Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 14: Chương 14: Đại lão kính râm luôn tại thời khắc mấu chốt xuất hiện




Edit + Beta: Vịt

Cái họ Thích này ở Hạng thành (*) cũng không tính là thường gặp, Lư Ninh cũng không nghe nói qua gia tộc họ Thích rất cố chấp, sao mới chết một năm, cái thành này giống như đã bị người Thích gia chiếm lĩnh vậy.

((*) Hạng thành là tên gọi khác của thành cổ Dương Châu)

“Thích tiên sinh muốn bàn chuyện làm ăn gì với tôi?”

Đối phương mời Lư Ninh ngồi xuống, sau đó mới mở miệng: “Tôi nghe nói cậu ở chung một chỗ với Tố chi thời gian không ngắn, cũng nửa năm đi?”

“Tôi nói rồi, chúng tôi không ở chung nhau.”

Lư Ninh không chút suy nghĩ liền phủ nhận, cậu không rõ ràng vị tiên sinh họ Thích này là lai lịch gì, tóm lại quan hệ bao dưỡng cậu sẽ không thừa nhận.

Loại chuyện bao dưỡng này không thể để lộ, bất luận ở trường hợp nào đều sẽ trở thành vết nhơ, cậu mới không thừa nhận, có bản lĩnh gã tìm một người trong cuộc khác đến.

Hơn nữa Lư Ninh thật không biết Ninh Kinh Hồng cùng vị tiểu thư “Tố Chi” kia rốt cuộc là loại quan hệ gì, ở trong nhật ký Ninh Kinh Hồng cũng chỉ mơ hồ mà đề cập tới mấy lần đối phương cho tiền hắn, tới cùng bọn họ là chung đụng như thế nào, làm giao dịch như thế nào, Lư Ninh hoàn toàn không rõ.

Thích tiên sinh nhìn thấu lo lắng của Lư Ninh, cười nói: “Cậu không cần khẩn trương, tôi không phải muốn tìm cậu tính sổ. Cậu đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng thẳng thắn mà nói với cậu đi.”

“Giống như cậu nghĩ, tôi là chồng của Tố Chi, Tố Chi...... chính là vị phu nhân bao dưỡng cậu kia.”

Mắt Thích tiên sinh rất sắc bén, lúc nhìn chằm chằm Lư Ninh, cậu cảm giác mình dường như bị đối phương nhìn thấu vậy.

“Chúng tôi không phải......”

“Cậu không phải vội vàng phủ nhận, tôi sẽ không tùy ý loạn oan uổng cậu, nếu không cậu cho rằng tôi tại sao phải tìm tới cậu chứ?”

Lư Ninh cười nói: “Cái này tôi không biết, nhưng tôi thấy được, ngài và tôn phu nhân tình cảm không tốt lắm, ngài muốn để cho tôi làm cái gì?”

Thích tiên sinh thoạt nhìn rất kinh ngạc, ngay sau đó tán dương: “Cậu rất thông minh, nhưng không cần cảm thấy bởi vì tình cảm của chúng tôi không tốt liền cho rằng mình an toàn. Cậu tuổi lớn như vậy, vẫn chưa kết hôn đi? Có bạn gái chưa? Nếu như cậu có, thì sẽ biết, nam nhân sẽ bởi vì người phụ nữ của mình ngoại tình cảm thấy tức giận, cái này không quá liên quan tới yêu cô ấy hay không.”

“......”

“Cho nên tôi tùy thời có thể giết tên gian phu cậu, trút giận.”

Lúc gã nói những lời này hời hợt, nhưng Lư Ninh cảm thấy hắn không phải đang hù dọa mình, người này quả thật đối với mình có sát ý.

Thích tiên sinh không để ý tới Lư Ninh phản ứng như thế nào, gã đứng dậy từ trong tủ trong bóng tối lấy ra một bình rượu, rót vào trong chén rượu của mình, gã cúi đầu nhìn dòng rượu kia thẳng đứng chảy vào chén rượu, cười nói: “Tôi điều tra qua cậu, địa phương nhỏ, không có bối cảnh, cũng không có nhân mạch. Nha đúng rồi, cậu có một người mẹ, hiện tại mắc bệnh nặng, cần tiền. Cậu miễn cưỡng chính mình bồi một người phụ nữ lớn tuổi, cũng không phải vì tiền sao?”

Lư Ninh theo bản năng cắn môi — cho dù cậu không phải bản thân Ninh Kinh Hồng, cũng bị một phen lời ý tức đầy vũ nhục này của Thích tiên sinh tức giận. Bản thân cậu là người tham tiền, nhưng thái độ đối với tiền tài luôn luôn là có đạo của quân tử yêu tiền, bán thịt của mình kiếm tiền, cũng không phải “Đạo” của cậu.

Đáng tiếc cậu hiện tại biến thành Ninh Kinh Hồng, không thể lẽ thẳng khí hùng mà phản bác đối phương, điều này làm cho Lư Ninh cảm thấy phi thường biệt khuất.

Trên mặt cậu vẫn duy trì lãnh tĩnh và trấn định: “Thích tiên sinh nhìn qua giống như người làm ăn, người làm ăn không phải dĩ hòa vi quý sao?”

