Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 216: Chương 216: Thiếu






Tôi nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt Mặc Hàn muốn dời đi, bị tôi duỗi tay ôm mặt, để cho hắn đối diện tôi.

“Không được trốn tránh! Anh nói cho em, anh không trở về với chúng em sao!”

“Nếu có thể tiêu trừ Thủy Kỳ Lân ma hóa ảnh hưởng với ta, tự nhiên là trở về với các nàng.” Ý đồ của Mặc Hàn vẫn giả tạo cảnh thái bình ở trước mặt tôi.

“Nếu không thể thì sao……” Giọng nói của tôi có chút run.

Hắn do dự một chút, nói với tôi: “Mộ Nhi, không thể để ma khí tiết ra ngoài ra Cửu Châu.” Thấy tôi nhíu mày, hắn lại nói: “Nếu à không thể, có lẽ trễ thời gian chút, ta sẽ đi ra ngoài tìm các nàng.”

Này chỉ sợ là lui bước hắn có thể làm được lớn nhất.

Tách ra tôi và Bạch Diễm, trong lòng Mặc Hàn khẳng định đều khó chịu hơn ai khác. Hắn vẫn luôn nghĩ cảm nhận của tôi và Bạch Diễm, không màng đau lòng chính mình.

Mặc dù tôi muốn trở về với hắn, nhưng cũng không thể lại tùy hứng nữa.

“ĐƯợc, anh nói, anh phải trở về tìm chúng em…” Tôi tin tưởng Mặc Hàn nhất định sẽ có biện pháp khống chế chính mình, thoát khỏi ảnh hưởng của kỳ lân thối kia.

Nhưng vì sao cảm giác trên mặt ướt dầm dề?

Hắn đau lòng lau đi nước mắt trên mặt tôi, tay lạnh lẽo như tùy thời đều sẽ biến mất: “Ngoan, ta sẽ không có việc gì, đừng khóc.”

“Ừ…” Tôi nức nở một chút, cố gắng kìm nén nước mắt.

Mặc Hàn luôn nói là làm với tôi, hắn nói sẽ trở về tìm chúng tôi, vậy nhất định sẽ trở về!

Hắn thu Hắc Kỳ Lân lại, mang theo tôi rơi xuống bên người Nhị Nhị.

Cửa vào là ở trên đỉnh kim tự tháp, bên trên có một cửa đá dày nặng cao ngất cũ kỹ.

Cửa đá đã bị Nhị Nhị và Tề Thiên mở ra, trên mặt đất lưu tại hai vết chém thật sâu, hiện rõ trọng lượng của hai cửa đá này.

Ánh sáng u ám đánh vào bên trong cửa đá, cách một bước ở ngoài, toàn là hắc ám.

“Ba ba, con không nhìn thấy tình huống bên trong… Thật kỳ quái…” Bạch Diễm khó hiểu quay đầu lại, hắn sinh ra là quỷ thai, không cần bằng vào ánh sáng cũng có thể coi vật trong bóng đêm, vẫn là lần đầu tiên đụng tới loại tình huống này.

“Ngươi có thể thấy rõ không?” Nhị Nhị hỏi Mặc Hàn.

“Chỉ có thể nhìn ra bên trong có tầm mắt trận pháp lẫn lộn, không thấy rõ tình huống cụ thể.” Mặc Hàn nói.

“Ta tới!” Tiểu Tiểu hiện vẻ hưng phấn, cảm thấy đây là lúc nàng hiện ra thần uy. Giơ tay thú nhận một hỏa cầu, dùng sức ném vào trong bóng tối.

Ngọn lửa mà vàng xẹt qua đường đi hắc ám, xua tan hắc ám, chỗ nhìn thấy được, chỉ có thạch gạch mà đen.

Mỗi nơi cách xa nhau bốn năm chục mét, hai bên tường đứng sừng sững hai tôn thạch điêu thật lớn. Những thạch điêu đó cầm trong tay binh khí, hoặc trường kiếm, hoặc đao rìu. Binh khí giao thành một tam giác ở đỉnh đầu chúng tôi, dưới uy áp nghiêm trang, pho tượng càng có vẻ điêu hủ như có sinh mệnh.

Hỏa cầu biến mất, bên trong lại khôi phục hắc ám một lần nữa.

Tề Thiên nói với Nhị Nhị: “Thử xem có cơ quan hoặc trận pháp khác hay không.”

