Âm Trung Quỷ

Chương 20: Chương 20: Sự lựa chọn




Lúc tất cả mọi người về đến nhà của ông Đăng thì không thấy một ai ở trong nhà cả. Loan và Toàn đi ra sau vườn rồi dẫn họ lên đồi. Bố mẹ đứa bé rất khó chịu và thằng bé cứ quấy khóc. Tiếng trẻ con ngằn ngặt giữa đêm vang vọng khắp dốc đồi.

Ông thầy đã dựng một đàn lễ ngoài trời. Lễ lạt sơ sài nhưng không thiếu gì. Họ đã kịp chuẩn bị 1 con cá trê to đựng trong chậu nước. Toàn cũng không hiểu sao những lần trục vong, hoán đổi lại cần đến cá. Ông thầy lôi ra một bộ kim dài, có cán nhiều hình thù lạ. Ông cũng khoác ngoài chiếc áo nâu sồng thường ngày của mình một chiếc áo khoác đỏ có đính kim tuyến, như áo cũng các vị đạo sĩ xưa. 2 chiếc nến to màu đen được thắp lên. Đàn lễ được dựng lên ở cạnh cửa hầm, bên trong những sợi chỉ đỏ. Người phụ nữ trung niên họ đã gặp trên Cao Bằng đã tới từ lúc nào. Bà mang theo một chiếc hộp kín trông như chiếc hộp đàn. Bà ta nói với thầy:“ Tôi mượn được rồi.” Rồi mở chiếc hộp ra. Bên trong có 1 cây kiếm nhỏ, cán to có gắn chuông, trông hơi cũ. Ông thầy nâng chiếc kiếm lên, có vẻ khá nặng, rồi múa 1 vòng. Một người họ hàng của ông Đăng mang về 1 thanh sắt to, đèn xì và búa. Một người khác mang về đồ hàng mã. Thật đáng khâm phục khi họ tìm kiếm được tất cả những thứ cần thiết trong đêm khuya như vậy.

Buổi lễ cuối cùng bắt đầu trong im lặng.

Mọi người quỳ xung quanh khu vực làm lễ, thành tâm cầu nguyện.

Ông thầy nói: “ Loan, xuống hầm, bật điện thoại lên.”

Trong ánh mắt Loan có chút gì đó hoảng hốt nhưng cô vẫn giắt chặt chiếc túi chứa đồ bên hông rồi quả quyết đi xuống hầm. Toàn thấy vậy đuổi theo: “ Để e đi cùng chị.” Rồi không để Loan nói gì thêm, Toàn vơ theo cây nến rồi chiếc bật lửa, đi xuống hầm.

Hầm tối và ẩm mốc. Toàn và Loan tiến lại gần cái xác, sẵn sàng chờ nghe điện thoại. Trên đỉnh đồi, ông thầy múa lên những nhát kiếm đầu tiên, những lá bùa được rút ra, hơ qua ánh nến. Từng tràng niệm thoát ra từ miệng ông thầy.

Ở dưới hầm, Toàn cảm thấy tai ù đặc đi vì không gian đầy bức bí. Bỗng đột nhiên Toàn nghe thấy tiếng sáo văng vẳng, càng lúc càng rõ hơn và xoáy sâu vào tai Toàn. Cậu ngồi thụp xuống ôm đầu. Loan lo lắng hỏi han nhưng cậu ko nghe thấy gì.

“Loan, tháo xích ở cái xác ra.” Giọng ông thầy vang lên trong điện thoại.

Loan run run tiến lại gần cái xác câm lặng, dùng sẵn cây kìm trong túi kẹp đứt chốt khoá đã rỉ sét. Tiếng xích rời rơi ra “choeng...”

“Bộp” bàn tay cái xác nắm chặt vào tay Loan làm cô giật mình đánh rơi giá nến. Căn hầm chìm vào bóng tối. Loan hét lên.

Trên đàn lễ, ông thầy vẫn đang múa những điệu múa kiếm điên cuồng trong ánh nến le lói. Ông đang làm lễ xin phép đất trời cứu vớt cho linh hồn dưới kia.

Cái xác phát ra những tiếng rên rỉ, tiếng thét nghe như của một ng câm, không thể nói được. Cái đầu của cái xác xoay tròn. Loan sợ xanh mặt cố giành ra rồi chạy trong bóng đêm. Cô vấp phải thứ gì đó rồi ngã xuống đất, khi cô quay lại, cái xác gí đầu vào tai cô, tay nắm chặt vào tay cô rồi hét lên những tràng dài. Loan cứng đơ người lại rồi kêu thất thanh:“ Toàn...Toàn...”

Toàn đang trong cơn mê sảng nghe thấy tiếng Loan vọng lại thì chợt tỉnh, lần mò theo tiếng kêu kinh hồn trong bóng đêm, Toàn lật mạnh cái xác ra đằng sau khiến nó ngã lăn ra, xương kêu răng rắc.

