Ảnh Đế Hiền Thê

Chương 6: Chương 6: Không muốn phủ nhận




Editor: MAC

“Chuyện này không cần anh xử lý, không được phép nhúng tay.” Tần Tịch Nhiên nói xong liền tắt máy, mặt lạnh tiếp tục nhìn các fans nhắn lại, cũng không tiếp tục gửi lên tin gì.

Nhưng cho dù anh không làm gì thì nhiệt tình của các fans vẫn càng ngày càng cao.

【 Tần ảnh đế, em là fan não tàn của anh, cho dù anh có chân ái hay không, người em yêu nhất vẫn là anh, nhưng nếu anh thật sự có chân ái thì em nhất định sẽ yêu cả chân ái của anh, chân ái là vô địch!】

Yêu cái đầu, chân ái của anh chỉ được một mình anh yêu, tuyệt đối không cần người khác chen vào, ai dám xen vào anh sẽ liều mạng với kẻ đó!

Bên kia Tô Nhan Y đối mặt với Tôn Mẫn Nghệ trừ bỏ ảnh mắt lạnh đến không thể lạnh hơn thì cô không nói gì, nhưng ngay cả như vậy cũng đủ để khiến Tôn Mẫn Nghệ lo lắng đề phòng suy nghĩ có phải cô ta làm sai cái gì hay không, dọc đường đi cũng không dám thở mạnh.

Vào công ty, Tô Nhan Y vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy một trợ lý khác là Khang Trọng vẻ mặt nghiêm túc tiến vào.

“Tô tổng, Tần tiên sinh đã phát một tin trên website, mọi người phản ứng rất lớn nhưng Tần tiên sinh lại không cho người đại diện đáp lại nên các fans mãnh liệt yêu cầu công ty đứng ra làm rõ, rất nhiều fans đều cho rằng website của cậu ấy bị hacker xâm nhập.” Sắc mặt Khang Trọng bình tĩnh vừa kể lại vừa trộm đánh giá biểu tình của Tô Nhan Y.

Tôn Mẫn Nghệ và Khang Trọng đều biết quan hệ hôn nhân của Tô Nhan Y và Tần Tịch Nhiên, nhưng giao dịch trong cuộc hôn nhân hai người thì bọn họ lại không biết, cái đó chỉ có Tô Nhan Y và Tần Tịch Nhiên mới rõ.

Khuôn mặt Tô Nahn Y không biến hóa xem qua website Tần Tịch Nhiên, trong lòng lại rất kinh ngạc, kiếp trước cô nhớ rằng Tần Tịch Nhiên không làm chuyện như vậy.

Cầm lấy điện thoại gọi cho Tần Tịch Nhiên, Tô Nhan Y trực tiếp hỏi: “Vì sao làm vậy? Cần công ty phải làm gì?”

Nếu là Tô Nhan Y lúc trước, vấn đề này tuyệt đối sẽ không hỏi thăm ý kiến của Tần Tịch Nhiên, cô sẽ trực tiếp dựa theo ý nghĩ của mình mà làm, cho nên thời điểm nghe thấy câu này của Tô Nhan Y, không chỉ Tần Tịch Nhiên mà còn có hai vị trợ lý là Khang Trọng và Tôn Mẫn Nghệ đều rất kinh ngạc.

“Thật xin lỗi, lại gây thêm phiền toái cho em.” Trong lòng Tần Tịch Nhiên khá rối loạn, đối tượng anh thổ lộ hỏi anh nên xử lý chuyện này như thế nào, giọng nói cô bình tĩnh cùng đạm mạc như không có chút quan hệ liên quan nào đến cô, anh nghĩ mà thấy chua xót.

“Không cần xin lỗi, anh chỉ cần nói cho tôi biết nên xử lý như thế nào.” Tô Nhan Y không thích nghe lời xin lỗi của Tần Tịch Nhiên, bây giờ cô chỉ muốn giúp người đàn ông này xử lý vấn đề.

Tô Nhan Y tuyệt đối là có lòng tốt, nhưng giòn nói cùng câu nói đơn giản nghe vào tai Tần Tịch Nhiên lại trở nên lạnh lùng, cực kỳ giống với khi cô không cao hứng.

Tần Tịch Nhiên cũng tự hỏi bản thân làm sao xử lý chuyện mình đã làm lúc đầu óc nóng lên, có thể thừa nhận đương nhiên cũng có thể phủ nhận, chuyện này chỉ xem vào ý nguyện của anh.

“Anh không muốn phủ nhận.” Mấy chữ đơn giản nhưng lại cần rất nhiều dũng khí mới nói ra, Tần Tịch Nhiên đáp xong liền bình ổn lại hô hấp chờ đợi đáp án của Tô Nhan Y.

Cô có biết đối tượng mà anh thổ lộ là cô hay không? Cô có để ý đến người mà anh thật lòng yêu hay không? Hay lỡ may cô suy nghĩ khác đi thì sao?

Trong lòng Tần Tịch Nhiên vừa loạn cào cào vừa có chút chờ mong.