Nhị Nhị vươn ngón tay bắn ra một hỏa cầu ở phía trên thạch gạch kia, hỏa cầu xinh xắn như bóng cao su nhảy lên trên mặt đất, chậm rãi thu nhỏ biến mất ở trong bóng đêm.

“An toàn!” Tiểu Tiểu hoan hô.

Nhị Nhị lại nhíu mày: “Bên trong chỉ sợ có trận pháp suy yếu pháp lực, nếu không, hỏa cầu của ta sẽ không biến mất nhanh như vậy.”

Mặc Hàn cũng ném ma trơi vào, quỷ hỏa màu lam lơ lửng trong chốc lát, cũng chậm rãi biến mất.

“Tước mấy thành pháp lực?” Tề Thiên hỏi.

“Bảy thành.” Mặc Hàn nói.

“Năm thành.” Nhị Nhị nói.

Hai người đồng thời nói, lại đồng thời nhìn về phía đối phương, kinh ngạc nói: “Ngươi không cảm giác sai?”

“Không có.” Hai người lại một lần trăm miệng một lời.

Vậy thì quái……

Lúc này Bạch Diễm cũng học cha hắn ném hỏa cầu vào, yếu ớt xen mồm nói: “Không phải một thành sao…”

“Không có suy yếu nha!” Tiểu Tiểu khó hiểu nói.

“Chẳng lẽ là trận pháp này với trình độ suy yếu pháp lực của mỗi người đều không giống nhau?” Tôi phỏng đoán nói.

Tề Thiên cũng thử, khẳng định ý nghĩ của tôi: “Ta suy yếu đại khái có ba thành công lực, Đồng Đồng đoán không sai.”

“Vào xem đi.” Nhị Nhị ý bảo Tiểu Tiểu và Bạch Diễm vào không gian tùy thân của hắn, bước vào bên trong cánh cửa đầu tiên.

Tề Thiên theo sau, Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, hai người cũng đi vào.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng đóng cửa, tôi xoay người sang chỗ khác, cửa đá thật lớn vốn còn dựng ở hai bên, không biết khi nào đã khép lại.

“Xem ra là vào cửa dễ ra cửa khó.” Tề Thiên hơi trào phúng nói.

Tôi lườm hắn một cái: “Miệng quạ đen!”

Đang nói, Bạch Diễm và Tiểu Tiểu bỗng nhiên cũng xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.

“Đi vào!” Nhị Nhị vội nói.

Tiểu Tiểu lại chu miệng: “Không phải chúng ta tự mình ra!”

Nhị Nhị kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến, tôi thử cảm ứng liên hệ với mặc ngọc, cảm ứng vẫn có, lại không cách nào tiến vào trong đó.

Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu và Bạch Diễm cũng bởi vì vậy mới bị ném ra…

Tôi thở dài, Bạch Diễm lại vui mừng kéo tay tôi và Mặc Hàn lại: “Con muốn ở bên ba mẹ!”

Tôi với Mặc Hàn nhìn nhau một cái, cũng chỉ có thể như vậy.

Tôi bế hắn lên, Mặc Hàn che chở chúng tôi, Nhị Nhị lại dắt tay của Tiểu Tiểu, đoàn người thật cẩn thận đi về phía trước.

Chỗ lửa mặt trời màu vàng chiếu đến như ban ngày.

Không biết đi qua mấy đối pho tượng, tôi dần bắt đầu cảm giác được không thích hợp. Ánh mắt những pho tượng đó nhìn chúng tôi, như thay đổi…

“Mặc Hàn…” Tô khẽ gọi Mặc Hàn một tiếng, thấy hắn gật đầu, xem ra hắn cũng phát hiện.

Đúng lúc này, trước mắt xẹt qua một bóng dáng, Mặc Hàn nhanh chóng kéo thân thể của tôi lên.

Chắn ngang ở trước mặt chúng tôi, lại là một thanh rìu còn to hơn người tôi!

Mà chủ nhân của trường rìu kia, đúng là một trong hai pho tượng vốn yên lặng trang nghiêm đứng sừng sững ở hai bên.

Trường rìu bị pho tượng rút ra, lại một lần múa may về phía chúng tôi.

“Mộ Nhi lui về phía sau!” Mặc Hàn kéo tôi về phía sau, nâng kiếm đỡ được lưỡi dao trường rìu sắc bén kia.

