Anh Hận Anh Yêu Em

Chương 28: Chương 28




Thế là, Hình Dục trở thành ma nơ canh thử đồ, từ quần áo mùa hè cho đến quần áo mùa đông, đi ra đi vào phòng thử đồ. Hình Khải chỉ đứng bên cạnh chụp ảnh cho cô, Hình Dục hỏi anh tại sao phải chụp nhiều ảnh như thế, nhưng anh không trả lời.

Cuối cùng, đợi Hình Dục thay lại quần áo của mình đi ra khỏi phòng thử đồ xong, tất cả quần áo mũ giày mà cô đã thử qua đều được thanh toán và cho vào túi, tay Hình Khải xách đầy các túi đựng đồ, nhìn cô hất hất cằm ý nói, được rồi, đi thôi.

“Khụ khụ, anh lấy tư cách là người kế thừa đời thứ hai nhà họ Hình chính thức thông báo với em, sau khi về đến nhà hãy ném ngay đống quần áo kinh khủng mà em tha từ ngoài chợ vào thùng rác cho anh, đừng để anh phải ra tay.” Hình Khải hừ một tiếng, lại nói: “Chẳng sợ mất mặt gì cả”, tay cầm đống túi nặng trình trịch, nặng tới mức hai tay đau nhức.

Hình Dục hơi khựng người lại, cũng chẳng để ý tới sự hà khắc trong lời nói của anh, ngược lại cô còn cảm nhận được sự quan tâm dành cho mình trong đó. Cô đứng lại suy nghĩ, thấy Hình Khải đã đi xa, vội vàng chạy đuổi theo, đón lấy vài cái túi từ tay anh, rồi lại lấy một chai nước từ chiếc túi màu xanh bộ đội đeo ngang hông ra đưa cho Hình Khải.

“…” Hình Khải vừa nhìn nhãn trên chai nước là biết ngay cô mang từ nhà đi, thật phục cô quá!

Đang đi, Hình Dục đột nhiên bước chậm lại, kéo kéo gấu áo Hình Khải: “Toàn là đồ mua cho em, anh có muốn mua gì không?”

“Anh? Không.”

“Nghĩ kỹ đi.”

“À…” Hình Khải chớp chớp mắt nhìn trời: “Anh nghĩ, có lẽ là một chiếc Porsche.”

“Porsche là cái gì?”

“Xe đua.” Hình Khải nhếch môi cười, trêu chọc: “Sao, em muốn tặng anh một chiếc à? Chỉ hơn 3 trăm vạn thôi.”

Hình Dục thoáng sững lại, ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Em, không mua được…”

Hình Khải thấy cô tưởng anh nói thật, liền phá lên cười.

***

Mua sắm xong, trước thái độ kiên quyết của Hình Dục, cả hai đành về nhà ăn cơm tối.

Tối nay Hình Khải ăn đặc biệt nhiều, không chỉ vì đói, mà còn vì tâm trạng anh rất tốt.

“Đúng rồi, em thích anh vào trường quân sự hay trường đại học thường.”

Hình Dục chậm rãi nhai cơm, hỏi: “Có gì khác biệt không?”

“Trường quân sự ở thành phố W, quản lý theo phương thức khép kín trong vòng ba năm. Hai trường đại học thường thì ở ngay trong thành phố, anh có thể về nhà bất cứ lúc nào, sau khi tốt nghiệp có thể lựa chọn công ty vào làm. Em muốn anh ở hay đi?”

Hình Dục khựng lại, không biết anh thật lòng muốn nghe ý kiến của mình hay là chỉ nói chuyện vu vơ, đợi khi cô nói xong rồi liệu có chê cười cô lắm lời hay không… Cô đặt bát đũa xuống: “Quản lý khép kín có nghĩa là, trong trường chỉ toàn nam sinh sao?”

Hình Khải từ từ ngước mắt lên: “Có lẽ họ không chiêu sinh nữ, cho dù có thì cũng hiếm như lông phượng thôi, mà sao em lại hỏi việc này?”

Hình Dục lắc lắc đầu, cầm đũa lên, im lặng không nói.

“Nói đi, em muốn anh vào trường đại học nào?”

“Anh thật sự muốn nghe ý kiến của em sao?”

“Ừ!”

“Vậy thì vào trường đại học thường đi, vào trường quân sự sẽ phải vất vả.” Hình Dục trước sau vẫn không buồn ngước mắt lên nhìn, cúi đầu và cơm trắng trong bát.

Hình Khải rõ ràng đã đạt được câu trả lời khiến anh thỏa mãn, anh gắp một miếng cá bỏ vào bát Hình Dục: “Ăn thức ăn đi.”

Chính vào tối đó.

Hình Khải ngồi trước bàn viết, nghiêm túc điền vào tờ giấy nhập học của trường Quân sự Lục quân. Anh không phải muốn làm ngược lại mong muốn của Hình Dục, mà từ lâu anh đã quyết định rồi, nếu không đã không chụp nhiều ảnh của Hình Dục để giữ làm kỷ niệm như thế, đồng thời, câu trả lời của Hình Dục khiến anh càng quyết tâm hơn, điều đó cho thấy cô không nỡ rời xa anh, vì vậy anh có thể yên tâm đi học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.