Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang

Chương 5: Chương 5




Mãi đến tận khi Lạc Miểu tắm xong, ra khỏi buồng tắm, cậu mới tìm lại được một chút cảm giác chân thật.

Cậu thật sự ở lại nhà nam thần — nhà riêng của ảnh đế Tống Thịnh Trạch!

Mỗi nghệ sĩ đều sẽ có yêu cầu khác nhau đối với trợ lý sinh hoạt của mình, bình thường làm xong việc là có thể về nhà, nhưng thỉnh thoảng cũng gặp tình huống phải ở lại.

Nhớ lại dáng vẻ Tống ảnh đế trêu chọc cậu vừa nãy, Lạc Miểu mới vừa tắm xong, hai bên má đỏ thêm mấy phần.

Trên thực tế, cậu không cần phải ở lại nhà ảnh đế mỗi ngày, Tống Thịnh Trạch nói cậu chỉ cần tạm thời ngủ lại đêm nay. Sáng mai Tống Thịnh Trạch có việc cần dậy sớm, suy xét tới thời gian đi lại nên mới để cho cậu ở lại nhà mình để tiện cho cậu gọi anh dậy và chuẩn bị bữa sáng.

Nhưng đêm nay đối với Lạc Miểu mà nói thật sự có một ý nghĩa rất lớn!

Trời mới biết cậu thích Tống Thịnh Trạch đến chừng nào!

Trong điện thoại di động của cậu có cả một xe tải ảnh, gif và sticker Tống ảnh đế, cậu đã xem hết tất cả phim từ khi Tống ảnh đế ra mắt cho tới nay, xem hơn chục lần, xem đến mức thuộc luôn cả lời thoại.

Nhưng cậu không thích xem Tống ảnh đế đóng phim tình cảm, quá trình anh yêu đương cùng nữ chính là một sự dày vò đối với cậu, loại hình hiến thân vì nghệ thuật này khiến cậu cảm thấy mâu thuẫn.

Tống ảnh đế làm việc chuyên nghiệp, da mặt dày, khi diễn xuất đều là tự mình ra trận, chưa bao giờ dùng thế thân. Vì vậy, Lạc Tiểu Miểu thật ra là đang tự đấu tranh tư tưởng, vừa ghen tỵ với nữ diễn viên đóng chung cùng Tống ảnh đế, lại vừa si mê sắc vóc của nam thần. Muốn ngắm nam thần, nhưng xem rồi thì trong lòng lại cảm thấy đau xót. Còn nếu không xem thì lại nhớ muốn chết, thật là làm người ta sầu muốn trọc đầu!

Lạc Miểu còn có một bí mật nhỏ cần phải được phòng bị chặt chẽ, quyết không thể làm lộ ra.

—— Thật ra cậu có một nhóm fan hâm mộ Tống Thịnh Trạch, nhóm nhỏ này tên là “Tôi yêu đầm lầy“.

Tiếp đây sẽ tiết lộ cho bạn về nguồn gốc cái tên “đầm lầy” của nhóm fan Tống ảnh đế.

Người hâm mộ của Thịnh Trạch đều được gọi chung là “Đầm lầy”, mỗi lần họp mặt, cả nhóm sẽ tự mình thêm tiền tố hoặc hậu tố, nhưng không thể thiếu hai chữ “Đầm lầy“.

Cái tên này đã được bắt đầu từ khi Tống ảnh đế ra mắt, Tống ảnh đế trẻ tuổi năm đó dựa vào gương mặt điển trai và kỹ năng diễn xuất thượng thừa thu hút rất nhiều fan hâm mộ, đồng thời cũng trở thành con cưng của giới truyền thông. Nhưng truyền thông chính là con dao hai lưỡi, có lúc đáng tin, cũng có lúc không thể tin, tin tức đáng tin cậy thì Tống Thịnh Trạch vui lòng tiếp nhận. Nếu gặp tin tức vô căn cứ, những nghệ sĩ bình thường khác sẽ lựa chọn không để ý hoặc giao cho công ty xử lý, bởi nói cho cùng thì làm gì có ai lại muốn đi cắn nhau với chó bao giờ?

