Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 195: Chương 195: Thiếu






Edit: THiên Hạ Đại Nhân

“Bên kia thắng?” Tôi hỏi.

Tề Thiên ghét bỏ nhìn Mặc Hàn, hỏi lại tôi: “Ngươi cảm thấy lão công ngươi sẽ là loại quỷ dễ dàng thua trận này sao?”

Thật tốt, Minh giới thắng!

“Cho nên vì sao lúc trước anh muốn giúp Linh Nam Thiên trốn khỏi Linh giới?” Tôi lại hỏi.

Tề Thiên kia kêu một tiếng hối hận: “Năm đó ta vẫn là một ông trời chính trực vô tư! Lại không thể nhìn huynh đệ Lãnh Mặc Hàn diệt người linh tộc hơn phân nửa, còn treo cổ chủ Linh giới nữa? Hiện tại nghĩ lại, thật là ngốc thật là ngây thơ! Cắt đất đền tiền chiếm tiện nghi cũng không phải ta chia, lúc trước ta nên giúp đỡ Lãnh Mặc Hàn giết chết Linh Nam Thiên mới đúng!”

Hiện tại hối hận có tác dụng sao!

Tôi nhìn tu sĩ mênh mông phía sau Linh Nam Thiên kia, gỡ quỷ tỉ trên vành tai xuống.

Mặc Hàn phải đối phó Linh Nam Thiên, khẳng định không có tinh lực đi đối phó người khác.

“Giúp tôi chăm sóc Bạch Diễm.” Tôi nói với Tề Thiên một tiếng, đi lên trước hai bước, niệm khẩu quyết quỷ tỉ trong miệng, rót linh lực vào quỷ tỉ đập thật mạnh xuống mặt đất.

Quỷ tỉ chạm vào mặt đất lập tức xuất hiện một cái động đen, động đen không ngừng mở rộng, gió và quỷ khí sắc bén lôi cuốn, muốn cắn nuốt người.

“Mẹ ngươi muốn phóng đại chiêu.” Tề Thiên ôm Bạch Diễm cẩn thận ứng phó một đội tu sĩ tấn công đến, còn không quên phun tào một câu.

Động đen không ngừng mở rộng, từng đạo quỷ ảnh từ bên trong nhảy ra đứng ở phía sau tôi. Rất nhanh, phía sau tôi có không ít đội ngũ âm binh chỉnh tề.

Đây chính là quân đội Minh giới.

Không phải người nào cũng có thể so!

Linh Nam Thiên, bổn phu nhân nói cho anh biết, Minh giới không thiếu nhất chính là quỷ!

Nhìn trận địa quân đoàn âm binh sẵn sàng đón quân địch, tôi xoay người lại, phất tay về phía tu sĩ Linh Nam Thiên dẫn đến: “Giết địch!”

Tiếng cổ hào quỷ dị chợt vang lên, tiếng giết của các âm binh vang lên, khí thế như đỏ tấn công đến những tu sĩ vây công Mặc Hàn đó.

Âm binh màu đen xâm nhập vào bên trong tu sĩ màu trắng xanh, rất nhanh mạnh mẽ công phá trận pháp bọn họ dùng để suy yếu pháp lực của Mặc Hàn.

Không bao lâu, các tu sĩ liệt trận đã bị quân đội âm binh đánh tan tác.

Mặc Hàn bớt thời giờ quay đầu lại nhìn tôi một cái, khẽ gật đầu với tôi, trong mắt toát ra vài phần tán dương và sủng nịch bất đắc dĩ.

Cái đuôi nhỏ của tôi kiêu ngạo một chút.

Lúc trước Tề Thiên tự hạ thiên phạt lôi với Thịnh Nguyệt Môn, đã có không ít tu sĩ Linh giới tránh ở gần vây xem, muốn nhìn một chút đã xảy ra chuyện gì.

Hiện tại nhìn thấy Thịnh Nguyệt Môn này có âm khí tận trời, không ngừng có tu sĩ Linh thị bị âm binh chính thống Minh giới đánh bại, các tu sĩ Linh giới muốn giúp Linh giới tiến công Minh giới.

Người đều là có tính tư tưởng bài ngoại, chẳng sợ sau khi rất nhiều tu sĩ nơi này chết có lẽ cũng sẽ đi Minh giới. Nhưng hiện tại âm binh ở trong mắt giới bọn họ cũng không được hoan nghênh.

Rất nhanh, đã có tu sĩ hoài bảo gia hộ quốc tâm, dẫn theo vũ khí đến đối dầu với chúng tôi.

