Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính

Chương 33: Chương 33




Ngoài xe có người, Hứa Trì xoay người đẩy cửa xe ra, bước xuống xe trước.

Tần Cần cho rằng người gõ cửa sổ xe là Vu Ngọc Cầm, len lén liếc mắt nhìn mới phát hiện không phải.

“Dì Trân, mẹ cháu đâu?” Hứa Trì che cửa xe, khẽ hỏi.

Dì Trân liếc nhìn trong xe một chút, cười nói. “Chị Ngọc Cầm đang nấu cơm trong bếp, biết cháu mang bạn gái về nên từ sáng nay đã chuẩn bị mọi thứ.”

Hứa Trì gật đầu cười, mẹ anh là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm như đậu hũ, trước khi gặp Tần Cần thì liên tục phản đối, sau khi gặp Tần Cần rồi lại giơ hai tay ủng hộ.

Dì Trân biết cô gái đang ngồi trong xe xấu hổ, nhìn Hứa Trì rồi quay người đi vào trong.

Tần Cần nhìn người anh gọi là “dì Trân” đi vào bên trong rồi mới dám xuống xe.

“Đi thôi.” Hứa Trì đóng cửa xe, chìa tay ra ý bảo cô qua chỗ anh.

Tần Cần bước hai ba bước, vòng qua đầu xe nắm tay anh, mới định hỏi một chuyện, anh đã trả lời.

“Đó là dì Trân, khi còn bé dì là người chăm sóc anh, bây giờ là người chăm sóc mẹ anh.” Hứa Trì vừa nói vừa dắt Tần Cần vào trong nhà. “Tuy dì làm giúp việc trong nhà nhưng mẹ anh xem dì như người nhà.”

Tần Cần khẽ gật đầu, bước lên bậc tam cấp.

“Chờ, chờ một lát.” Tần Cần đột nhiên kéo anh lại.

Hứa Trì dừng lại, nhìn cô. “Đã tới cửa rồi, không đổi ý được đâu.”

“Không phải, em muốn bảo là, em không mang gì tới đây cả, mấy món quà cáp gì đó...” Tần Cần nói năng lộn xộn.

Trong ấn tượng của cô, khi hai bên gặp người lớn trong nhà cũng nên trang điểm tỉ mỉ, chuẩn bị một phần quà nhỏ!!

“Mang em tới là đủ rồi.” Hứa Trì dịu dàng nói, bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn, ý bảo ngoài cô những thứ khác đều không quan trọng.

Lời vừa dứt, cánh cửa được trạm trổ tinh xảo đã được mở ra, Tần Cần vội vàng im bặt.

Người mở cửa là Vu Ngọc Cầm.

Tần Cần bất chấp tất cả, trên mặt nhanh chóng treo lên nụ cười, khom người xuống. “Con chào dì.”

“A Trân nói hai đứa tới rồi, dì ngồi bên trong chờ một lúc lâu cũng không thấy hai đứa vào, có chuyện gì thế?” Vu Ngọc Cầm cố ý hỏi.

“Không có, không có chuyện gì ạ.” Tần Cần vừa nói vừa lặng lẽ buông lỏng tay, thay đổi suy nghĩ nhanh chóng. “Dì, con tới quá vội nên không mang quà gì tới tặng dì...”

Vu Ngọc Cầm không ngại mấy chuyện này, nghiêng người qua một bên. “Không sao đâu, hai đứa mau vào đi. Hôm nay dì nấu canh, không biết hai đứa có thích hay không?”

“Thích ạ, đứng ngoài cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.” Tần Cần bắt đầu bật chức năng nịnh nọt.

Hứa Trì đi phía sau, tiện tay đóng cửa lại, nhìn Tần Cần đổi giày đi theo Vu Ngọc Cầm vào trong nhà bếp.

Xem ra anh lo lắng thừa rồi.

Tuy trong lòng Tần Cần vẫn còn rụt rè nhưng khả năng thích nghi với hoàn cảnh và khiếu nịnh hót nói tới là tới.

Cho dù Tần Cần không có tài nấu nướng nhưng thứ nên biết cô đều biết.

Trong nồi đất đang nấu gà hầm hạt dẻ, Vu Ngọc Cầm mở nắp nồi đất, mùi hương tỏa ra xung quanh, Tần Cần nói theo bản năng. “Thơm quá...”

