng thêu thủy lục, các vị chọn một bộ thích đi.”

Chuyên viên trang phục của đoàn phim lấy ra hai bộ diễn phục, cho Hoàng Phủ Tử Y tự mình chọn.

Hai bộ diễn phục, một vũ mị yêu diễm, một nho nhã linh động, Hoàng Phủ Tử Y không chút do dự liền lựa chọn bộ trước, vũ cơ Phong Hoa, là một bộ điện ảnh linh hồn nhân vật, màu đỏ là thích hợp nhất, hơn nữa nhân vật của 《 “Cửu Tiêu Vấn Đỉnh” 》 càng thích hợp diễn phục màu trắng thanh nhã, cô cũng không muốn hai nhân vật có sự lặp lại rõ ràng như vậy.

Mà thời điểm Hoàng Phủ Tử Y đi thay trang phục, bên ngoài phòng hoá trang, cũng xuất hiện không ít âm thanh nghị luận, mà những tiếng nghị luận đó phần lớn đều liên quan tới cô.

“Đó là ai nha, sao tôi chưa từng thấy, đi cửa sau sao?” Ngữ khí chanh chua, vừa mở miệng chính là nghi ngờ và châm chọc, chỉ khi cô ta nói ra, lại không có mấy người phụ họa.

“Đừng như vậy, người cô chưa thấy qua rất nhiều, tôi lại cảm thấy người này không tồi, vừa có khí chất mạnh mẽ lại có cả yêu mị, tính dẻo rất mạnh.” Một người khác cười phản bác nói, nói chuyện vào đúng trọng tâm.

“Đúng vậy, vừa có soái khí lại xinh đẹp, nhìn còn rất quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu.”

“Gặp qua cũng không kỳ lạ, nếu là người trong vòng giải trí, chắc là từng lộ mặt, bằng không cũng không có khả năng đến đoàn phim chúng ta.”

“Nghe nói đây là người casting Phong Hoa, cũng không biết có được hay không, đạo diễn Tần yêu cầu, tấm tắc......”

“Ai u, xem như người mới này có được gương mặt, cũng không có khả năng diễn xuất khí chất của Phong Hoa, trừ khi là đi cửa sau, nếu không tôi sẽ không tin cô ta có thể diễn Phong Hoa đâu.” Cô gái chanh chua kia lại mở miệng trào phúng.

Một nhóm nhỏ năm sáu người này, cái nhìn không giống nhau, lại nói ra toàn bộ tâm tư của người trong đoàn làm phim, có xem trọng, tự nhiên cũng có không tốt, cuối cùng diễn viên không chỉ dựa vào khuôn mặt.

Chẳng qua nhanh chóng có người nhận ra Hoàng Phủ Tử Y, mang 《 “Thiện hành thiên hạ” 》ra làm đề tài, tiết mục này mới ra không lâu, ấn tượng của mọi người với Hoàng Phủ Tử Y vẫn khắc sâu, lúc này người coi trọng Hoàng Phủ Tử Y cũng nhiều hơn.

Cái ngành sản xuất ở giới giải trí này, thế lực, thực lực, giá trị nhan sắc, cùng với tác phẩm tiêu biểu, bốn yếu tố chỉ cần có một cái, là có thể lăn lộn trong giới này mà có cơm ăn, mà bây giờ Hoàng Phủ Tử Y thiếu nhất là tác phẩm tiêu biểu, nhưng mà nếu cô có được ba yếu tố còn lại, tác phẩm tiêu biểu cũng cũng chỉ là vấn đề thời gian.

“Trang điểm xong rồi.” Văn Tử là một người không quá thích nói chuyện, toàn bộ quá trình hoá trang đều không nói một lời, mà Hoàng Phủ Tử Y đã hợp tác với cô từ sớm, rất tín nhiệm tay nghề của cô, từ đầu đến cuối không có một chút hoài nghi.

Hoàng Phủ Tử Y đứng lên, lẳng lặng nhìn mình trong gương, một lát sau, vừa lòng cười.

Studio, đạo diễn Tần thất thần cắt một màn diễn, bàn tay vung lên, liền cho mọi người nghỉ ngơi ba mươi phút, chính ông lại rất mơ màng, cũng không muốn lãng phí thời gian với các diễn viên toàn bộ đoàn phim.

“Làm sao vậy đạo diễn Tần, ông đang lo lắng cái gì sao?” Phó đạo diễn Phùng Đào dùng ngữ khí trêu ghẹo quan tâm nói, hai người là bạn nối khố, cho nên có thể hiểu lẫn nhau.

“Phong Hoa.” Tần Ấn chỉ nói hai chữ, Phùng Đào biết ý của ông, cười nói:

“Đừng quá lo lắng, tôi thấy nha đầu tới lần này không tồi, gương mặt kia, dùng “Phong Hoa Tuyệt Đại” để hình dung, cũng không tính là quá mức.”

“Gương mặt không thành vấn đề, nhưng dáng múa và kỹ thuật diễn thì sao?” Tần Ấn liếc Phùng Đào một cái, ông cũng không tin người này không biết ông đang lo lắng cái gì.

“Thật sự không được thì đổi, múa không tốt thì không múa, kỹ thuật diễn không được thì không cần diễn, tôi chỉ chụp nguyên khuôn mặt cô ấy, dù sao nhân vật này quan trọng nhất chính là vẻ đẹp kinh diễm kiều mị, cũng không cần diễn viên phải làm cái gì, ông nói là......!” Phùng Đào đang nói đột nhiên im bặt, đôi mắt nhìn thẳng không chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.