Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 14: Chương 14: Tình nhân trong mắt hóa tây thi




“Tra nam hay tâm cơ cái gì chứ, cậu lại vớ vẩn rồi.” Dương Mật trợn mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba: “Cậu làm tớ cũng hồ đồ theo mất, chính cậu vừa nói mình không có cảm giác gì đặc biệt đối với anh ta, vậy sao trước đó lại bảo mình... Cái gì mà chui đầu vào rọ, cái gì lại bảo là trở thành tù binh các kiểu rồi?”

Địch Lệ Nhiệt Ba lườm nàng một cái: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, lời này cậu dù sao cũng nên nghe qua rồi mới phải.”

Dương Mật ngạc nhiên, không biết vì sao Địch Lệ Nhiệt Ba lại nhắc tới câu này, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu.

“Ừm! Có nghe.”

Địch Lệ Nhiệt Ba liền nói tiếp: “Tớ chính là dựa vào câu này suy ra đấy, cũng không biết rõ vì sao, nhưng hồi trưa lúc ở trên lầu ngắm bóng lưng của Thẩm Ngôn, cả hồi nãy ở trong phòng anh ta nữa, tớ mơ hồ cảm thấy so với lúc sáng, anh ta lại đẹp trai hơn thì phải. Đây không phải là thứ mà người ta hay nói, Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao? Vậy có phải là trong tiềm thức của tớ, kỳ thật tớ đã rung động với anh ta không?”

Dương Mật há miệng ra tính phản bác, nhưng ngẫm nghĩ một lát liền không biết phải nói gì, gương mặt xinh đẹp của nàng biểu lộ có chút ngốc trệ, nàng cắn răng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định nói thẳng với Địch Lệ Nhiệt Ba: “Tớ cho rằng chỉ có mình tớ nảy sinh ảo giác này, cả cậu cũng cảm thấy anh ta trở nên đẹp trai hơn so với lúc sáng đúng không?”

Lần này đến phiên Địch Lệ Nhiệt Ba đần mặt ra nhìn Dương Mật, nàng kinh ngạc thốt lên: “Cậu... Chẳng lẽ cậu cũng đổ anh ta rồi? Má ơi, cái này không phải là tiểu tâm cơ nữa đâu, anh ta là thần tiên giáng thế à, đây quả thực là ma pháp, là thần tích mà.”

Dương Mật im lặng nói: “Cậu có thể đừng nhất kinh nhất sạ* như thế có được hay không, căn bản mọi chuyện đâu phải vậy. Tớ đâu có thích anh ta.”

(*) Nhất kinh nhất sạ (一惊一乍): chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi theo.

“Vậy cậu giải thích như thế nào về câu Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?”

“Hừm... Tớ cho là có lẽ nhóm chúng ta trước đó không quá mức để ý tới Thẩm Ngôn, từ đầu tới cuối vẫn chưa từng nhìn kỹ anh ta, cứ mù quáng nghĩ rằng người bình thường như Thẩm Ngôn thì cũng là dạng nhan sắc tầm trung mà thôi, thế nên mới cảm thấy rằng dường như Thẩm Ngôn đã trở nên đẹp trai hơn.”

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc lắc ngón tay được sơn tỉ mỉ màu xanh nhạt, đoạn nói: “Lý do này sáng sớm hôm nay nhóm chúng ta đã dùng qua rồi, vả lại tớ nói thật, lúc ngồi trên xe cùng nhau, tớ đã len lén quan sát kỹ nhan sắc của Thẩm Ngôn. Tớ có thể dùng nhân cách của mình để thề, Thẩm Ngôn đích xác đã trở nên đẹp mắt hơn hẳn, mà đây không phải là do make up hay do hiệu ứng ánh sáng chiếu vào đâu nhé.”

Dương Mật có chút nghẹn lời, nàng ngẫm nghĩ nửa ngày, cuối cùng tức giận nói: “Dù sao thì cũng không phải là tớ thích anh ta, nào có khoa trương như vậy chứ, một mình cậu ngốc nghếch đổ anh ta thì thôi coi như xong, chẳng lẽ cả hai chúng ta đều đồng thời đổ? Thẩm Ngôn cũng không phải là thần thánh gì.”

“Vậy cậu giải thích...”

“Không có giải thích gì hết!” Dương Mật đánh gãy lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba: “Trên đời này có rất nhiều chuyện không cách nào giải thích, chẳng lẽ mỗi sự kiện xảy ra cậu đều phải biết rõ đáp án sao? Thời điểm cậu vui vẻ, khí sắc tốt, tự nhiên dáng vẻ trông cũng sẽ xinh đẹp hơn; ngược lại những ngày công tác bận rộn, cậu phải thức đêm nhiều, ánh mắt sưng lên, hiển nhiên sẽ làm gương mặt biến dạng. Vẻ mặt của mỗi người không phải đều cố định như vậy suốt, cũng sẽ có lúc nhìn tớ chẳng đẹp mắt chút nào kia mà.”

Địch Lệ Nhiệt Ba đương nhiên không phục lí do thoái thác của Dương Mật, nàng đang muốn mở miệng phản bác thì đột nhiên cửa phòng bị người ta gõ vang.

Địch Lệ Nhiệt Ba bèn rửa tay đi ra mở cửa, người tới chính là thanh niên mà các nàng đang hăng say thảo luận nãy giờ: Thẩm Ngôn.

“Anh tắm xong rồi à? Nhanh quá vậy.” Địch Lệ Nhiệt Ba ngoài ý muốn nói.