Cùng lúc đó, Nhị Nhị và Tề Thiên nơi đó, cũng đã bị một pho tượng khác công kích.

Mấy người hợp lực, phí chút sức lực, hữu kinh vô hiểm toàn diệt hai tôn pho tượng.

Tề Thiên đào đào mảnh nhỏ xếp thành pho tượng ở trong phế tích, lấy ra hai kết tinh to bằng móng tay, cười nói: “Chiến lợi phẩm!”

“Đó là cái gì?” Bạch Diễm tò mò hỏi.

“Kết tinh hỗn độn chi lực.” Mặc Hàn quét mắt nói.

Tề Thiên cũng hào phóng, thấy đôi mắt Tiểu Tiểu và Bạch Diễm đều sáng long lanh nhìn kết tinh trong tay hắn, đưa kết tinh cho bọn họ.

Một đường đi, lại thu thập vài pho tượng, Tề Thiên cũng lấy được không ít kết tinh.

Bỗng nhiên, xuất hiện một lối rẽ.

Thái Dương Thần Hỏa đều không thể thăm dò đến hai đường đi cuối, đang hết sức do dự, Bạch Diễm chỉ đường đi bên trái kia: “Đi nơi này!”

“Ngươi nhìn ra cái gì sao?” Tề Thiên vội hỏi.

“Ninh Ninh a di nói, nam tả nữ hữu nha! Ta là nam hài tử, chúng ta nơi này nhiều nam hài tử, cho nên đi bên trái!” Bạch Diễm nói có sách mách có chứng.

Vài người chúng tôi hai mặt nhìn nhau, giãy giụa một phen, dù sao cũng không suy nghĩ, dựa theo Bạch Diễm nói đi bên trái.

Lên đường bình an, cho đến giao lộ thứ hai.

“Tiểu Bạch Diễm, vẫn là bên trái sao?” Tề Thiên hỏi.

“Đương nhiên là bên phải!” Bạch Diễm nói.

“Lý do.” Nhị nhị hỏi.

“Không có lý do, chính là bên phải.”

“Được!” Tiểu Tiểu đầu tàu gương mẫu, lắc hai đuôi ngựa của nàng chạy vào đường đi bên phải.

Nhị Nhị đuổi theo một đường đi đến, pho tượng hai bên đều an tĩnh quỷ dị, lại không xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Giao lộ thứ ba, Bạch Diễm nói đi bên trái.

Tề Thiên tìm đường chết, một hai phải thử xem bên phải, kết quả bị pho tượng đuổi giết một đường.

Đến tận đây, mọi người đều không thể không lau mắt mà nhìn với Bạch Diễm của nhà chúng tôi.

“Tiểu bạch diễm này vận khí tốt, quả thực không biết nên nói cái gì… Trách không được lão nhân Hồng Hoang đều phải đuổi giết ngươi! Đến ta nhìn đều ghen ghét!” Tề Thiên liên thanh cảm thán.

Nhị Nhị hơi ghé mắt, đi đến bên người Mặc Hàn, nhẹ giọng nói: “Lãnh Mặc Hàn, có chuyện ngươi phải chú ý, thịnh vận mà…”

“Ta biết.” Hắn còn chưa nói xong, Mặc Hàn đã chặn ngang hắn.

Trong đầu tôi không tự giác nhớ tới có một đêm Mặc Hàn từng thở dài ở bên tai tôi.

“Vi phụ tình nguyện nàng bỉ cực thái lai, mà không phải thịnh vận mà yêu.”

Mặc Hàn lúc ấy là nói như vậy sao?

Thịnh vận mà yêu, là có ý gì?

Tôi muốn hỏi rõ ràng, Bạch Diễm và Tiểu Tiểu cũng đã giơ chân chọn tốt đường ở phía trước chạy như bay. Sợ bọn họ xảy ra ngoài ý muốn, tôi vội vàng đuổi theo.

Dọc theo đường đi, Bạch Diễm lại đánh bậy đánh bạ giải khai không ít cơ quan, cũng làm chúng tôi bình an đi xuống dưới kim tự tháp không ít đường.

Nhưng mà, vận khí tốt cũng có lúc hết tác dụng.

Bạch Diễm dẫn theo chúng tôi đi ra một thông đạo, hiện ra ở trước mắt chúng tôi chính là một thông đạo càng rộng lớn hơn, trong đó còn có không ít địa phương nối tiếp thông đạo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.