Ẩn Giấu Tình Yêu

Chương 37: Chương 37




Trước sự kinh ngạc của nhiều người, An An bị Uông Thanh Mạch kéo ra khỏi quán bar. Sau đó vì đánh không lại sức lực của anh, người kia chỉ còn biết khập khễnh đi theo sau.

Cổ tay An An bị nắm đau điếng, giãy giụa cũng không thoát, liền vận sức đánh mạnh. Nhưng giống như bị mất cảm giác, Uông Thanh Mạch không nới tay, dù chỉ một chút.

Ra tới ngoài xe, Uông Thanh Mạch mở cửa xe, trực tiếp nhét An An vào trong, sau đó quay đầu đi qua phía người lái.

An An thật rất say, nhất thời ra ngoài bị gió thổi vào mặt, cảm thấy choáng váng vô cùng. Nhưng trong ý thức mơ hồ, chính là hình ảnh đã nhìn thấy lúc ban ngày. Cô cảm thấy dạ dày sôi trào, muốn buồn nôn nhưng lại không thoát ra được.

Tối hôm nay cô uống không ít… Dương Tử cản mấy cũng cản không được, chỉ có trơ mắt nhìn cô uống hết ly này tới ly khác.

Uông Thanh Mạch hít vào một hơi thật sâu, quay đầu vỗ vỗ lên lưng của An An, sau đó lấy một cái áo khoát ở ghế sau phủ lên người của cô rồi khởi động xe lái thẳng về nhà.

An An quên hết quá trình này, chỉ còn lại chút ấn tượng. Đã uống rượu, làm thế nào để về nhà. À không… không phải nhà, là biệt thự.

Uông Thanh Mạch ôm An An về phòng ngủ, bắt đầu giúp cô cởi quần áo ra. An An không còn hơi sức, nhưng cũng vung tay múa chân không cho anh đụng vào mình.

Uông Thanh Mạch không thèm để ý tới phản ứng của cô, kiên trì lột hết quần áo của cô ra.

Toàn thân đau đớn khiến cô tỉnh táo lại một chút. Xoa xoa chỗ bị đau vì quá trình bị lột quần áo, An An giận vô cùng nhưng lại không biết làm sao.

“Tụi mình chơi xong rồi.” Giọng nói của An An rất nhỏ, rất nhẹ, giống như đang nói trong mơ, nhưng Uông Thanh Mạch lại nghe rất rõ ràng.

Động tác trên tay không ngừng lại, nâng An An lên khỏi giường, lột quần jeans trên người cô xuống.

“Không cho anh đụng tôi! Anh dơ bẩn, tôi không cần anh.” Tuy An An mơ mơ hồ hồ nhưng cũng biết mình đang nói cái gì. Chỉ là trong lòng uất ức, khiến cô không thể không nói ra những điều đang làm cô đau khổ.

Thật ra thì cho tới lúc này, lòng cô vẫn đau không thể tưởng tượng được. Không cần anh nữa thì cô sẽ ra sao đây?

Uông Thanh Mạch không để ý những lời nói nhảm của cô, giơ tay vén vén những sợi tóc đang phủ trên mặt.

“Tôi không cần anh, anh cũng không cần nhìn thấy tôi…” An An tránh né bàn tay của người bên cạnh, cơ thể giống như con cá đang bơi lội trong nước, vừa trốn tránh vừa gào thét.

“Tại sao em không cần anh nữa? Tại sao em nói anh dơ bẩn? Em dựa vào cái gì mà xác định như vậy?” Trong lòng Uông Thanh Mạch khó chịu, không phải bởi vì lý do nào khác, mà chỉ vì câu nói không nên dễ dàng nói ra như vậy, ‘không cần anh nữa’.

Làm sao có thể không cần anh nữa? Làm sao bọn họ có thể bị phân ly? Tình cảm của bọn họ là yêu tận xương tủy, vì sao cô lại không tin tưởng anh? Anh muốn điên lên rồi, cùng một lúc, vô ý thức nổi giận la lớn.

An An bị anh quát lớn như vậy càng thêm uất ức. Hít thở không thông, lồng ngực như bị lửa đốt, dâng trào cổ họng, bàn tay không có sức đấm lên người mơ mơ hồ hồ trước mặt.

