Anh Chỉ Là Một

Chương 14: Chương 14: Bí mật




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Buổi tối, lúc Giang Tỉnh Tỉnh về nhà, phát hiện trong nhà trống không, không có ai cả.

Tên này lại chạy đi đâu chơi bời rồi?

Cô tìm quanh nhà một vòng, phát hiện trên tủ lạnh có dán một tờ giấy nhớ, phía trên có một hàng chữ nhỏ cứng cáp...

Bạn tốt của cô kêu tôi tới đoàn kịch hỗ trợ, đến Hồng Phòng tìm tôi.

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Sao anh không thèm hỏi ý kiến cô đã đồng ý rồi!

Giang Tỉnh Tỉnh vô cùng lo lắng đến đoàn kịch Huỳnh Chúc. Ban đầu đoàn kịch có đến cả trăm thành viên, đặc biệt náo nhiệt, mỗi khi màn đêm buông xuống, có rất nhiều ông bà cụ, còn có những đứa trẻ tới đoàn kịch xem các diễn viên dựng kịch.

Bây giờ người đã đi hết một nửa, trong màn đêm tối đen, Hồng Phòng cũ kỹ càng thêm cô tịch tiêu điều, không còn rộn ràng như mười năm trước.

Cuối hành lang đen như mực, trong một căn phòng có ánh sáng ấm áp, còn có thể nghe thấy tiếng nhạc khi các diễn viên tập luyện.

Giang Tỉnh Tỉnh bước nhanh hơn, vào phòng lớn của nhà hát, liếc mắt một cái đã trông thấy người đàn ông kia.

Anh đứng trên sân khấu, áo đuôi tôm kiểu cũ ôm khít cơ thể anh, đèn pha chiếu xuống trên đỉnh đầu, đôi mắt anh thâm thúy, vì có trang điểm, làn da anh dưới ánh sáng mạnh có vẻ tái nhợt lạ thường.

Giang Tỉnh Tỉnh cũng không chen ngang họ tập luyện, cô đi đến hàng ghế cuối cùng trong phòng, quan sát Thương Giới trên sân khấu.

Anh đứng ở nơi đó, tựa như vương tử châu Âu thế kỷ mười tám, khí chất tao nhã từ trong xương cốt, khó có người bì được. Có lẽ kỹ thuật diễn chưa được tròn trịa lắm, lời kịch cũng khá gượng, nhưng lại có cảm giác mộc mạc, xem cũng không tệ.

Nếu tập luyện nhiều hơn, nói không chừng anh còn có thể lên đài.

Tuy Giang Tỉnh Tỉnh nghĩ thế, nhưng tuyệt đối sẽ không đồng ý làm như vậy, Thương Giới là người đàn ông mà cô liều mạng muốn giấu đi, sao có thể để anh xuất đầu lộ diện, đứng dưới đèn biểu diễn, quá nguy hiểm.

Cho nên lúc Minh Cẩn đến cạnh Giang Tỉnh Tỉnh, đong đưa hưng phấn nói: "Em thấy chưa, bạn trai em trời sinh là diễn viên kịch, khí chất của anh ta rất tốt, đoàn kịch của chúng ta thiếu người có giá trị nhan sắc như anh ta đảm đương nam số một nha!"

Giang Tỉnh Tỉnh lắc đầu: "Không được đâu, anh ấy không phải diễn viên chuyên nghiệp."

"Chị cũng đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, Lục Vô Khuyết cũng không phải, đều là dân không qua đào tạo, ai khinh thường ai chứ."

Vậy cũng không giống nhau, tuy Minh Cẩn không được học một khóa biểu diễn chuyên nghiệp, nhưng tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm diễn xuất phong phú trên sân khấu. Thương Giới... Cùng lắm là tới cho vui thôi.

"Em yêu à, em nhìn anh ta đóng vai vương tử Alex đi, nhân vật này quả thực chính là vì anh ta mà được tạo ra."

Giang Tỉnh Tỉnh hỏi Minh Cẩn: "Văn Dương đâu? Anh ấy mới là nam số một nhỉ?"

"Hôm nay có việc xin nghỉ, thế nên mới để tiểu chó săn của em đến đây thay ca tạm thời, nhưng không ngờ anh ta lại có thiên phú như vậy, so sánh với anh ta, Văn Dương béo ú lùn tịch là vương tử Alex, đúng là khó coi."

Nhưng dù Minh Cẩn khuyên can thế nào, Giang Tỉnh Tỉnh cũng không chịu đồng ý để Thương Giới thay Văn Dương đóng vai vương tử Alex, thế này thì quá nổi bật rồi, rõ ràng là anh tới nhà cô để lánh nạn, kết quả lại lên đài biểu diễn, đây không phải chiêu cáo khắp thiên hạ, người thừa kế mất tích của tập đoàn Thương Thị đang ở chỗ cô sao?

