Ân Sư Thừa Hoan

Chương 8: Chương 8




Trải qua sự tình phát sốt lần trước, không bao lâu đã đến thi cuối kỳ. Tôn Xán Tình thi cuối kỳ lại có tiến bộ, thành tích từ đếm ngược tới giữa top, không thể nghi ngờ học kỳ tới nay tiến bộ nhất trong lớp là hắn, đồng thời lão sư cũng khen ngợi. Họp phụ huynh sau kỳ thi, chủ nhiệm lớp không tiếc khích lệ làm ba Tôn Xán Tình vui vẻ ra mặt.

Tần Duyệt cũng cố ý tìm ba hắn hàn huyên một chút về nguyện vọng của Tôn Xán Tình, khuyên cùng lý giải cho ba Tôn về quyết định tham gia thi nghệ thuật của Tôn Xán Tình.

Ba Tôn Xán Tình nghe y cẩn thận phân tích một phen cũng có chút dao động, đáp ứng khi về nhà sẽ cùng nhi tử hảo hảo thương lượng.

Dựa theo quyết định trường học, Tần Duyệt phụ trách hai lớp bị đổi, y không dạy cho bọn họ môn toán nữa, lão sư trẻ tuổi cần tích lũy kinh nghiệm nhiều hơn, không thể nhận lớp sắp tốt nghiệp như thế.

Tần Duyệt ở tiết cuối cùng nói chuyện này với học sinh, học sinh phía dưới đều phát ra một trận pán than, trong đó khổ sở nhất đương nhiên phải kể tới Tôn Xán Tình, nếu thay đổi lão sư dạy toán, hắn sẽ không bao giờ có thể giống như bây giờ mỗi ngày nhìn thấy tiểu lão sư của hắn.

Nghỉ hè, Tần Duyệt theo thường lệ trở về nhà, Tôn Xán Tình cả ngày nhớ y không chịu được. Ban ngày nghĩ đến ăn không ngon, buổi tối nghĩ đến ngủ không yên, hắn sống mười bảy năm, lần đầu tiên chân chính nếm trải nỗi khổ tương tư.

Có một ngày hắn cuối cùng nhịn không được gọi điện cho Tần Duyệt, điện thoại thông cũng không biết nên nói gì, thế là hỏi:

“Lão sư, sau này còn dạy bổ túc cho tôi không?”

Tần Duyệt nghe hắn nói, trả lời: “Chỉ cần cậu nguyện ý, tôi đương nhiên sẽ vẫn luôn dạy bổ túc cho cậu.”

Tôn Xán Tình lúc này mới yên tâm, “Thật tốt quá, nếu không có lão sư phụ đạo, thành tích tôi khẳng định không thể nâng lên.”

Tần Duyệt cười: “Đừng chỉ nói tôi, các lão sư khác cũng giúp cậu rất nhiều, người cậu nên cảm ơn kỳ thật là chính mình, nếu bản thân không nỗ lực, ai cũng không có khả năng làm cậu tiến bộ.”

Tôn Xán Tình cảm thấy Tần Duyệt nói cái gì, cái đó đều có đạo lý, hắn hỏi: “Lão sư, tôi nỗ lực như vậy, có thể hay không cho tôi một chút khen thưởng?”

Tần Duyệt hỏi hắn: “Cậu muốn khen thưởng gì?”

Tôn Xán Tình nghĩ nghĩ, nói: “Tôi chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ kỹ rồi lại nói cho lão sư.”

Tần Duyệt ở đầu điện thoại bên kia cười cười, “Có thể nha.”

Tôn Xán Tình nghe âm thanh y mang theo ý cười, đột nhiên nhịn không được: “Lão sư, tôi nhớ lão sư.”

Tần Duyệt nghe hắn nói câu đó, có chút ngoài ý muốn, nói: “Nghỉ hè đã qua một nửa, không bao lâu sẽ gặp mặt.”

Ngữ khí Tôn Xán Tình có chút rầu rĩ, “Còn lâu như vậy......”

Tần Duyệt vẫn luôn biết Tôn Xán Tình thân cận ỷ lại y, nhưng lúc này y lần đầu tiên nhận thấy Tôn Xán Tình ỷ lại y dường như có chút khác biệt, loại tình cảm này tựa hồ càng tiếp cận càng không muốn xa rời.

Ngày đầu tiên khai giảng Tôn Xán Tình hưng phấn tìm Tần Duyệt, bay đến quấn lấy y muốn lại ăn một lần mì sợi y nấu, Tần Duyệt khó hiểu:

“Tôi nấu mì sợi ăn không ngon, còn không bằng tôi mời cậu ra ngoài ăn.”

Tôn Xán Tình lại không đáp ứng:

“Lần trước không phải nói phải thưởng tôi sao, hiện tại tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ăn mì sợi lão sư nấu.”

Tần Duyệt vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, “Vậy cậu nghĩ cũng thật lâu.”

Tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Tần Duyệt nhịn không được hoang mang, Tôn Xán Tình để ý y đến tột cùng đã tới trình độ nào rồi?