Tuy nói tay chân mềm nhũng, nhưng cú đấm này nhắm chính xác vào ngực của Uông Thanh Mạch.

“Chính là anh dơ bẩn, anh dơ bẩn, anh dơ bẩn, dơ bẩn, dơ bẩn, thật dơ bẩn…” An An gào thét, cuối cùng tất cả uất ức đều bộc phát, nước mắt như nước vỡ bờ tràn ra từ khóe mắt.

“Tôi không cần anh nữa! Tên lưu manh này, tôi không cần anh nữa.” An An gượng người đứng dậy, lảo đảo chụp lấy bả vài rộng lớn kia, đánh lia lịa. Đánh một hồi không đã, cô liền há miệng cắn mạnh, vừa cắn vừa khóc, vừa khóc vừa lẩm bẩm…

Ánh mắt Uông Thanh Mạch càng ngày càng đen, giống như một hố nước sâu có thể dìm chết người.

“Vì sao anh lại như thế? Tại sao có thể như vậy?” Lúc này, An An đã khóc tới nổi không thể kềm chế được, nước mắt che khuất con ngươi, cảnh vật trước mắt mơ hồ, chỉ thấy một bóng người duy nhất, nhưng cô biết người này là ai.

Đây là người đàn ông cô yêu chết lên chết xuống. Vì sao cô có thể yêu một người như vậy? Bây giờ khổ thân rồi, anh ta lại ngang nhiên quấn quít với người con gái khác ở sau lưng cô.

Uông Thanh Mạch tóm lấy bàn tay không ngừng đập lên người mình, mắt đen thâm thẫm như hồ nước sâu nhìn thẳng cặp mắt không ngừng rơi lệ của An An: “An An, khi nào anh cho phép em không thương anh nữa? Khi nào anh cho phép em nói không cần anh nữa? Khi nào thì anh cho phép em nghi ngờ vô căn cứ tình cảm của hai chúng ta? Anh làm cái gì khiến em không tin tưởng anh nữa?”

Phỏng chừng Uông Thanh Mạch cũng phát điên lên rồi. Anh thương cô khổ tâm chật vật, nhưng lại càng đau lòng hơn vì cô hoài nghi, nghi kỵ, không tin tưởng tình yêu của anh đối với cô.

Anh lớn tiếng, tôi lại càng lớn tiếng hơn anh. An An dùng sức tránh né bàn tay của Uông Thanh Mạch, quát: “Cái tên khôn kiếp này, còn dám lớn tiếng với tôi. Tôi để cho anh hét nè…” An An nói xong liền cắn mạnh lên tay cánh tay của Uông Thanh Mạch.

Lần này An An không nương tình, dùng hết sức nghiến chặt. Tay người kia lập tức rướm máu.

Uông Thanh Mạch không nhíu mày, nhưng đáy mắt ẩn chứa nổi đau không nói ra lời nhìn thẳng An An.

Lúc trong miệng tràn đầy mùi máu tươi, An An mới buông lỏng hàm răng ra. Vết tích dấu răng lộ ra rõ ràng trên cánh tay, máu đỏ thấm ướt ra xung quanh. Tuy rằng An An bị say, ý thức mơ hồ, nhưng cô nhận thức được lòng mình đau khổ tới cỡ nào, rất rất đau.

An An lảo đảo nhảy xuống giường, chạy đến bên tủ đầu giường, rút khăn giấy ra, đè lên vết thương trên tay của Uông Thanh Mạch.

"Có đau không?" An An lau nhẹ nhàng, ngoài miệng hỏi han ân cần. Cô còn có chút choáng váng, tuy rằng ra tay không nặng lắm, nhưng sức lực cụ thể thì chỉ có Uông Thanh Mạch biết mà thôi.

Uông Thanh Mạch không trả lời, ánh mắt chăm chút nhìn vẻ mặt lo lắng của An An. An An thấy anh không trả lời, tưởng rằng anh rất đau, nước mắt lại lả chả rơi xuống: “Em hỏi anh có đau không? Cái tên lưu manh này, có đau không hả?”