Thương Giới thấy Giang Tỉnh Tỉnh đến thì nhảy xuống khỏi đài, lập tức đến chỗ cô, trên mặt là nụ cười như ánh mặt trời: "Cô đến rồi, thấy tôi diễn chưa, thời gian này diễn thử với cô, tôi cũng hiểu chút ít."

Giang Tỉnh Tỉnh ra vẻ nghiêm túc chỉ điểm: "Chỉ như vậy, còn kém lắm."

"Nhưng bạn tốt của cô khen tôi có thiên phú."

"Minh Cẩn à, chỉ cần đẹp trai là chị ấy khen."

Thương Giới cười ha hả, tâm tình không tồi: "Tôi cảm thấy sau này tôi có thể đến đây nhiều hơn, diễn thế cho họ."

"Đừng." Giang Tỉnh Tỉnh vội cảnh cáo: "Anh đang ngại mình không đủ lộ diện sao?"

"Họ không nhận ra, căn bản là không thể nghĩ đến."

"Vậy cũng không được."

Thương Giới ngồi bên cạnh cô, nhìn phông nền lâu đài kiểu Âu trên sân khấu, nói: "Dưới tập đoàn Thương thị có rất nhiều công ty con, nhưng có một công ty quản lý văn hóa truyền thông tên Thương thị, là tâm huyết nhiều năm kinh doanh của anh tôi, anh ta có nghiên cứu về mấy thứ diễn kịch đóng phim này."

"Tôi biết mà, đó là một công ty lớn!" Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Nghệ sĩ của công ty đó toàn là cấp bậc ảnh đế ảnh hậu, người mới cũng có kỹ thuật diễn rất vững chắc!"

Giang Tỉnh Tỉnh trưng ra vẻ hâm mộ, bị Thương Giới nhìn thấy, anh nói: "Nếu cô muốn vào, tôi sẽ nói với anh tôi, nhận cô vào công ty."

"Thôi đi." Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Tôi giấu anh lâu thế, nếu anh của anh mà biết, nói không chừng còn phong sát tôi cả đời!"

Nói đến đây, Giang Tỉnh Tỉnh run lên, vỗ vai Thương Giới: "Sau này tôi đành dựa vào anh, anh phải che chở cho tôi."

"Không thành vấn đề, tôi sẽ che chở cô cả đời."

"Nhưng mà nói thật, lần sau Minh Cẩn bắt anh đến làm việc, anh hoàn toàn có thể từ chối, họ cũng đâu phát tiền lương cho anh, không cần cứ gọi là đến."

"Không sao." Thương Giới không chút để ý, nhún vai: "Tôi muốn đến."

"Thế nên là ở nhà lâu quá buồn chán sao?"

Thương Giới duỗi tay búng trán cô: "Là chính cô nói, đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ, vô cùng quan trọng đối với cô."

Giang Tỉnh Tỉnh quay đầu, mờ mịt nhìn anh: "Vì sao quan trọng với tôi, anh phải..."

"Vô nghĩa, ông đây thích cô."

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Người đàn ông trước mặt thả lỏng mặt mày, trong đôi mắt đầy ý cười còn có mấy phần chân thành.

Đúng lúc này, một cô bé buộc tóc hai bên nhút nhát sợ sệt đi tới, trốn sau Giang Tỉnh Tỉnh, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, nhìn thẳng vào Thương Giới.

"Tiểu Ngư à." Giang Tỉnh Tỉnh bế cô bé, để cô bé ngồi trên đùi mình: "Có nghe lời anh Vô Khuyết của em, học tập đàng hoàng không đấy?"

"Có ạ."

Cô bé khoảng sáu bảy tuổi, làn da trắng trẻo, môi hồng răng trắng, trông rất có thiện cảm. Cô bé chớp đôi mắt to, đánh giá Thương Giới, ghé sát tai Giang Tỉnh Tỉnh, khẽ nói gì đó, sau đó ngại ngùng ôm cổ cô.

Thương Giới hỏi Giang Tỉnh Tỉnh: "Cô bé nói thầm gì với cô đó?"

"Cô bé nói, anh thật đẹp trai."

Thương Giới cười nhẹ, gương mặt như trăng sáng.

"Nói cho anh một bí mật." Tiểu Ngư nói với Thương Giới: "Thật ra người thực sự cứu anh, không phải công chúa, mà là nàng tiên cá."

Thương Giới ra vẻ kinh ngạc: "Thật không?"

Tiểu Ngư liên tục gật đầu, nghiêm trang nói: "Thật đó!"

"Cảm ơn em, em đã giúp anh một chuyện lớn, giờ anh biết nàng tiên cá mới là người anh yêu, công chúa dối trá, anh vĩnh viễn sẽ không yêu cô ta nữa."

Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Tốt quá! Vậy là em an tâm rồi."

"Vậy nên Tiểu Ngư đúng là một cô bé tốt bụng hiền lành."

Tiểu Ngư đỏ mặt, cúi đầu, ngại ngùng khi nhận được lời khen.

Giang Tỉnh Tỉnh thấy cô bé dùng đôi mắt sùng bái yêu thích nhìn Thương Giới, cảm giác rõ ràng năng lực già trẻ đều ăn của anh.

Thương Giới như làm ảo thuật, lấy một cây kẹo mút vị dâu tây trong túi ra đưa cho Tiểu Ngư, làm điều kiện trao đổi, Tiểu Ngư ngoéo tay với Thương Giới: "Em sẽ nói cho anh một bí mật của chị Tỉnh Tỉnh."

Thương Giới nhướng mày: "Cầu còn không được."

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Cho nên, chỉ vì một chiếc kẹo mút mà bán luôn cô sao!

Tiểu Ngư tung tăng chạy đi, Giang Tỉnh Tỉnh hỏi Thương Giới, cô bé nói gì với anh.

Thương Giới ra vẻ thần bí: "Một bí mật lớn của cô!"

Lòng hiếu kỳ của Giang Tỉnh Tỉnh lập tức bị gợi lên: "Anh mau nói cho tôi biết đi."

"Cô đến gần thêm chút nữa." Thương Giới ngoắc tay với cô.

"Thần thần bí bí." Vì thế Giang Tỉnh Tỉnh đưa tai lại gần anh.

"Cô bé nói, tai của Tỉnh Tỉnh, đặc biệt dễ đỏ, như thế này..."

Không đợi cô phản ứng, Thương Giới đột nhiên ngậm lỗ tai cô, đầu lưỡi ướt nóng chạm vào vành tai lạnh như băng, Giang Tỉnh Tỉnh chỉ cảm thấy sau lưng nổi da gà, xông thẳng lên đỉnh đầu.

Không chỉ là lỗ tai, cả mặt cô đều nóng lên.

Cô vội đẩy Thương Giới ra, run rẩy nói: "Anh... Bỉ ổi!"

Thương Giới kéo cà vạt, cười như một tên mặt người dạ thú: "Không phải cô đã biết từ ngày đầu tiên rồi sao?"

Giang Tỉnh Tỉnh không muốn để ý đến anh, đứng dậy ra khỏi cửa, nhưng không bao lâu sau, cô lại vội vàng chạy về, kéo Thương Giới chạy lên tầng ba.

"Không xong, không xong rồi, tập đoàn Thương thị tới, đến tận vài xe, chắc chắn bên trong có người quen của anh, anh mau vào văn phòng anh trai tôi trốn đi."

Cô kéo anh lên văn phòng trong cùng hành lang tầng ba, kêu anh trốn bên trong, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được ra.

Sau khi Giang Tỉnh Tỉnh rời khỏi, Thương Giới đến bên cửa sổ, vén bức rèm màu gạo, thăm dò phía dưới. Phía dưới có vài chiếc Minibus đang đỗ, trên xe có vài người đàn ông mặc đồ lao động bước xuống, có vẻ như người tới không có ý tốt, dẫn đầu là một chiếc Audi màu đen, người bước xuống là người phụ trách công ty con của tập đoàn Thương thị, Thương Giới nhớ anh ta, tên là Tần Hoài.

Vài diễn viên chủ đạo của đoàn kịch, ngay cả trang phục diễn cũng không kịp thay, đồng loạt đi ra ngoài.

Lúc Tần Hoài nhìn thấy họ, trên mặt hiện lên sự khinh miệt tựa như nhìn một đám đầu trâu mặt ngựa buồn cười.

Là trưởng đoàn, Giang Trí mở lời trước: "Anh Tần, anh lại tới rồi."

"Trưởng đoàn Giang, còn đang dựng kịch à." Tần Hoài kéo dài âm cuối: "Mấy người vất vả như thế, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, bây giờ còn có người xem sao?"

"Việc này không cần anh Tần lo lắng." Sắc mặt Giang Trí khó coi: "Anh mang nhiều người đến như vậy, là muốn làm gì đây?"

"Những người tôi mang đến, chắc chắn là không phải để xem mấy người đóng kịch rồi." Tần Hoài buông tay: "Anh nhìn đi, tôi đã tận tình tận nghĩa với anh lắm rồi, lời hay lời xấu gì cũng đã nói hết, anh vẫn không chịu dọn đi, tôi có thể làm gì nữa đây, chỉ có thể dẫn người đến tự mình mời mấy người dọn đi."