Linh Nam Thiên nhìn thấy, khóe miệng không nhịn được cong lên, dùng pháp lực nói với tu sĩ gần đó: “Minh giới xâm lấn! Linh Chủ Lệnh: Tất cả tu sĩ Linh giới lập tức gia nhập chiến đấu! Đánh đuổi âm binh! Đánh mạnh có thưởng!”

Bốn chữ cuối cùng làm không ít tu sĩ qua đường quyết định gia nhập cuộc chiến.

Rất nhiều âm binh tôi triệu hoán đến có chút mệt mỏi, ăn mấy viên đan dược bổ sung linh lực mới hoãn lại.

Tề Thiên thấy tiếp tục như vậy không phải là phương pháp, đưa Bạch Diễm ra sau người tôi, cũng dùng pháp lực hết với tất cả tu sĩ: “Linh Nam Thiên vì tư dục bản thân mà đoạn tuyệt liên hệ với Thiên Đạo, đã đứt đường thông thiên, các ngươi giúp đỡ hắn đối phó Minh giới, là đường sau khi mình chết cũng không tính toán sao!”

Hoàng đế cổ đại đăng cơ, chuyện thứ nhất đó là xây lăng mộ, tính toán cho mình sau khi chết.

Tuy tu sĩ Linh giới đều là vì thoát khỏi khống chế Minh giới mà cố gắng tu hành, nhưng thật sự có thể mở ra đường thông thiên tiến vào Tiên giới, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đại đa số người sau khi chết còn muốn đi vào luân hồi.

Đắc tội với Minh giới, tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt gì.

Không ít tu sĩ do dự.

Linh Nam Thiên hận nghiến răng, lập tức nói: “Đừng nghe hắn nói bậy! Âm binh xâm lấn, chẳng lẽ Linh giới ta còn phải bị động bị đánh sao?”

“Không phải trước đây ngươi tính kế một nhà Minh Vương sao? Phu thê Minh Vương vốn chỉ tính thu thập ngươi, ngươi còn một hai phải lôi kéo toàn bộ tu sĩ Linh giới xuống nướcchung!” Tề Thiên lớn tiếng trả lời.

“Bậy bạ! Ta tính kế phu thê Minh Vương làm gì! Bọn họ không ở Minh giới cho tốt, không tới Linh giới ta, ta có thể tính kế bọn họ sao?” Linh Nam Thiên trở mặt không biết người, ngay cả chuyện tốt mình làm cũng không có lá gan nhận.

Tôi không chịu đựng nổi nữa, cũng bắt đầu học bộ dáng của bọn họ dùng pháp lực rống lên: “Ngươi tính kế chúng ta còn không phải là bởi vì ghi hận bảy nghìn năm trước bị Mặc Hàn từ hôn sao!”

Linh Nam Thiên cách biển người ngàn trọng lườm tôi một cái, đoán chừng thật nhiều người Linh giới đều quên mất chuyện này, kết quả bị tôi nhắc tới như vậy, lại bị người nghĩ tới.

Không ít người sống lâu tu vi cao lại đều lập tức nhớ tới chuyện này, chậc chậc hai tiếng, khe khẽ nói nhỏ: “Thì ra là thế…”

“Đúng vậy, còn có việc này!”

“Thì ra Linh giới ta thiếu chút nữa liên hôn với Minh giới!” Còn có người không biết, cũng được phổ cập khoa học một hồi.

……

Nhìn sắc mặt Linh Nam Thiên bị dư luận làm tức thành màu gan heo, tâm tình bổn phu nhân càng tốt hơn.

Lúc này, có tu sĩ tu vi đại viên mãn, một thân chưa thành tiên khí, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn có thể phi thăng thành tiên.

“Xin hỏi Minh Vương tính sao với Linh giới ta?” Hắn dùng pháp lực hỏi Mặc Hàn, đồng thời cũng làm mỗi một tu sĩ đều nghe được hắn nói.

Mặc Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Việc này là tư oán của bổn tọa và Linh Nam Thiên, nếu mọi người Linh giới không tham dự, sẽ không bị liên lụy.”

“Được!” Người nọ rất vừa lòng lên tiếng, lại hỏi Tề Thiên: “Xin hỏi các hạ chính là Thiên Đạo?”

Tề Thiên cười khẽ: “Đúng! Đừng hỏi ta việc thành tiên, Linh Nam Thiên chặt đứt liên hệ Thiên Đạo! Đừng nói thành tiên, khí vận trên người các ngươi cũng không có!”

Tôi nhận thấy được ánh mắt mọi người nhìn về phía Linh Nam Thiên lập tức không thích hợp, đều là cái loại oán giận và khinh bỉ này…

Rất tốt, độ hảo cảm với Linh Nam Thiên ở Linh giới dần giảm xuống.

