Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 7: Q.1 - Chương 7




Đêm hôm đó, dịch quá trong kinh thành thình lình xảy ra đại hỏa, thổi quét toàn bộ tây sương.

Thật ra thị vệ của dịch quán tới kịp lúc thế nhưng không biết là vì nguyên nhân gì mà ngọn lửa kia trong một thời gian ngắn lại lan ra và bốc cao, cho nên không một ai đi vào!

Cuối cùng, ngọn lửa cũng suy yếu rồi tắt dần, tin dữ cũng truyền đến.

Tịch Nhan quận chúa vừa mới từ Tây Càng đến Bắc Mạc hòa thân sau trận đại hỏa bị xa ngang đè trúng, tuy rằng vẫn chưa tạo thành vết thương trí mệnh, nhưng mà trên người có nhiều chỗ bị bỏng, dung nhan tuyệt sắc cũng gần như bị hủy.

Tin tức mới vừa truyền ra, lập tức kinh động toàn bộ kinh thành, ngay cả hoàng đế cũng quan tâm tới.

Đầu tiên là ngự y đã xem qua thương thế của Tịch Nhan bẩm tấu, thuật lại tình trạng của Tịch Nhan hiện tại, tất cả mọi người nhịn không được thở dài.

Vẫn có một người không tắt hi vọng là Lục hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hoành.

Sau khi kết thúc buổi lâm triều, hắn liền lập tức thỉnh chỉ hoàng đế, lấy cớ thay mặt hoàng đế thăm hỏi Tịch Nhan.

Nửa canh giờ sau, hắn đã đến dịch quán, đi vào chỗ ở của Tịch Nhan, chỉ nghe bên trong có âm thanh lách cách không ngừng.

“Đem tất cả gương soi quăng hết đi, các vật có thể phản quang đều quăng hết, ta biết các ngươi đều muốn cười nhạo ta, các ngươi cứ xem đi, xem cho đã đi…”

Tiếp theo là một loạt âm thanh loảng xoảng lang canh, cùng với thanh âm của các tỳ nữ thỉnh tội cầu xin tha thứ.

Thị vệ canh cửa cũng thật cẩn thận thông truyền:“Quận chúa, Lục gia phụng ý chỉ Hoàng Thượng, đến thăm hỏi quận chúa.”

Bên trong im lặng một chút, sau đó truyền ra thanh âm của Tịch Nhan, cũng đã bình tĩnh đi rất nhiều:“Lục gia, mời vào.”

Hoàng Phủ Thanh Hoành vào trong phòng, chỉ thấy dưới đất một đống hỗn độn, mười mấy thị nữ quỳ gối bên tường, lạnh run. Mà Tịch Nhan ngồi ở trên giường, tầng tầng lớp lớp màn che buông xuống, che dấu nàng rất cẩn thận.

“Thanh Hoành phụng mệnh phụ hoàng đến thăm hỏi quận chúa, không biết thương thế quận chúa như thế nào?” Hoàng Phủ Thanh Hoành đi đến trước giường, hai mắt hoa đào thâm sâu vừa nói vừa nhìn trước màn che mắt.

Trong giọng nói của Tịch Nhan chất chứa một tia ẩm ướt : “Đa tạ Lục gia.”

Hoàng Phủ Thanh Hoành nghe được thanh âm kia, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, đối với chuyện nàng bị hủy dung nhan đầy hoài nghi, chỉ nói: “Thỉnh quận chúa tha thứ cho Thanh hoành đường đột, Thanh Hoành muốn chính mắt thấy thương thế của quận chúa để hồi báo cho phụ hoàng.”

Sau một lúc lâu trầm mặc, âm thanh trầm thấp của Tịch Nhan bỗng truyền đi ra: “...... Chỉ sợ làm kinh hách Lục gia......”

“Quận chúa, sao lại nói vậy.” Hoàng Phủ Thanh Hoành nói xong, tự mình động thủ vén màn che, một tầng lại một tầng, cho đến khi chỉ còn tầng che cuối cùng, có thể thấy thấp thoáng thân ảnh Tịch Nhan, đột nhiên truyền đến một mùi hương khó ngửi.

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, vén mạnh bức màn che cuối cùng lên, cùng lúc đó, Tịch Nhan cũng quay đầu về phía hắn.

Chỉ một thoáng, trên mặt Hoàng Phủ Thanh Hoành chỉ còn một màu xám xịt như tro!

Sau một lát, thị vệ gác cửa dịch quán cửa chứng kiến ngày đó Lục hoàng tử tông cửa xông ra, mà sắc mặt hắn thoáng chốc tái nhợt rất đáng sợ!

Hôm sau, hoàng đế trên triều xác nhận dung nhan Tịch Nhan bị hủy là sự thật. Các vị hoàng tử lúc trước bất luận là vì lý do gì muốn cưới Tịch Nhan lúc này không dám nói gì nữa.

Trong tình cảnh này, nếu trước mặt hoàng đế mà nhắc đến vấn đề cầu thân, như vậy có vẻ quá mức dối trá.

Không có một vị hoàng tử nào lại dám làm một chuyện khả nghi như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.