“Loan...sao thế? Tháo bùa của nó ra!”

Loan dùng tay giật mạnh lá bùa dán trên dải băng bịt mắt của cái xác ra. Nó vẫn rên rỉ, rồi từ hai hốc mắt bị che sau tấm vải, những dòng huyết lệ đỏ lòm chạy dọc xuống khuôn mặt đã mục ruỗng. Nó đang khóc.

“Loan, nghe này. Tháo đồng thời băng bịt mắt và miệng của nó. Nhưng cháu không được mở mắt ra. Nhất định!” Nói xong ông thầy tắt máyToàn nghe thấy, cùng Loan, một người nắm dải băng bịt mắt, 1 người nắm dải băng miệng. Nhắm mắt lại, họ tháo chiếc nút đang được thít chặt ra.

Những tấm vải cũ mèm rơi xuống. Một cơn gió lạnh kinh khủng thốc lên trong căn hầm. Đồ đạc xung quanh đổ vỡ lẻng xẻng. Cơn gió đấy lao thẳng lên trên mặt hầm.

Một người đàn ông đứng gần nắp hầm khuỵu xuống. Ông thầy hét:“ Đỡ ông ta vào đây nhanh lên“. Hai người đàn ông khác kéo thân thể mềm oặt của ông ta vào trong khu vực đàn lễ rồi vội vàng đi ra. Ông ta lắc lư rồi khóc, khóc rất nhiều. “Lưỡi...tôi có lưỡi rồi...”

“Tên kia. Cớ sao ngươi lại bắt chết hai mẹ con kia đi?” Ông thầy gằn giọng.

Người đàn ông lầm bầm trong tiếng khóc...:“ Tôi...tôi...tôi cô đơn...”

* **

Mới chuyển về khu nhà mới được một tuần, bé Bông vẫn chưa quen được người bạn mới nào trong xóm. Cô bé vẫn hay ra vườn chơi trò trồng rau, nặn bánh một mình. Bố mẹ bận công việc riêng, Bông vẫn quen thui thủi một mình. Cuối giờ chiều, bóng chiều bảng lảng, Bông bỗng nghe thấy tiếng nhạc rất hay vọng lại từ xa. Cô bé con tò mò đi theo tiếng nhạc ấy, nó phát ra từ những lùm cây chè của ngọn đồi bên cạnh.

Cô bé leo lên con đường mòn dẫn lên đỉnh đồi. Cô bé vui vẻ nhảy chân sáo lên.

Lên tới nơi, cô bé nhìn thấy một chú bộ đội đang ngồi thổi sáo. A! Chú bộ đội trên tivi đây mà. Bông vui vẻ chạy lại gần chú.

Từ đó, mấy ngày, Bông lại lên chơi với chú. Không biết nhà chú ở đâu, nhưng có vẻ chú rất buồn. Chú chỉ có một mình giống như Bông thôi. Bông hỏi gì chú cũng không nói. Chỉ cho Bông bánh kẹo. Cô bé ăn ngon lành.

Tối hôm ấy, Bông bị mẹ mắng. Cô bé ấm ức khóc thút thít chạy ra vườn. Bông leo lên khoảng đồi quen thuộc. Thấy Bông khóc, tay hằn lên những vết tím, chú bộ đội có vẻ tức giận lắm.

Chú cho Bông ăn rất nhiều bánh, Bông nhai mãi không hết. Thế rồi chú bắt Bông đi ngủ. Trước khi đi ngủ, chú còn chải tóc cho Bông nữa. Cô bé nằm xuống và nhìn chăm chăm lên bầu trời đầy sao.

*

“Ngươi cô đơn ngươi có quyền tước đoạt mạng sống của cô bé ư? Biến nó thành vong hồn vất vưởng như ngươi?? Không những thế, ngươi còn bắt đi cả mẹ cô bé?”

“Không..không..” ng đàn ông nói bằng giọng khó nghe...

“bé bị đánh...tôi đưa đi...”

“Bà ta...tôi bị..ép...”

“Ai ép?” Người đàn ông khóc mếu máo

“Quan âm...âm phủ...”Ông thầy ôm đầu. Nếu là quan âm phủ thì vong hồn bà Dung sẽ bị tra tấn đến khi bắt thêm một người nữa.

Ông thầy lại làm phép, xin giải trùng, xin khất Quan âm. Ông rút ra một sợi chỉ, căng nó ra rồi dùng kiếm chém đứt. Ông nhờ người phụ nữ trung niên đốt vàng mã lễ quan Âm.

Giờ là lúc phải giải thoát cho cả ba vong hồn này.

“Tôi sẽ thử xin thổ địa xem long mạch này không có vong trấn được không...E rằng là khó, nếu không, sẽ phải tìm một Thần giữ của thay thế!”