Nhưng Tống ảnh đế không làm theo lẽ thường, tự mình ra tay, miệng không tha người, bối cảnh lại rất mạnh, cứng rắn bức ép họ gọi anh “ba ba“.

Đám truyền thông bịa chuyện xấu sau lưng bị xử đẹp, lại tiếp tục tìm cớ bôi đen Tống Thịnh Trạch, không có gì cũng phải làm cho có, những tin tức thật giả lẫn lộn, bất kể là anti-fan hay người qua đường đều rõ ràng, không mấy ai tin, dứt khoát cười cho qua chuyện, vì vậy, Tống ảnh đế lấy được danh hiệu “ảnh đế bôi đen”, nhưng vẫn sừng sững nghênh ngang trong giới giải trí.

Có lần anh nhận phỏng vấn, nói đùa rằng mình sắp bị bôi đen thành hố đen luôn rồi, so với đầm lầy cũng không kém là bao, tên anh lại có chữ “Trạch (sông)”, vì vậy, fans của anh thường tự đùa xưng mình là “quân đoàn đầm lầy“.

Lạc Miểu là fan hâm mộ của Tống Thịnh Trạch thì cũng không có gì, nhưng nếu cậu đã làm trong giới giải trí, lại là trên cương vị trợ lý, vậy thì nhất định phải bảo vệ bí mật này.

Quy tắc trong nghề là khi làm trợ lý thì tốt nhất không nên tỏ ra quá hâm mộ các nghệ sĩ khác, bởi vì rất dễ dàng đắc tội với ông chủ của mình. Cho nên khi còn là trợ lý của Tiết Tử Dục, căn bản là cậu không dám để người khác biết mình cực kỳ yêu thích Tống Thịnh Trạch.

Tương tự, nghệ sĩ bình thường sẽ không chọn người hâm mộ làm trợ lý của mình, đặc biệt là người lão làng như Tống Thịnh Trạch, bảo vệ chuyện riêng tư là một phần, nếu chẳng may lịch trình công việc hoặc là ảnh chụp sinh hoạt cá nhân bị fan bán ra ngoài thì sẽ rất phiền toái.

Nếu như Tống ảnh đế biết được thân phận của cậu, cậu nhất định sẽ bị sa thải!

Lạc Miểu đã quản lý “Tôi yêu đầm lầy” hơn một năm, lần đầu tiên cậu có suy nghĩ liệu mình có nên tìm một “người thừa kế” để rửa tay gác kiếm.

Bây giờ đối với cậu, không có gì quan trọng hơn với việc thành thật ở bên cạnh Tống ảnh đế, nghiêm túc làm tốt công việc của một trợ lý.

“Này, bé dễ thương.”

Tống Thịnh Trạch ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, phả khói híp mắt nhìn Lạc Miểu.

Lạc Miểu như bị thôi miên.

Cả ngày hôm nay cậu đã trải qua những gì vậy?

—— Nam thần tự tay đưa nước trái cây, một ngày tập hợp đủ ba biệt danh ngọt ngào “Bảo bối”, “Cậu bạn nhỏ”, “Bé dễ thương“.

Mỗi ngày cứ sống thế này, cũng thật quá hạnh phúc!

Tống Thịnh Trạch cười nhẹ một tiếng: “Nghĩ gì thế? Thấy bé dễ thương của cậu rồi nha.”

“Hả?” Lạc Miểu đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống.

Không có mà... Quần pyjamas mặc rồi, không phải để không...

“Đừng cúi như thế, liếc mắt nhìn lên trên xem.” Tống nam thần nhắc nhở thân thiện.

Lạc Miểu chớp chớp mắt nhìn lên trên, sau đó, cậu từ từ nhấc hai tay lên ôm trước ngực...

Quả thực muốn tìm cái hố chui xuống ghê!