An An vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy ra không ngừng, đánh bùm bụp lên cánh tay của Uông Thanh Mạch.

Chất lỏng nóng hổi kia như thiêu đốt trái tim của anh. Lúc này, anh mới bừng tỉnh trở lại, mình đang làm gì ở đây?

An An không thèm nói thêm câu nào nữa, chỉ biết ngồi đó khóc sướt mướt. Chính là cô khó chịu, trong lòng rất khó chịu, điên cuồng uất ức, không khóc sẽ uất ức tới chết mất thôi.

Uông Thanh Mạch ngồi xổm xuống, dịu dàng lau xoa xoa gò mắt của An An. Ngón cái quẹt đi nước mắt, quẹt đi một giọt lại rớt xuống một giọt, cuối cùng lại không thể ngừng rơi.

Trong lòng anh chua xót, không hiểu vì sao cô lại như thế, cho nên lại càng khó chịu hơn.

Loại tình yêu này chính là số mệnh. Đó là máu huyết, là linh hồn, là cấu trúc để chống đỡ anh. Nếu như không có cô, tất cả sẽ tan theo làn gió. Loại tình yêu này rất ngọt ngào, rất tuyệt vời, nhưng có lúc sẽ khiến trái tim đau nhói đến tận cõi lòng.

Chỉ cần một câu, em không cần anh nữa, là có thể khiến anh phát điên lên. Nếu như An An thật sự làm như thế thì anh sẽ ra sao đây?

An An vẫn còn đang khóc, đứt khoảng. Có lẽ thật sự rất đau.

Cô thật sự không hiểu, chỉ vì một hình ảnh như vậy thôi mà vì sao lại khiến lòng cô xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy?

Đau lòng cộng thêm uất ức, càng nghĩ càng muốn vứt bỏ đoạn tình tiết kia, nhưng hình ảnh nọ lại giống như đối nghịch với cô, như một máy chiếu phim, quay đi quay lại quá trình diễn biến trong đầu cô.

“Em không cần anh nữa, bỏ mặc…” An An đang say, thật say, tác dụng của rượu càng bành trướng, đầu óc lại càng co quắp, nhưng lại không có cách nào có thể ngăn cản được sự bi thương của cô. Càng say càng đau, càng đau càng say.

“Không cần! Cút đi! Bà đây nhất định không thèm anh nữa.” An An lắc đầu lia lịa hét lớn, càng mắng càng hăng, tay quơ lung tung trước mặt người kia.

Ánh mắt của Uông Thanh Mạch càng ngày càng đen. An An càng mắng anh càng nổi giận, đưa tay ra ôm trọn gương mặt ướt đẫm lệ của An An rồi hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ đang múa mép không ngừng.

Nụ hôn mạnh bạo, mang theo tính cách gần như chôn sống người ta, không chừa lại đường sống nào.

An An cố gỡ tay của người kia ra, muốn trốn thoát, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được sự kiềm chế của anh. Hai bàn tay nhỏ bé của cô bị anh trói chặt ở sau lưng, đầu cô bị tay còn lại của anh giữ chặt đầu, hút hết không khí khiến cô thở không được.

Tuy rằng An An không mạnh lắm, và cả người đều mềm nhũng, nhưng giận dữ tạo nên sức mạnh, trân mình uốn éo, tránh thoát vòng vây của người kia.

Uông Thanh Mạch nhìn rõ ý đồ của cô, chỉ trong giây lát, An An lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đều bị đè xuống.

An An hoàn toàn mất đi cơ hội phản kháng. Thiếu không khí, cô thở không nổi, ý niệm cuối cùng chính là, chẳng lẽ cô sẽ bị cưỡng gian rồi giết chết hay sao?...

Đúng lúc đó, miệng được thả tự do, không khí xông vào phổi… Cô được sống trở lại.

An An thở hồng hộc, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, trong bụng mắng nhiếc Uông Thanh Mạch không ngừng.

“Anh…anh muốn cưỡng gian em hả?”

“Bảo bối, anh chỉ thích ‘thuận gian’ em thôi.”