Vu Ngọc Cầm nhìn cô, cười một cái, vừa cởi tạp dề vừa nói. “Vẫn chưa thêm gia vị, con thêm đi, dì đi nghe điện thoại.”

Vu Ngọc Cầm nói xong chỉ lọ muối cho Tần Cần.

Vu Ngọc Cầm vừa đi ra khỏi nhà bếp, Hứa Trì đã vào.

Tần Cần phồng má thở phào một hơi, mới rồi may mà cô thông minh, biểu hiện cũng không tệ lắm!

Hứa Trì đứng bên cạnh cô, cười khẽ. “Trước khi vào cửa còn bảo rất sợ, bây giờ không sợ nữa à? Hửm?”

Tai Tần Cần đỏ ửng, không thèm để ý tới anh, vừa cầm thìa muối vừa hỏi. “Vậy đủ chưa nhỉ?”

Hứa Trì tới gần, nắm tay cô bỏ thêm gần nửa thìa muối. “Vậy chắc đủ rồi.”

Canh trong nồi đất sôi ùng ục, trong lòng Tần Cần cũng kêu theo, nhớ tới nụ hôn ở trong xe ô tô, cô lại trộm cười.

Tần Cần cầm thìa khuấy vài cái, nhỏ giọng hỏi anh. “Mẹ anh....hình như nhiệt tình với em hơn lần trước, có phải không?”

Hứa Trì ôm eo cô từ phía sau, cằm đặt trên vai cô, khẽ hỏi. “Lần trước không nhiệt tình sao?”

“Không phải, lần trước bình thường!” Cái cổ Tần Cần bị anh chọc cho ngứa, vội rụt lại. “Hình như hôm nay dì rất vui.”

Hứa Trì không khỏi nở nụ cười.

“Theo anh được biết, sau khi chúng ta rời khỏi quán trà, mẹ anh và dì Tống nói chuyện cả một buổi chiều, còn liên tục nhắc về em.”

Tần Cần nghe anh nói, vội vàng xoay người lại, ngẩng đầu hỏi anh. “Thật sao? Nói gì về em?”

Hứa Trì cố ý thừa nước đục thả câu, hai tay chống lên thành bếp, vây cô trong ngực mình, nói không nhanh không chậm. “Mẹ anh khen em không phụ thuộc ai, có cá tính, có chính kiến...”

“Không thể nào, sao em không thấy dì nói vậy...”

Khi Tần Cần nói mấy câu này, miệng phải cong tới tận mang tai.

“Vậy còn anh? Anh có cảm thấy em giống như dì nói không?”

Tần Cần thẹn thùng, bẻ ngón tay, nói. “Ngoài không phụ thuộc ai, em còn ưu điểm gì nữa không? Ví dụ như...”

“Khụ, khụ...”

Tiếng ai đó cố ý ho khan vang lên trong phòng bếp, hai người nhìn sang, thấy Vu Ngọc Cầm và dì Trân đang đứng ngoài cửa, cho dù không nhìn hai người họ nhưng biểu cảm kia cũng đã nói lên hết thảy.

Vu Ngọc Cầm quay lưng lại, cố ý nói với dì Trân. “A Trân, em nói xem hôm nay canh có ngọt quá hay không?”

Dì Trân gật đầu, đi ra phòng khách với Vu Ngọc Cầm, vừa đi vừa nói. “Chắc vậy, hay là hầm lâu thêm chút nữa đi.”

Hai người kẻ xướng người họa rời khỏi, để lại Tần Cần và Hứa Trì trong nhà bếp.

****

6 giờ mới bắt đầu ăn cơm tối, Tần Cần là khách, Vu Ngọc Cầm không để cô đứng trong bếp giúp mình, còn bảo dì Trân làm món ngon sở trường để chiêu đãi cô.

“Gần đây dì có mua vài bức tranh chữ, lát nữa con chọn giúp dì xem bức nào hợp để treo trong phòng khách nhé.”

“Dạ! Vâng.” Tần Cần đáp lời.

Đây là lần đầu tiên Tần Cần tới nhà, vẫn còn sợ hãi, liên tục nháy mắt ra hiệu cho Hứa Trì, không cho Hứa Trì rời khỏi mình nửa bước.