Lúc thường Lạc Miểu ở một mình trong phòng cho thuê cũng không để ý, tùy tiện mặc áo ba lỗ năm đồng một cái, loại thường được mấy ông cụ mặc vào mùa hè, chất liệu cotton, vải vóc mềm mại thoải mái, rất rẻ, mặc dơ thì không cần giặt, cứ ném đi là được, loại áo này chỉ có một nhược điểm duy nhất là quai áo hơi mỏng.

Vóc người Lạc Miểu mảnh khảnh, mặc áo lớn hơn hai số nên quai áo càng trễ, hoa anh đào trước ngực rất dễ dàng bị lộ ra, cho dù cẩn thận kéo lên, vải trắng mỏng tang, cũng sẽ có cảm giác như ẩn như hiện, rất khó coi.

Mặc dù cả hai đều là nam, bị lộ ra cũng không có gì, nhưng không biết tại sao, bị nam thần nhắc nhở cậu lại cảm thấy rất xấu hổ, cực kỳ xấu hổ!

Tống Thịnh Trạch thích trêu chọc người khác, lúc này không có ý định tha cho tiểu trợ lý, tay phải hắn kẹp thuốc lá đi tới, tay trái còn ngoắc ngoắc quai áo trên vai Lạc Miểu: “Cậu mặc cái gì thế này? Đây là áo lót thời xưa đó hả? Cha tôi cũng không mặc mấy kiểu quần áo như ông cụ non thế này.”

Khi nói chuyện, khói thuốc lá còn phả vào mặt Lạc Miểu, cậu không tự chủ được cắn môi, nhắm chặt mắt lại.

Thấy Lạc Miểu nhắm mắt lại, vành tai cũng ửng hồng, dáng vẻ ẩn nhẫn chịu đựng, Tống Thịnh Trạch thấy mình hơi nặng lời: “Làm sao? Tức rồi? Không phải nói cậu, tôi đùa thôi.”

Hắn buông quai áo ra, tầm mắt lại đảo trên người Lạc Miểu một vòng.

Lạc Miểu gầy, vạt áo ba lỗ nhét vào trong quần ngủ, phần áo trên eo không dính sát vào da, nhẹ nhàng lay động, Tống Thịnh Trạch duỗi tay nắm chặt eo Lạc Miểu: “Rất mềm mại, rất tốt.”

Cái gì cơ...

Lạc Miểu thấy không ổn cho lắm, toàn thân đỏ như tôm luộc, không dám động đậy.

Chuyện như vậy nên thẳng thắn cười vui vẻ cho qua là được, nhưng cậu rất xẩu hổ, càng trở nên lúng túng hơn, cũng không dám mở mắt nhìn Tống Thịnh Trạch.

“Mở mắt ra.”

Nam thần ra lệnh, Lạc Miểu không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mở mắt ra.

Tống Thịnh Trạch nhét vào trong tay cậu đang ôm ngực: “Cái này cho cậu.”

“Cái gì?” Lạc Miểu theo bản năng nhìn xuống, là thẻ ngân hàng.

Tống Thịnh Trạch nhấp điếu thuốc: “Thẻ lương của cậu, mật mã sáu số 0, bên trong đã chi ra trước nửa tháng tiền lương, còn có tiền quần áo, khi nào rảnh thì đi mua ít đồ. Người của tôi, ở nhà thì không nói, nhưng đi ra ngoài cũng không thể mặc thế này.”

Nói xong, nghênh ngang đi mất.

Lạc Miểu đứng tại chỗ siết chặt tấm thẻ ngân hàng, vai từ từ bắt đầu phát run, hưng phấn hết sức.

Nam thần mới vừa nói cái gì cơ?

Người của tôi, người của tôi!

Người bình thường có thể làm Tống ảnh đế nói ra ba chữ “người của tôi” sao? Có thể sao?

Đến bây giờ cũng chỉ có người đại diện Côn Bằng theo hắn tám năm mới có thể làm được.

Từ nay về sau ba chữ “người của tôi” không chỉ cho mình Côn Bằng rồi! Còn cho cả Lạc Tiểu Miểu nữa a a a a a!!!

