Anh Chỉ Muốn Ngược Em

Chương 5: Chương 5: Thiến Hi cứu người




Thiến Hi đội một chiếc mũ lưỡi trai, dùng một chiếc kính đen và một cái khẩu trang che đi khuôn mặt xinh đẹp của mình, trên dưới một bộ đen xì đi qua đường, tới bệnh viện lớn nhất thành phố A, cô có nhớ viện trưởng của bệnh viện này là bạn lâu năm của ba cô, chắc là ông ta sẽ biết ba mẹ cô ở đâu.

Ở đại sảnh bệnh Thiến Hi ung dung tự tại đi vào thang máy bệnh viện, lên tầng cao nhất. Chỉ là cô không ngờ mình chưa tới phòng làm việc của viện trưởng đã bị khí thế của đám vệ sĩ làm hãi.

“Oa. Viện trưởng Chu ngầu quá! Còn thuê cả vệ sĩ cơ đấy” Thiến Hi muốn bước vào trong phòng liền bị đám vệ sĩ cản lại.

“Này! Sao các người cản tôi?” Thiến Hi ngạc nhiên lẫn bực tức.

“Cô gái, tốt nhất là nên tới chỗ khác đi... Một lúc sẽ có chuyện đấy” Một tên trong đám vệ sĩ nhắc nhở, nhìn cô gái bao kín khuôn mặt còn cho là một “phần tử” xấu nào đó.

“Chuyện gì? Đánh nhau sao? Vậy tôi càng muốn vào...”

Hai tên vệ sĩ gần cửa nhất đứng sát lại gần nhau che cửa lại, không kiên nhẫn nói tiếp.

“Cô gái, mời cô đi cho!”

“Tôi không muốn đi thì sao? Các người mau tránh ra!” Nhìn thái độ cương quyết của họ khiến cô sôi máu, đúng là gan lì mà.

Thiến Hi quay lưng lại với đám người đó.

1

2

3 giây sau.

Thiến Hi xoay người nâng chân lên cao đá thẳng vào mặt một tên vệ sĩ trong đám đó, tên đó vẫn đứng đó chỉ là mặt lật sang một bên. Đúng là vệ sĩ cao cấp có khác!

Thấy đồng nghiệp bị thương mấy tên vệ sĩ liền cho cô là đang cố gắng quấy phá nên mới động thủ.

Rất nhanh tám tên vệ sĩ vây quanh cô, Thiến Hi dơ hai nắm đấm trước ngực. Đôi mắt sáng như sao ẩn trong kính đen, đã ba năm ở dưới đáy biển nên thân thể cô có chút khô cứng. Khi còn nhỏ cô từng học võ, nhưng khi lớn lên vì mẹ chê cô quá mạnh bạo nên cô mới không học nữa mà bắt đầu học đánh piano hoặc đi mua sắm cho bớt chán. Cũng vì tính tình chút thô bạo, khiến người ta mới đồn rằng cô là một công chúa bướng bỉnh.

Mà đám vệ sĩ này chắc chắn không dễ đối phó, với công phu mèo cào của cô chắc chắn sẽ bị chúng vặn gãy cổ. Mà hiện tại quá đông người cô không thể dùng pháp thuật được.

Có trách thì trách cô đánh giá chúng quá thấp.

Bỗng một tên vệ sĩ lao tới muốn đấm cô, Thiến Hi liền lách qua một bên. Mấy tên vệ sĩ cùng nhau tiến lên bắt cô lại. Thiến Hi giật mình bàn tay để ngang hông, một tia sáng nhỏ hiện lên.

Tên vệ sĩ dơ tay lên đấm thật mạnh xuống mặt của một trong hai kẻ đang giữ cô. Sau đó tất cả bọn chúng đều vô thức lao vào đấm nhau, tay chân như bị ai đó điều khiển.

“Bốp!”

“Sao mày đấm tao?”

“Bốp!”

“Tao đâu biết! Tay chân như bị điều khiển á”

“Bốp! Bốp! Bốp!”

“Tao cũng thế!”

Bên trong phòng viện trưởng, Triệu Duệ nghe tiếng ẩu đả liền đi ra ngoài liền thấy tám tên vệ sĩ tâm đắc của mình đang đánh nhau liền quát lớn.

“Các người đang làm gì? Dừng lại!”

“Chúng tôi....a không biết! Tay chân... Như bị điều khiển vậy” Một tên đầu sưng như đầu heo nói.

“Tôi cũng vậy!”

Thiến Hi nhân lúc hỗn loạn liền trốn vào một căn phòng gần đó, bên trong một cô gái khuôn mặt nhợt nhạt ngủ say. Khuôn mặt cô gái này có vẻ rất quen thuộc.

“A... Cô ta là người bị ngã xuống biển hôm đó?” Thiến Hi nhanh chóng bịt miệng dậy chỉ sợ người trên giường sẽ tỉnh. Nhưng sau một lúc người đó vẫn nằm bất động khiến cô nghi ngờ.

Thiến Hi đi quanh một vòng kiểm tra, liền phát hiện cô ấy bị hôn mê sâu.

“Đã 4 ngày mà còn chưa tỉnh? Mà thôi kệ, dù sao chúng ta coi như có duyên... Vậy thì” Thiến Hi dơ bàn tay trắng nõn dưới chiếc áo khoác màu đen, truyền một luồng năng lượng có màu xanh ngọc vào người cô gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.