“Cút, buông em ra! Hôm nay bà cô này không để cho anh yên đâu.” Mới vừa phục hồi tinh thần, An An lại tiếp tục nổi điên lên. Uông Thanh Mạch không còn cách nào khác hơn là hôn chận lên môi cô lần nữa.

Nụ hôn khiêu khích, bớt đi cường thế, thêm chút dịu dàng. Bàn tay đốt lửa trên người An An, không chừa lại đường sống nào, cộng thêm tác dụng của rượu, An An cảm giác như bị thiêu đốt.

“Bảo bối, em yêu anh như vậy, làm sao có thể không cần anh nữa?” Vẻ mặt rét lạnh của Uông Thanh Mạch đột nhiên tươi cười sáng chói. Tính tình trẻ con thích đùa giỡn lại nổi lên, rõ ràng yêu thương sâu đậm như thế, cho dù cô nhóc này có khóc rống lên thì cũng chỉ vì yêu mà thôi.

An An lập tức nổi khùng lên một lần nữa. Lúc này mà còn nói những lời này, khiến cô không thể không bộc phát: “Con bà nó, yêu anh hả? Yêu cọng lông anh!”

“Phải rồi, em nói yêu cái gì thì yêu cái đó. Dù sao tất cả đều thuộc về anh.”

“Cút, cái tên lưu manh này! Chị đây muốn nhổ sạch lông của anh.” Nói xong, An An xoay người, đè lên mình người kia, bắt đầu xé toang quần áo của Uông Thanh Mạch.

Uông Thanh Mạch buột miệng cười phì một tiếng. Cô nhóc kia vừa hét lên đã ra tay quấy phá. An An lôi kéo quần áo của anh, mà anh cũng rất phối hợp, bàn tay to lớn bắt đầu đốt lửa trên thân thể lỏa lồ của An An.

Vốn là An An ngồi không vững, không có hơi sức, bị anh khiêu khích như vậy càng thêm khó nhịn, ngã lên người của Uông Thanh Mạch.

Bàn tay không ngừng sờ soạng vuốt ve, hơi thở của An An bắt đầu đứt quãng, sương mù dâng lên đôi mắt. Nhìn khuôn mặt đang tươi cười của người dưới thân mình, trong nháy mắt An An cảm thấy thất thần.

Cô thật yêu gương mặt này. Cô yêu người đàn ông này một cách thảm thương! Con bà nó, quần áo mắc dịch này, cởi hoài không ra.

An An nổi trận lôi đình, dùng bao nhiêu sức cũng không cởi được nút áo. Uông Thanh Mạch phải giúp cô cởi từng cái một. Đến khi nút áo bị mở hết ra, An An chạm tay vào vòm ngực nóng bỏng của Uông Thanh Mạch, một luồng điện lưu chạy thẳng vào trong cơ thể.

An An nhịn không được rút tay về, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ung dung mĩm cười vui vẻ, không chỗ nào không lộ ra vẻ trêu chọc sự thất bại của cô.

Con bà nó, chị không còn mảnh vải che thân, anh vẫn còn quần áo ở trên người, không công bình!

An An bò xuống người của anh, hai tay hướng về phía bên hông của Uông Thanh Mạch: “Mẹ nó, hôm nay bà cô sẽ cho anh biết tay.”

An An vẫn còn bị rượu ảnh hưởng, đã sớm như không biết gì, lại được sự phối hợp của Uông Thanh Mạch, ra tay làm càn, cởi hết quần áo của anh ra.

An An mở to mắt, nhìn trừng trừng ‘lão nhị’ đang bừng bừng khí thế kia Uông Thanh Mạch, nuốt nuốt nước miếng.

“Sao vậy? Không dám à? Sợ?” Uông Thanh Mạch bắt một tay sau ót, tay kia xoa bóp bộ ngực no tròn của An An.

Lúc này An An như người đi vào trong mộng, còn chưa thức tỉnh. Nhưng khi nghe anh nói những lời này, cô liền nhào tới:

“Ai nói em không dám? Hôm nay bà cô nhất định cỡi chết cái tên lưu manh anh.” Vừa nói xong, An An nhào lên, gặm nhắm đôi môi đẹp mê người của Uông Thanh Mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.