Khai giảng không bao lâu đến ngày lễ giáo viên, văn bản trường học quy định rõ ràng lão sư không thể thu lễ vật(tiền, quà cáp có giá trị), nhưng một ít thiệp chúc mừng và vật phẩm thủ công linh tinh biểu đạt tâm ý có thể ngoại lệ. Tôn Xán Tình đương nhiên cũng chuẩn bị lễ vật cho Tần Duyệt, ngày đó hắn cầm cuộn tranh thật dày đi tìm Tần Duyệt, rồi mới nhét vào trong tay y liền bay nhanh chạy mất.

Tần Duyệt mở bìa ra, chỉ thấy góc phải bên dưới viết một hàng chữ: Tặng cho tiểu lão sư tôi thích nhất.

Tần Duyệt nhịn không được mỉm cười, lúc y mở ra chút nữa, phát hiện toàn bộ trang giấy đều họa(vẽ) mình, nghiêm túc, mỉm cười, trầm tư, có y giảng bài trên bảng đen, cũng có lúc y cúi đầu nghiêm túc đọc sách, càng có cảnh y chuyên tâm nấu mì trong bếp. Phía dưới mỗi bức họa đều có ghi thời gian vẽ tranh, càng về sau khoảng cách thời gian càng ngắn, mỗi ngày nghỉ hè Tôn Xán Tình đều vẽ vài bức.

Tần Duyệt cầm tập tranh, cảm thấy trong lòng chứa đầy dòng nước mềm mại, đây là lễ vật trân quý nhất y nhận được từ khi dạy đến nay ── đó là một thiếu niên dụng tâm thật sự.

Tần Duyệt có lẽ trên phương diện tình cảm không nhạy bén, nhưng y cảm thấy như minh bạch(hiểu rõ) tình cảm Tôn Xán Tình dành cho t ── có tôn kính lão sư, có ỷ lại huynh trưởng(anh lớn), cũng có đối người yêu ái mộ. Nhưng y vẫn luôn đối đãi đứa nhỏ này như em trai, như vậy hiện tại y nên đối mặt như thế nào, hoặc là nói nên an bài phần cảm tình Tôn Xán Tình đối y như thế nào?

Một lần gặp mặt, hai người như đều nhận thấy được đối phương đã minh bạch tâm ý mình, bởi vậy trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ, Tần Duyệt đánh vỡ trầm mặc trước, nói:

“Cảm ơn cậu lần trước tặng lễ vật cho tôi, những bức tranh đó vẽ đều thật sự rất đẹp.”

Tôn Xán Tình thấy y chủ động nhắc tới việc này, có chút thấp thỏm ngẩng đầu nhìn y một cái, hỏi: “Kia lão sư thích sao?”

Tần Duyệt gật gật đầu, “Thực thích.”

Tôn Xán Tình nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nếu lão sư thích, sau này tôi sẽ vẽ cho lão sư.”

Dừng một chút lại nhẹ giọng bồi thêm một câu, “Chỉ vẽ cho lão sư một người.”

Tần Duyệt nghe câu uyển chuyển thổ lộ này, cảm thấy trái tim đều mềm mại, nhưng thân là giáo viên, trách nhiệm không cho phép y tích cực đáp lại Tôn Xán Tình chờ mong, thế là nói:

“Cậu bây giờ còn nhỏ, chờ lớn thêm một chút, gặp qua càng nhiều người, sẽ không chỉ nghĩ phải vẽ cho tôi một người.”

Tôn Xán Tình bi thương dường nhìn y, “Lão sư không tin tôi.”

Tần Duyệt bị ánh mắt hắn nhìn đến trong lòng cũng khẩn trương lên:

“Không phải tôi không tin cậu, chỉ là không nghĩ hứa hẹn, quyết định hẳn nên thận trọng một chút, hơn nữa bây giờ còn có chuyện càng m quan trọng, không phải sao?”

Tôn Xán Tình cúi đầu, nói: “Tôi đã biết.” Hắn trầm mặc một chút, lại nói:

“Ba tôi đồng ý cho tôi đi tham gia thi nghệ thuật, học kỳ này tôi sẽ ra bên ngoài học lớp huấn luyện, không thể vẫn luôn ở trường học.”

Nguyện vọng Tôn Xán Tình cuối cùng được đến ba hắn ba đồng ý, Tần Duyệt hắn cao hứng:

“Thật tốt quá, cậu phải cố lên, chỉ cần hảo hảo chuẩn bị, nhất định có thể thông qua cuộc thi.”

Tôn Xán Tình nhấp nhấp môi, hỏi: “Kia nếu tôi thông qua kỳ thi, có thể thưởng sao?”

Tần Duyệt vui vẻ đồng ý, “Đương nhiên có thể, cậu muốn khen thưởng cái gì?”

Tôn Xán Tình sớm đã nghĩ kỹ đáp án, lại không lập tức nói cho y, mà như trước đáp:

“Tôi còn chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ kỹ rồi lại nói cho lão sư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.