Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 16: Chương 16: Đục nước béo cò




Vừa rời đi chưa được bao lâu, trong căn nhà bỗng truyền đến tiếng thông báo của tổ tiết mục, “Người chơi chú ý, còn 30 phút sẽ đến thời gian bỏ phiếu xử quyết. Màn hình di động của mọi người sẽ hiển thị thời gian đếm ngược, mong các bạn trong thời gian quy định có thể quyết định được ai là đối tượng hiềm nghi, gặp tại bàn ăn tiến hành xử quyết.”

Gấp như vậy sao? Hạ Tập Thanh không tự giác nhăn mi lại.

Trò chơi này giống như trò ma sói vậy, thân phận mọi người đều được giấu kín trong hộp đen, ai cũng không nhìn thấy, chỉ có thể ngờ vực lẫn nhau, thậm chí phương thức bỏ phiếu cũng là nặc danh, không thể biết được những người bên cạnh mình là ai đã bỏ phiếu.

Nếu quyết định qua loa, rất có thể giết nhầm người vô tội, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới kết quả chung cuộc.

Nói thật thì, đây cũng chỉ là chương trình thực tế, một trò chơi cỏn con, nhưng Hạ Tập Thanh lại ghét nhất hai từ “thất bại”. Anh chính là kiểu người sống để theo đuổi chiến thắng.

Không thể tùy tiện đưa ra quyết định nếu không có bằng chứng chứng minh sự thật.

Hạ Tập Thanh dẫn Thương Tư Duệ đi tới phòng nữ chủ nhân, còn gặp Sầm Sầm và Nguyễn Hiểu ở bên trong. Cho đến giờ phút này, Hạ Tập Thanh vẫn như cũ cho rằng một trong hai cô là sát nhân, nhưng anh không có chứng cứ, cũng không có đủ manh mối tạo thành chứng cứ.

Nếu dò hỏi…thì quá dễ bại lộ.

“Tập Thanh”, không nghĩ tới, Nguyễn Hiểu lại gọi anh, “Tôi có một số vấn đề về tranh muốn hỏi anh, tôi không am hiệu phương diện nghệ thuật lắm.”

Hạ Tập Thanh thân sĩ mà mỉm cười, “Đương nhiên có thể rồi.”

Thương Tư Duệ nở nụ cười, “Không biết tại sao, hai người đứng chung một chỗ làm tôi nghĩ đến câu chuyện tình yêu lãng mạn của tiểu thư quý tộc với chàng nghệ thuật gia ha ha ha.”

Không khí vốn đang khẩn trương vì thời gian đếm ngược đến gần trở nên sinh động hơn rất nhiều, nhưng Sầm Sầm lại đánh vỡ sự cân bằng vi diệu này.

Trên khuôn mặt lãnh đạm vẫn luôn không biểu cảm gì của cô, lúc này lại lộ ra tia hồ nghi, màu son môi đỏ thẫm làm sắc mặt cô càng lạnh hơn, “Cậu học nghệ thuật? Tôi có điểm nghĩ không ra, một người học nghệ thuật, vì sao có thể giải đáp án nhanh như vậy? Chẳng lẽ tất cả đều nhờ thiên phú sao?”

Những lời này đều xuất phát từ phỏng đoán hợp lý, những ai không quen biết Hạ Tập Thanh đều có khả năng nghi ngờ như vậy. Nhưng rõ ràng Sầm Sầm ôm theo địch ý, như vậy khiến Hạ Tập Thanh cảm thấy không thoải mái, phải nói là khó chịu.

Nhưng anh vẫn mỉm cười trả lời, “Tôi học nghệ thuật, nhưng toán học là yêu thích của tôi. Tựa như Van Gogh nói, tranh của ông là được tính toán tinh vi. Một nghệ thuật gia ưu tú thường sẽ có khả năng toán học thâm hậu hoặc cảm giác toán học nhanh nhạy.”

Thương Tư Duệ đứng ở bên cạnh vì nửa câu nói sau mà nở nụ cười, “Tập Thanh vẽ tranh rất lợi hại, nhưng toán học của anh ấy cũng rất đỉnh, vừa rồi bọn tôi ở căn phòng kia rất nhiều cái đều nhờ Hạ Tập Thanh giải ra, đúng là cấp bậc đại thần.”

Hạ Tập Thanh hơi nhíu mày, đây là một động tác chớp nhoáng, trong lòng anh cảm thấy không đúng, nhưng không nói nổi là do người nào hay là do bầu không khí.

“Phải không?” Sầm Sầm cười cười, “Tôi vẫn luôn suy đoán, bản thân sát nhân liệu có phải có thông tin hơn hẳn người chơi bình thường không? Chứ nếu không, một mình người đó đả đơn độc tấu có vẻ quá bất lợi. Cho nên…nếu cậu không phải là người chơi bình thường thì sao?”

Cô ta hỏi như vậy…là muốn thử mình sao? Vẫn muốn cắn ngược lại anh? Hạ Tập Thanh không thể xác định, nhưng anh rất rõ ràng, tình cảnh hiện tại của mình vô cùng nguy hiểm.

Tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Hạ Tập Thanh, lại thấy anh không lộ ra chút sơ hở, mỉm cười, thoạt nhìn thân thiện lại ôn hòa, nhưng lời nói ra lại vô cùng quả quyết.

“Nếu tôi là sát nhân, chuyện đầu tiên tôi làm, chính là “giết chết” Chu Tự Hành.”

Sầm Sầm rõ ràng không đoán được anh sẽ nói như vậy, trong mắt cô, Hạ Tập Thanh với Chu Tự Hành chính là quan hệ minh hữu, “Các cậu vẫn luôn ở cạnh nhau từ phòng đầu tiền phá giải, hai người không phải…”

“Hiện tại thì sao? Tôi với cậu ấy ở bên nhau sao?” Hạ Tập Thanh hai tay ôm ngực, cười cười dựa vào tường, “Hiện tại Chu Tự Hành ở đâu nào?” Anh quét quét anh mắt nhìn mọi người, trên mặt Nguyễn Hiểu như cũ vẫn không nhìn ra biểu tình, Sầm Sầm cũng không nói gì, ngược lại là Thương Tư Duệ, hắn cười khan vài tiếng, “Không có khả năng đâu, tôi cảm thấy không phải anh Tự Hành, anh ấy vẫn luôn nghiêm túc giải manh mối…”

“Tôi cũng vậy nha.” Hạ Tập Thanh chớp chớp mắt, “Chẳng lẽ tôi thì không nghiêm túc giải mã sao?”

Anh dừng lại một lát, rồi tiếp tục nói, “Tôi nói cho mọi người một tình báo rất quan trọng, từ lúc bắt đầu, tôi đã khó chạy thoát hơn Chu Tự Hành rất nhiều. Tay chân toàn bị trói lại, đôi mắt thì bị bịt kín, mà cậu ấy thì có thể chạy thoát dễ dàng, mọi người suy nghĩ một chút, tổ tiết mục sao có thể thiết kế cho sát nhân độ khó cao thế được? Ngược lại là Chu Tự Hành, từ khi bắt đầu tư duy của cậu ấy đều rất rõ ràng, chiếu theo quan điểm của Sầm Sầm, chẳng lẽ không nên là cậu ấy cầm kịch bản sao?”

Nói xong, biểu cảm của Sầm Sầm phức tạp, nhìn Hạ Tập Thanh, Hạ Tập Thanh nghiêm trang nói hươu nói vượn cũng không sợ hãi nhìn lại cô. Một lát sau, Sầm Sầm nhấc chân chuẩn bị rời khỏi phòng, lại bị Hạ Tập Thanh gọi lại, “Khuyên cô không nên đi tìm cậu ấy, nếu thật sự là cậu ấy, thân phận bị phát hiện, nhất định sẽ giết cô.”

Chân Sầm Sầm dừng bước, tuy cô không nguyện ý, nhưng không thể không thừa nhận, lời của Hạ Tập Thanh thật sự có đạo lý.

Hạ Tập Thanh quan sát biểu cảm trên mặt cô, lòng cười thầm.

Toán học đích xác là sở thích, nhưng trêu cợt nhân tâm mới là sở trường chân chính của anh.

Anh không thể để chính mình bị lôi ra xử quyết. Theo tiết tấu này, anh tin tưởng sẽ không làm dao động được Nguyễn Hiểu, cô ta thuộc loại người không dễ quấy nhiễu. Nhưng Sầm Sầm lại không giống. Nếu ngay từ đầu cô ta muốn bỏ phiếu mình, hiện tại suy nghĩ bị làm cho nhiễu loạn, nói không chừng sẽ vì sinh tồn của bản thân mà thay đổi. Loại nhân vật an toàn như Chu Tự Hành, thêm một phiếu của Sầm Sầm cũng sẽ không ảnh hưởng.

Còn Thương Tư Duệ sẽ bỏ phiếu ai? Hạ Tập Thanh nhìn về phía hắn, lại phát hiện hắn đang ngẩn người, tựa như có tâm sự.

“Đừng phán đoán vội,” Nguyễn Hiểu bình tĩnh phá vỡ cục diện bế tắc, “Anh vẫn nên giảng giải cho tôi về mấy bức tranh này đi.” Hạ Tập Thanh không thể không nhất trí, đứng thẳng người dậy, đi tới bên Nguyễn Hiểu, giơ tay chỉ bức tranh “Người đàn bà xa lạ” trên tường, “Cô muốn hỏi bức này?”

Ngẩng đầu nhìn “Người đàn bà xa lạ”, đầu tiên Nguyễn Hiểu gật gật đầu, nhưng lại nhanh chóng phủ định, “Không chỉ mỗi bức này, tranh ở mỗi phòng tôi đều cảm thấy có vấn đề. Tổ tiết mục không có khả năng chỉ tùy tiện chọn tranh làm đồ trang trí.”