Minh Cẩn nở nụ cười bước lên: "Ôi chao, anh Tần, không phải chúng ta đã nói rồi sao, cho chúng tôi chút thời gian nữa, anh xem đi, đoàn kịch của chúng tôi có già có trẻ, muốn chuyển nhà cũng không phải chuyện dễ, phải tìm được chỗ ở trước đã."

"Mấy chuyện này tôi không quan tâm." Tần Hoài nói: "Tôi chỉ biết là, nếu giờ mấy người không chịu đi, chờ tổng giám đốc của chúng tôi về, người dọn đồ đi chính là tôi."

"Anh Tần à, anh cho chúng tôi thêm chút thời gian đi, tốt xấu gì cũng cho chúng tôi chút thời gian để sửa soạn chuẩn bị chứ."

"Được rồi, mấy người sửa soạn đi, tôi đứng ngay đây chờ, khi nào mấy người dọn xong thì chúng tôi đi. Chỉ là, nếu hôm nay các mấy người không dọn xong, đám anh em này của tôi chỉ có thể giúp mấy người sửa soạn, họ vụng về lắm, đến lúc va chạm gì đó, tôi không phụ trách đâu."

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn một đám đàn ông to khỏe bước xuống chiếc Minibus, vừa nhìn đã biết không phải dạng hiền lành gì.

"Anh Tần, anh cẩn thận đấy, đồ đạc bị gì thì không sao, nhưng đoàn kịch chúng tôi có người trẻ người già, nếu bị thương, anh không đảm đương nổi đâu."

Tần Hoài nhìn Giang Tỉnh Tỉnh: "Cô uy hiếp tôi đúng không, tôi cố tình không cẩn thận đấy, các anh em, vào giúp đám người này "dọn" đi, dọn không được thì trực tiếp đập cho tôi!"

"Mấy người không được làm thế!" Giang Tỉnh Tỉnh chặn trước cửa nhà hát: "Giám đốc mấy người biết mấy người làm việc thế này không, xảy ra chuyện ai phụ trách!"

"Tôi không biết giám đốc nghĩ thế nào, tôi chỉ biết hôm nay nếu không đuổi được mấy người đi thì tôi sẽ phải đi!"

Mười mấy tên thanh niên trai tráng phía sau Tần Hoài đồng loạt dũng mãnh đi vào, mấy người đàn ông Giang Trí và Lục Vô Khuyết muốn cản lại, nhưng bọn chúng nhiều người, căn bản không ngăn được, Lục Vô Khuyết còn ăn một nắm đấm.

"Mẹ nó, các người là lưu manh sao! Các người làm vậy là phạm pháp!"

"Đừng đập! Đó là của tôi!" Minh Giác hô to: "Đừng đập cái tượng tôi làm, rất quý!"

Vừa dứt lời, mô hình thiếu nữ của cô ấy ngã xuống đất, đầu lăn ra.

Minh Giác rưng rưng nước mắt hét lên, muốn tìm người đó tính sổ, bị Giang Tỉnh Tỉnh giữ chặt: "Đừng có đi."

Đám đàn ông đó còn muốn đi vào bên trong, đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên...

"Đứng lại."

Nghe thấy giọng nói này, cơ thể Tần Hoài bỗng nhiên cứng lại, vội kêu đám đàn ông xung quanh: "Dừng tay, dừng tay mau! Dừng hết cho tôi!"

Trên cầu thang đối diện cửa ra vào, một người đàn ông chậm rãi bước xuống.

Anh đã cởi chiếc áo đuôi tôm, chỉ mặc một cái áo sơmi trắng mờ và quần tây đen, áo sơmi sơvin hơi xộc xệch, lộ ra phần chân dài.

Anh bình tĩnh đi qua hành lang, thân hình thẳng tắp cao lớn.

Thấy rõ mặt anh, cả người Tần Hoài không ổn, sự kiêu ngạo ương ngạnh vừa rồi đi đâu hết, giờ chỉ như một chú gà con, run rẩy không yên.

Mấy tên đàn ông bên cạnh khó hiểu, không hiểu vì sao người đàn ông này lại khiến Tần Hoài hoảng sợ như vậy.

"Anh Tần, người này ai vậy?"

"Tổng giám đốc... Thương..." Giọng Tần Hoài run run, vẻ mặt khó coi như sắp khóc: "Sao tổng giám đốc Thương lại ở đây..."

Sườn mặt Thương Giới bị đèn trần tạo thành một cái bóng, ngũ quan dưới cái bóng càng thêm thâm thúy, cả người lập tức thay đổi, ngay cả Giang Tỉnh Tỉnh cũng suýt nữa không nhận ra.

Anh giương cằm, giọng nói trầm thấp...

"Tần Hoài, tôi không ở công ty, anh còn "tận tâm" làm việc hơn nhỉ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.