Nói rồi ông lại múa lên những nhát kiếm trong không trung. Phía Đông, mặt trời bắt đầu ló rạng.

“Bế thằng bé con lên đây!” Ông thầy gọi. Bố đứa bé run rẩy sau khi chứng kiến những điều vừa rồi, bé thằng bé vẫn còn đang ngái ngủ lên chỗ ông thầy.

“Đưa tay thằng bé đây nào”

“Ông...ông định làm gì...?”

Chẳng nói chẳng rằng, ông thầy mở bàn tay thằng bé con, lấy đầu kiếm rạch 1 đường cho máu chảy ra. Thằng bé khóc ré lên.

“Ông làm cái gì thế...” người bố tức giận

Ông thầy lấy lá bùa vàng hứng máu thằng bé rồi tiếp tục múa lên.

Ông bố tức giận định lao vào ông thầy thì mọi người xung quanh đã kịp lôi ông bố xuống.Ông thầy nhét lá bùa dính máu vào sâu trong miệng con cá trê. Thế rồi ông thầy múa một vòng kiếm, xiên vào một lá bùa khác và đâm thẳng vào thượng vị của người đàn ông đang khóc lóc rên rỉ trên mặt đất.

Ông ta nôn ra rồi nằm vật ra đất. Lúc này con cá trê bắt đầu quẫy đạp tung toé. Rất nhanh chóng, ông thầy rút những cây kim bày sẵn trên mặt bàn, cắm vào khắp người con cá trê.

Ông thầy bắt đầu tung quẻ, xin phép thổ địa mang đi vị thần trấn đất bất đắc dĩ này. Tung ba lần, đều lên quẻ xấu.

Bất chợt, nền đất bắt đầu nứt ra những đường dài.”Không ổn rồi. Thần không đồng ý việc không có ai trấn giữ vùng đất này...nên nếu như không có ai thay thế thì chuyện này sẽ chẳng bao giờ chấm dứt. Long mạch vùng địa thế này cũng sẽ bị ảnh hưởng, không còn màu mỡ, vạn vật úa tàn. Gia đình họ chỉ dùng người giữ của cho dòng họ, nhưng lại vô tình yểm đất đúng long mạch. Giờ...thực sự tôi không biết làm thế nào nữa...”

Những ánh nắng đầu tiên bắt đầu rọi xuống. Mạng sống của ông Đăng chỉ còn tính bằng từng phút. Nếu như không có người thay thế, 3 linh hồn này sẽ mãi vất vưởng, người trong gia đình của Toàn sẽ còn bị đe doạ.

Những người khác trong họ hàng Toàn bắt đầu nhao nhao lên tức giận.

“Bắt chính những người này vào đi. Chính gia đình họ đã gieo rắc tội lỗi, họ phải trả giá...”

Bốn con người của dòng họ kia bắt đầu run sợ. Một số người đã nắm lấy cánh tay của bà dì và cô cháu gái định kéo đi

“Dừng lại đi..!” Ông thầy hét. “Họ chẳng có tội lỗi gì cả. Tất cả là do sai lầm của tổ tiên họ làm ra mà thôi...nghiệp chướng...”

Lúc này Toàn và Loan đang dìu nhau bước lên khỏi căn hầm tối, bỏ lại cái xác đã bất động ở dưới hầm.

Khi bước lên trên, Toàn chợt nhìn thấy bà Dung đang cầm tay bé Bông trong im lặng, đứng ngay ở phía ngoài sợi chỉ đỏ. Trông họ đã không còn nét ghê rợn như lần trước.Toàn run rẩy.

“Để...để con bé đi...”- hồn ma thì thào”Cái..cái gì..” Toàn lắp bắp”Bác ở lại....để con bé..đi...”Toàn chợt hiểu.

Toàn lại gần ông thầy rồi hỏi: “ Thầy ơi...người thay thế...có nhất thiết là người còn sống không ạ..?”

Ông thầy đáp:“ Sao thế...không cần. Chỉ cần một linh hồn ở đây trấn đất. Phép giam nhốt thần giữ của, tôi đã huỷ rồi.”

“Bác Dung...sẽ ở lại...”

Ông thầy giật mình: “ Thật chứ? Nếu ở lại linh hồn sẽ giam nhốt ở đây mãi mãi, bảo hộ cho long mạch này. Vĩnh viễn không thể siêu thoát...thực sự, tôi chẳng muốn ai phải ở lại đây!”

Toàn nhìn sang phía hồn ma của bác Dung. Bà khẽ gật đầu.

“Nếu có người ở lại, những người khác sẽ được siêu thoát chứ ạ?” Toàn hỏi tiếp.

“Chắc chắn“. Ông thầy khẳng định

“Cứu người quan trọng hơn. Cần một người hi sinh để tất cả mọi chuyện chấm dứt. Mau lên ạ, thời gian sắp hết rồi.” Toàn kiên định

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.