“Nếu như tôi có gậy thần, biến to biến nhỏ rồi trở nên xinh đẹp!” Lạc Miểu vừa cầm thật chặt thẻ trong tay, vừa ngân nga hát đi vào phòng mình.

Tống Thịnh Trạch đứng chỗ khuất hành lang hút xong hơi cuối cùng, nghe thấy tiếng hát trong trẻo không kìm được nở nụ cười: thật là giống trẻ con, rất đáng yêu.

Biệt thự của Tống ảnh đế có ba tầng, một tầng hầm dưới lòng đất, được chia ra làm phòng nghe nhạc và hầm rượu; lầu một là phòng khách, nhà bếp, phòng ăn cùng sân nhỏ; lầu hai là phòng khách và phòng ngủ chính của Tống ảnh đế, Lạc Miểu được sắp xếp ở trong một phòng khách, còn có phòng để quần áo cùng với một phòng làm việc; toàn bộ lầu ba được thiết kế thành phòng tập thể hình, thậm chí còn có một bể bơi... Lần đầu tiên được thấy, Lạc Miểu nhìn mà than thở, cuối cùng cũng biết thân hình của nam thần là từ đâu mà có.

Quay lại căn phòng mới của mình, Lạc Miểu vội vàng lục vali, lấy ra một cái T-shirt mặc thay cho chiếc áo ba lỗ mỏng khó che đậy cơ thể.

Thật sự mắc cỡ muốn chết, sau này tuyệt đối không mặc nữa!

Cậu nhìn quanh căn phòng khách này một vòng, lớn ghê! Tốt hơn căn phòng cậu đang thuê rất nhiều.

Lạc Miểu ôm quần áo lặng lẽ nghĩ, nếu Tống ảnh đế có thể để cậu ở luôn chỗ này thì tốt rồi, cậu có thể trả lại phòng đang thuê, mỗi tháng còn có thể tiết kiệm hơn hai ngàn.

Nhưng Lạc Miểu không phải người không biết điều, chỗ này là nhà Tống ảnh đế, là nơi hoàn toàn riêng tư, cậu làm trợ lý, chỉ khi Tống ảnh đế có việc cần thì mới có thể ngủ lại, lúc không có việc gì thì tuyệt đối không có tư cách ở nơi này.

Huống hồ, Tống ảnh đế chắc là cũng có tình nhân bí mật như những nghệ sĩ khác...

Mặc dù tạm thời không biết là ai, nhưng mình làm trợ lý sinh hoạt cho hắn, một ngày nào đó sẽ tiếp xúc với đối phương, nam thần cũng không thể không dẫn người về nhà, cậu cứ ở bên cạnh chờ xem.

Vừa nghĩ tới nam thần có tình nhân bí mật, Lạc Miểu cũng không biết bản thân làm sao, tâm trạng lập tức sụp đổ.

Đây hẳn là tâm trạng của người hâm mộ...

Thần tượng xa tận chân trời, chỉ có thể một lòng một dạ hâm mộ nhìn từ xa. Nếu bỗng nhiên có một ngày, thần tượng gần ngay trước mắt, thì lại sinh ra một loại ảo giác dễ như trở bàn tay, những suy nghĩ lộn xộn cũng dần dần nảy sinh...

Lạc Miểu vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của chính mình: “Lấy lại tinh thần nào Lạc Miểu! Mày đã quyết chí trở thành người đàn ông sau lưng nam thần! Chuyên nghiệp! Tinh thần chuyên nghiệp!”

Nhưng mà, nửa tiếng sau, bốn chữ “tinh thần chuyên nghiệp” này không biết đã bị Lạc Tiểu Miểu ném tới nơi nào...

Một tay cậu cầm khăn tắm lớn, một tay cầm ly nước chanh, cười híp mắt si mê nhìn cơ thể hoàn mỹ đang bơi lội thành thạo trong nước.

Oa! Làm trợ lý sinh hoạt cho nam thần, thật là hạnh phúc quá đi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.