Đi vào trong phòng sách của Vu Ngọc Cầm, Tần Cần nhìn bàn gỗ dài mấy mét mà sợ, trên mặt bàn bày đầy tranh chữ, tuy nói cô không hiểu gì nhưng cảm nhận được mùi hương người có học trong phòng này, cô cũng nhận ra chút ít.

Tần Cần lặng lẽ kéo tay Hứa Trì, nhỏ giọng hỏi anh. “Có phải anh cũng thích tranh chữ không?”

“Cũng bình thường.” Hứa Trì ghé vào tai nói với cô, lại bổ sung thêm một câu. “Anh thích một thứ khác, thích còn nhiều hơn tranh chữ.”

“Thích thứ gì?” Tần Cần ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt viết đầy hai chữ tò mò.

Nhìn anh, khuôn mặt nhỏ của Tần Cần đỏ ửng, hôm nay không biết Hứa Trì đã chọc cô bao nhiêu lần.

Từ sớm sớm ở phòng khám, tới trong xe ô tô, thêm bây giờ....

“Tần Cần, con tới xem tấm này đi...” Vu Ngọc Cầm gọi cô.

Nghe tiếng Vu Ngọc Cầm, Tần Cần đẩy tay Hứa Trì, bước nhanh tới.

Bây giờ mẹ chồng tương lai quan trọng hơn anh!!

“Đây là bức tranh Loan Phượng, có ngụ ý tốt, dì định giữ lại cho con và Hứa Trì.” Vu Ngọc Cầm vừa nói vừa cầm bức tranh lên.

Tần Cần hỏi. “Để lại cho con và Hứa Trì?”

Vu Ngọc Cầm cười gật đầu, thử dò xét, nói. “Đúng vậy, tới khi hai đứa kết hôn có thể treo ở...”

“Mẹ, hôm nay là lần đầu tiên Tần Cần tới đây, mẹ đừng nói chuyện này.”

Hứa Trì khẽ cau mày bước tới cuộn tranh giúp Vu Ngọc Cầm, nói với Tần Cần. “Sắp được ăn cơm rồi, em đi tìm dì Trân trước đi!”

Tần Cần thấy Hứa Trì có gì đó khác thường, lên tiếng trả lời rồi đi tìm dì Trân.

Trong phòng sách, Hứa Trì đặt bức tranh lên bàn, nói với Vu Ngọc Cầm. “Mẹ, mẹ đừng quan tâm chuyện con và Tần Cần, chúng con có suy nghĩ và kế hoạch của riêng mình.”

Vu Ngọc Cầm than khẽ, giải thích. “Mẹ biết bây giờ hai đứa đang trong thời kỳ yêu cuồng nhiệt, nhưng chuyện tương lai phải suy nghĩ sớm, nếu không...nói chuyện cùng nhau, Tần Cần đột nhiên bảo nó không muốn kết hôn thì phải làm sao?”

Vu Ngọc Cầm vẫn còn lo lắng về Tần Cần, dù sao Tần Cần vẫn còn trẻ, lại là người sống độc lập, không giống như những cô gái bước vào cánh cửa hôn nhân sớm.

Vu Ngọc Cầm vừa dứt lời, ngoài cửa phòng sách đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Hứa Trì nhận ra là tiếng bước chân của Tần Cần, vội bước ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Tần Cần cũng đã đứng bên ngoài.

“Sao thế? Chạy vội vã như vậy làm gì?” Hứa Trì nghi ngờ hỏi, vừa hỏi vừa vỗ lưng giúp cô thở đều.

Tần Cần điều chỉnh hơi thở, giận dữ nói. “Tiền Giai Nghiên tới!”

Hứa Trì sửng sốt, nở nụ cười, thì ra cô chạy tới tìm anh làm “cứu binh“.

Vu Ngọc Cầm đứng bên cạnh cũng nghe thấy, đi lên trước khoác áo, nói. “Hai đứa đừng đi ra ngoài, để mẹ ra nói chuyện với nó.”

Tần Cần nhìn bóng lưng Vu Ngọc Cầm tới sảnh trước, nhỏ giọng hỏi Hứa Trì. “Không phải dì rất thích Tiền Giai Nghiên sao?”

Cái tư thế hiên ngang vừa rồi của Vu Ngọc Cầm dĩ nhiên là đi giúp cô xả giận.

Tần Cần càng nghĩ càng mù mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.