“Nhanh sao?” Thẩm Ngôn đi vào phòng, nhìn một đống đồ dùng làm bếp đang ngổn ngang trong nhà tắm, bất đắc dĩ nói: “Tôi thấy là các cô quá chậm thì có, thôi được rồi, hai người ra ngoài trước đi, còn lại để tôi tráng nước”

Thẩm Ngôn mở vòi sen, nhanh tay rửa sạch đống nồi niêu xoong chảo mà mình mua về.

Địch Lệ Nhiệt Ba tiến đến gần bên người Thẩm Ngôn, trắng trợn nghiêng đầu quan sát chằm chằm gương mặt của hắn.

Thẩm Ngôn bị nàng soi tới nỗi lông tơ dựng đứng cả lên, không nhịn được bèn quay sang hỏi: “Làm gì vậy? Sao tự nhiên lại nhìn tôi như thế?”

Địch Lệ Nhiệt Ba không giấu giếm: “Này, anh có phát hiện ra không, hình như anh lại trở nên đẹp trai hơn rồi.”

“Thật sao? Cô cũng cảm thấy vậy à?”

Địch Lệ Nhiệt Ba nghe hắn nói vậy liền sửng sốt, lập tức tò mò hỏi: “Ngoại trừ tôi ra, còn có ai khác nói anh thế hả?”

“Rắn hổ mang!”

Địch Lệ Nhiệt Ba: “...”

Thẩm Ngôn nói giỡn mà mặt không đổi sắc: “Ban nãy tôi đã nghĩ kỹ rồi, cô nói xem, tôi và nó không thù không oán, nó không có đạo lý gì để đi tìm tôi gây phiền phức, cho nên chỉ có một khả năng, nó chính là một con rắn cái.”

Dương Mật dựa vào vách tường, khoanh hai tay vào nhau, nghe thế liền phá ra cười: “Đại ca, rắn không phân là đực cái mà phân là thư hùng*.”

(*) Bên mình hay phân “trống - mái” hoặc “đực - cái” cho các con vật, đây là dịch từ hai chữ “thư - hùng” trong tiếng Hán, nghĩa tương tự, là sự phân biệt con đực con cái trong các loài động vật, hay nói rõ hơn là phân biệt giữa giống loài “nằm trên - nằm dưới”, “gieo giống - đẻ con/trứng”. Ở đây Thẩm Ngôn nói không sai, nhưng Dương Mật cố tình bắt bẻ để trêu chọc anh ta.

Thẩm Ngôn giả vờ lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, đoạn nói: “Là thế này phải không?”

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút rơi vào mơ hồ, một lúc sau liền phẩy phẩy tay, bảo: “Cái đó không quan trọng, quay trở về chủ đề chính đi, vụ con rắn kia là anh nói đùa thôi đúng không?”

Thẩm Ngôn bày ra dáng vẻ oan ức, quay đầu nhìn về phía Dương Mật đứng đằng sau, nói: “Nghệ sĩ công ty cô đều đơn thuần như vậy sao? Hiển nhiên ta đang nói nhảm, vậy mà nàng ta còn bán tín bán nghi kia kìa.”

Dương Mật bị chọc cười, Địch Lệ Nhiệt Ba thì tức giận giậm chân, không kiềm được liền khẽ đánh lên cánh tay của Thẩm Ngôn một cái.



Thẩm Ngôn đã chuẩn bị xong toàn bộ đồ làm bếp, hắn xoa xoa hai tay, phân công hai cô gái: “Lấy hết nguyên liệu nấu ăn ra đây đi, hôm nay sẽ cho các cô mở mang tầm mắt một chút, thế nào là món ngon đến độ muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.”

Dương Mật lắc đầu, nói: “Phòng tôi chỉ có một ít đồ ăn vặt thôi, bên chỗ Nhiệt Ba hẳn là có, nàng thường xuyên tích trữ nhiều món lắm.”

Địch Lệ Nhiệt Ba rất nhanh liền đem hết hàng tồn trong phòng mình bày ra cho hắn xem.

Sữa chua, mì hoành thánh đông lạnh, bánh gato, sô cô la, các loại hoa quả, gạo...

Thẩm Ngôn đảo mắt một vòng qua đống đồ Địch Lệ Nhiệt Ba vừa cống hiến lên, cảm thấy muốn chửi người, hắn mấp máy miệng nói: “Cho nên... tối nay nhóm chúng ta muốn ăn sữa chua xào trái cây cùng mì hoành thánh trộn lẫn cơm thật sao?”

Ánh mắt Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba đều lóe sáng, lộ ra vẻ ham học hỏi cùng sự kích động.

“Món này tôi chưa từng nếm qua!”

“Còn có loại thức ăn như vậy sao?”

“Đương nhiên không có!” Thẩm Ngôn đen mặt, nhẫn nhịn nói: “Những thứ như này căn bản không được gọi là nguyên liệu nấu ăn hiểu không, các cô mang mấy thứ đó ra rồi bảo tôi làm cái gì hả?”

Dương Mật giống như bị cây búa gõ tỉnh, nàng xấu hổ à lên một tiếng, sau đó ngượng ngùng trách cứ Địch Lệ Nhiệt Ba: “Còn dám tự xưng mình là mỹ thực gia, ngay cả một thứ hữu dụng cũng không có.”

Địch Lệ Nhiệt Ba ủy khuất nói: “Thì đống đồ đó chính là bữa ăn khuya của tớ, tớ cũng đâu thể mở nguyên cái chợ bán thức ăn trong phòng được.”

- -------

Chương sau: Hai Vị Nữ Tráng Sĩ, Xin Dừng Tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.