Tu sĩ Linh giới có nghĩa vụ tham chiến rối rít rời khỏi chiến đấu, tôi cũng không để âm binh đuổi theo. Đồng thời, truyền âm hỏi Tề Thiên: “Cái chắn giới chủ kia, trừ Linh Nam Thiên có thể huỷ bỏ ra, còn có biện pháp gì có thể hủy bỏ?”

“Giết hắn là được!” Tề Thiên khôi phục đơn giản thô bạo.

Lòng tôi có chủ ý, dùng pháp lực nói với các tu sĩ vây xem bên cạnh “Sau khi cái chắn giới chủ bị huỷ, chư vị có thể tiếp tục tu luyện theo lẽ thường. Chỉ cần không xen vào, Minh giới và Thiên Đạo sẽ không truy cứu.”

“Này! Ta cũng không nói!” Tề Thiên vội nói.

Tôi lườm hắn một cái: “Tôi nói anh làm theo là được!”

Hắn bất đắc dĩ.

Mọi người nhận được khẳng định của Mặc Hàn và Tề Thiên, trong lòng đều quyết định chủ ý, rối rít lui ra xa tiếp tục quan chiến.

Mặc Hàn, Linh Nam Thiên, Tề Thiên, ba người thực lực tương đương, hiện tại là Minh Vương và Thiên Đạo hợp lực đánh linh chủ đường ra,ở Linh giới hoặc là đi Minh giới thành quỷ tu, hoặc là đắc đạo phi thăng.

Người trước yêu cầu đi địa giới Minh Vương, người sau muốn dựa vào Thiên Đạo. Hơn nữa Minh Vương và Thiên Đạo đều không có cách nào giết chết, linh chủ lại có thể chết, tên ngốc mới đi theo linh chủ lăn lộn.

Linh Nam Thiên tức giận mắng một tiếng: “Vô dụng!” Cho tâm phúc bên người một ánh mắt, ánh mắt kia đặt vào tôi, rât rõ ràng là để tâm phúc xuống tay với tôi.

Tâm phúc hiểu ý, rời khỏi chiến cuộc muốn tấn công về phía tôi.

Tôi để lại một đội âm binh bảo hộ mình và Bạch Diễm, Tề Thiên cũng ở cách đó không xa, cũng không sợ hắn.

Chỉ là, tu sĩ mặc đạo phục xanh trắng kia mới dẫn người lại đây, toàn bộ đã bị chặn ngang chém đứt.

Cơ thể của Mặc Hàn lơ lửng ở phía sau bọn họ, giết bọn họ, hắn hơi gật đầu với tôi.

Linh Nam Thiên thừa dịp lúc này lặng yên không một tiếng động đi ra phía sau hắn, tôi khẩn trương tim nhấc lên nhắc nhở hắn cẩn thận.

Chuôi thương này muốn đâm vào tim của Mặc Hàn, tôi chạy nhanh về phía hắn, nhưng lại không kịp.

“Mặc Hàn ——”

Hắn nghe tiếng nghiêng sang một bên, nâng kiếm chặn côn thương kia, lông tóc cũng không bị tổn hại.

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, lỗ tai đồng thời truyền đến truyền âm của Mặc Hàn: “Ở yên nơi đó với Bạch Diễm, ta không có việc gì.”

“Ngàn vạn cẩn thận.” Tôi truyền âm lại dặn dò nói.

Mặc Hàn gật đầu, truyền đến một ánh mắt làm tôi an tâm.

“Lúc này còn mặt mày đưa tình! Lãnh Mặc Hàn, không nghĩ tới ngươi cũng có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này!” Linh Nam Thiên giận dữ nói.

Mặc Hàn khịt mũi coi thường: “Bổn tọa thích như thế nào thì là như thế đó, nhưng hình như ngươi còn yếu hơn bảy nghìn năm trước.”

Hắn nói khinh nhẹ, một chữ “hơn”, vô hình Linh lăng nhục Nam Thiên hai lần.

Miệng của minh vương đại nhân Nhà chúng tôi thật tốt!

Bạch Diễm nóng lòng muốn thử với loại chiến đấu này, tôi lo lắng cho hắn, kéo hắn ra trước không cho hắn rời khỏi tầm mắt tôi

Ngay ở lúc này, âm binh phía sau lại đột nhiên có động tĩnh lớn.

Tôi xoay người lại, phía sau lại là Linh Anh Quyết không biết được người chữa khỏi, khi nào mang theo một đám tinh anh Linh thị đánh đến.

Mặc Hàn muốn đến, tôi vội truyền âm cho hắn: “Em không có việc gì, anh chuyên tâm đối phó Linh Nam


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.