“Có thể, vậy cần công ty phải làm gì không?” Tô Nhan Y lập tức trả lời Tần Tịch Nhiên, vẫn là bộ dáng việc công xử theo phép công như cũ.

“…… Không cần, tự anh sẽ xử lý.” Tần Tịch Nhiên không biết nên thất vọng hay nên thở dài nhẹ nhõm, cũng không hiểu nổi rốt cuộc Tô Nhan Y đang suy nghĩ cái gì, giọng điệu nói chuyện có hơi bất lực.

Về phần Tô Nhan Y suy nghĩ cái gì, kỳ thật bản thân cô cũng chỉ biết một nửa, ngoài việc bất kể lý do giúp đỡ Tần Tịch Nhiên thì nội dung tin của Tần Tịch Nhiên cô suy nghĩ thế nào cũng không rõ ràng lắm.

Vì sao Tần Tịch Nhiên phải đăng tin thanh minh lên? Chân ái trong câu của anh có phải là cô hay không? Đây là một cách lăng xê hay là vì gì?

Tô Nhan Y hơi tò mò nhưng không thích hỏi nhiều, các loại suy nghĩ trong lòng thoáng hiện lên rồi lại trở về bình tĩnh.

Dù là được trùng sinh nhưng người không biết gì về tình cảm như cô cũng không có khả năng nhanh chóng hiểu ra.

“Cô ra ngoài đi.” Tô Nhan Y nhìn Tôn Mẫn Nghệ lạnh lùng nói nhưng không ai cảm thấy hoài nghi bởi vì Tô Nhan Y là một người như vậy, cho dù ngồi an tĩnh ở kia không nói câu nào thì toàn thân cũng lộ ra khí lạnh khiến người khác nhìn thôi đã thấy sợ hãi.

Tôn Mẫn Nghệ đi khỏi, Khang Trọng đứng yên tại chỗ chờ Tô Nhan Y phân phó.

Tô Nhan Y nhìn chằm chằm vào Khang Trọng, trong ánh mắt hiện lên thần sắc vui vẻ, kiếp trước sau khi trở thành người thực vật, Khang Trọng vẫn luôn phụ trách an bài các hạng mục cần thiết cho cô, tuy sau này bị anh trai điều đi nhưng vẫn thường xuyên vào viện thăm cô như trước, cũng xem như là dụng tâm pha thành*.

*Dụng tâm có thành ý

Có điều Khang Trọng bị nhìn không được tự nhiên, thậm chí bắt đầu suy nghĩ có phải anh ta làm sai chuyện gì nên Tô Nhan Y mới dùng ánh mắt sắc bén như vậy nhìn mình.

“Tô tổng, có chuyện gì nói thẳng, nếu sai tôi nhất định sửa đổi thật tốt.” Khang Trọng bất đắc dĩ nói.

“Anh, rất tốt.” Tô Nhan Y đã bắt đầu quen dần với việc ý tốt của mình bị người khác nhận sai nên không quá để ý, một câu khen lại làm Khang Trọng lập tức trợn tròn mắt.

Tô tổng, ngài có khỏe không? Ngài làm sao vậy? Như thế rất dọa người đó nha? Chẳng lẽ đây là khúc nhạc dạo mở đầu cho việc anh ta sắp bị sa thải?

Khang Trọng đẩy đẩy mắt kính, không được tự nhiên nói: “Cảm ơn lời khen của Tô tổng, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.”

“Ừ.” Tô Nhan Y gật đầu, giống như thật tán thành với lời của Khang Trọng, anh ta có chút xấu hổ lại đẩy đẩy mắt kính, cảm thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặt đỏ thật sự là không thể được.

“Về sau chuyện của Tần tiên sinh anh chú ý nhiều hơn chút, có yêu cầu gì thì tận lực đi làm.” Khang Trọng làm việc vô cùng chu đáo, bảo anh ta đi chiếu cố Tần Tịch Nhiên cô cũng yên tâm.

“Vâng.” Khang Trọng nghe vậy thì kinh ngạc nhưng lại che dấu thực tốt.

“Lại đi tìm một trợ lý bên cạnh tôi, Tôn Mẫn Nghệ, không dùng được.” Giọng nói Tô Nhan Y lạnh băng, cũng xác định rõ ý định của mình.

Lúc này Khang Trọng lại càng thêm kinh ngạc, thần sắc dần trở nên ngưng trọng, liếc mắt nhìn Tô Nhan Y rồi nghiêm túc gật đầu: “Tôi đã biết, tôi sẽ an bài tốt.”

Tuy rằng Tô Nhan Y chỉ nói ba chữ “không dùng được”, nhưng thực sự phân lượng của ba chữ kia rất nặng, hơn nữa dáng vẻ lạnh lùng của Tô Nhan Y càng dễ dàng khiến cho Khang Trọng liên tưởng nhiều hơn, chỉ là Tô Nhan Y không nói nên anh ta cũng không hỏi nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.