Tuy rằng manh mối trong tay Nguyễn Hiểu ít hơn so với anh và Chu Tự Hành rất nhiều, nhưng trực giác của cô lại rất chuẩn xác. Hạ Tập Thanh hiểu được ý tứ của cô, vì thế mở miệng nói, “Cô nói không sai, nhưng không phải mỗi phòng đều có tranh, trừ phòng khách ở ngoài ra, tôi nhớ rõ…” Anh nhìn về phía Thương Tư Duệ, “Phòng của cậu không có tranh, đúng không?”

Đầu tiên Thương Tư Duệ ngẩn người, sau đó nghĩ nghĩ, “Đúng vậy, phòng tôi không có tranh, phòng khách cũng không có.”

Hắn do dự cái gì?

“Lúc cậu đi vào phòng đã không có tranh rồi sao?” Hạ Tập Thanh hỏi lại lần nữa.

Lúc này Thương Tư Duệ không hề do dự, vô cùng khẳng định trả lời, “Ừ”

Hạ Tập Thanh chậm rãi gật đầu, đôi mắt rời khỏi mặt Thương Tư Duệ, nhưng vào lúc này, Sầm Sầm nói phải trở về phòng mình, đi lên trước rồi còn quay đầu lại thoáng nhìn Thương Tư Duệ, “Tư Duệ, em lại đây giúp chị dọn giường đi, chị muốn nhìn xem phía dưới có manh mối gì không.”

Thương Tư Duệ a một tiếng, theo Sầm Sầm đi ra ngoài.

Thời gian lâu như vậy, Chu Tự Hành ở bên kia chắc hẳn là đã tìm được rồi đi… Hạ Tập Thanh vẫn hơi lo lắng, sợ cậu bị Sầm Sầm và Thương Tư Duệ quấy nhiễu việc tìm manh mối.

Hiện giờ, manh mối mấu chốt nhất nằm trên tay Chu Tự Hành.

Cho đến khi nghe được âm thanh cửa tủ quần áo đóng lại, Nguyễn Hiểu lấy ra một mảnh giấy từ túi của mình, cái gì cũng không nói, trực tiếp đưa cho Hạ Tập Thanh.

Động thái này thật ngoài ý muốn, nhưng xét đi xét lại thì cũng có lý do. Nguyễn Hiểu quả nhiên là người thông minh, cô đưa ra quyết định như vậy, đại khái đã bài trừ hiềm nghi với anh.

Hạ Tập Thanh nhận lấy tờ giấy, thoáng nhìn.

Đây là một phần báo cáo sức khỏe, trên đó viết một dòng chữ thu hút sự chú ý của anh.

[Người bệnh, giới tính nam, mười bốn tuổi, chuẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực.]

Rối loạn lưỡng cực? Chẳng phải là chứng rối loạn hưng- trầm cảm sao? Lúc thì xuất hiện cảm xúc trầm cảm, lúc lại hưng phấn không thể tự khống chế, sẽ làm ra một số việc cực đoan quá khích.

“Cô tìm được ở chỗ nào vậy?” Hạ Tập Thanh khá kinh ngạc, trong nháy mắt, anh liên tưởng đến vỏ báo cáo sức khỏe rỗng trong phòng Thương Tư Duệ.

“Trong phòng Thương Tư Duệ, giấu ở túi áo khoác trong tủ quần áo.” Nguyễn Hiểu nhẹ giọng trả lời, “Giấu rất sâu, cảm giác không giống phương thức cấp manh mối của tổ tiết mục.”

Sai rồi.

Từ lúc bắt đầu liền sai rồi.

Hạ Tập Thanh dựa vào tường, trong đầu lướt qua một lượt các chuyện đã phát sinh, từ lúc bắt đầu chạm mặt, dường như mỗi câu nói, động tác đều thiết kế tỉ mỉ để khiến anh sập bẫy.

Anh vốn cho rằng, dựa theo giả thiết của chương trình, trong số người chơi nhất định sẽ có một người nhận trước kịch bản sát nhân, chính anh lại nhầm đối tượng, Sầm Sầm nhìn có vẻ khó tiếp cận lại hoàn toàn không biết gì cả. Không chỉ thế, ấn tượng và thành kiến ban đầu cũng làm phán đoán của anh xuất hiện sự lệch lạc.

Hạ Tập Thanh nhìn xa xăm, trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ về chiến thuật của kẻ sát nhân, nếu hắn lợi dụng việc xử quyết và quyền năng hắc ám của hắn, vậy là có thể diệt trừ được hai người.

Hai người kia, không cần phải nói, chắc chắn là anh và Chu Tự Hành.

Đứng ở góc độ của sát nhân để phân tích, rốt cuộc Hạ Tập Thanh cũng minh bạch. Anh hướng mắt về phía Nguyễn Hiểu, “Cô giúp tôi diễn một vở kịch.”

Nguyễn Hiểu cảm thấy không đúng, người này rõ ràng đã biết sát nhân là ai, hiện tại lại sắp phải bỏ phiếu, cách chơi an toàn nhất bây giờ không phải là mượn sức người chơi khác để mình không bị xử quyết sao? Dạng này của anh rõ ràng là đang muốn gây sự, “Anh muốn làm gì?”

Hạ Tập Thanh vuốt tóc về phía sau, vô thức liếm liếm môi dưới.

“Chiến thuật tự sát công kích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.