“Cho nên cậu bây giờ mới có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh ngồi ở chỗ này nói chuyện với tôi.”

Thích tiên sinh uống một hớp rượu đỏ, đi tới bên cạnh bàn: “Cậu còn trẻ, không nên nghĩ luẩn quẩn như vậy. Cậu hợp tác với tôi chẳng những có thể thoát khỏi người phụ nữ kia, còn có thể nhận được một khoản tiền, tại sao không suy nghĩ chút chứ?”

Lư Ninh nhịn không được phản bác: “Tôi không có cự tuyệt ngài a.”

“Con mắt cậu đang nói cậu cự tuyệt.”

“......”

Thích tiên sinh tiếp theo lại nói: “Bất quá, cậu cũng không có lập trường cự tuyệt, bị giết chết lặng yên không một tiếng động hoặc là hợp tác với tôi, cậu sẽ lựa chọn con đường kia?”

Lư Ninh cười khổ một cái: “Đương nhiên là hợp tác với ngài. Ngài khẳng định hiểu lầm tôi rồi, tôi chưa bao giờ nói tình cảm với khách hàng, tôi chỉ nhận tiền.”

— Cậu hiện tại không sai biệt lắm cũng đoán được thất thất bát bát, Thích tiên sinh muốn hợp tác với một “gian phu” trong miệng hắn như vậy, đơn giản là muốn đối phó với phu nhân của hắn Tố Chi, chuyện nhà có tiền bọn họ rất loạn, nếu không tranh đoạt tài sản, cũng là tranh đoạt tài nguyên......

“Rất tốt, tôi thích làm ăn với người như cậu.”

Thích tiên sinh từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lư Ninh: “Xem một chút mấy thứ trên này, không có vấn đề gì thì kí đi.”

Lư Ninh nhận lấy giấy quét mấy lần, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Thích tiên sinh — người này phong độ phơi phới, sao lại làm chuyện ác độc như vậy? Gã muốn để cho Lư ninh ở trên tòa làm chứng, mình cùng phu nhân hắn quả thân có quan hệ bất chính, dùng cái này để tranh thủ ích lợi lớn nhất.

“Các người đây là...... Muốn ly hôn sao?”

Thích tiên sinh cười gật đầu một cái: “Tình cảm của tôi và phu nhân đã sớm tới kỳ lãnh đạm, ở riêng rất nhiều năm. Cô ấy cầm tiền của tôi bao rất nhiều tiểu bạch kiểm, những chuyện này tôi vẫn biết, vì mặt mũi tôi vẫn luôn nhịn cô ta. Nhưng cô ta mấy năm gần đây càng ngày càng quá đáng, lại tiếp tục sống với cô ta, mặt mũi tôi ngược lại sẽ bị quăng nhiều hơn, cho nên tôi định ly hôn với cô ta.”

Lư Ninh vốn là đối với chuyện gia đình bọn họ không có hứng thú, nhưng nghe một người nhìn qua rõ ràng là nhân sĩ thành công nói với cậu quá trình mình bị đội nón xanh như vậy, cũng có chút...... Vi diệu tới muốn nghe.

“Vốn tôi không quan tâm chút tiền này, nam nhân mà, phải rộng lượng chút, huống chi những năm này phu nhân tôi hỗ trợ lo liệu việc nhà cực khổ. Nhưng trong lúc vô tình lại bị tôi phát hiện cô ta quay lưng với tôi, đang làm vài chuyện mờ ám. Tôi đối với cô ta tận tình tận nghĩa, cô ta lại đối với tôi đuổi cùng giết tuyệt, tình cảm giữa vợ chồng cũng không có nữa.”

Thích tiên sinh nói tới đây dường như đột nhiên nhớ tới, chuyện gia đình mình không nên nói quá nhiều với người ngoài: “Chi tiết cụ thể cậu không cần biết, cậu chỉ cần hiểu chuyện mình cần làm là được rồi.”

Lư Ninh thu hồi ánh mắt tò mò, gật đầu một cái: “Được, vậy chúng ta hiện tại thảo luận chút vấn đề giá cả đi.”

Thích tiên sinh buồn cười hỏi: “Cậu còn muốn bàn giá với tôi?”

Lư Ninh mỉm cười nói: “Đương nhiên, chúng ta không phải đang làm ăn sao? Mặc dù ngài vẫn luôn cường điệu trong tay có chứng cớ chứng minh tôi cùng phu nhân quan hệ vi diệu, nhưng ngài nếu quả thật có chứng cớ, không cần tôi tới làm chứng đi. Ngài hôm nay đột nhiên mời tôi đến đây, tôi đã bỏ lỡ thời gian hẹn với khách hàng, thật vất vả tranh thủ được một đơn, lại cứ như vậy uổng phí, ngài nên chịu trách nhiệm đi. À, đúng rồi, còn có ở trên tòa án giả mạo chứng cứ...... Nhưng là trái pháp luật, tôi giả mạo nguy hiểm lớn như vậy làm ăn với ngài, không thể làm không công.”

Lư Ninh đối với lời gã nói chỉ lưu lại ba phần tín nhiệm, tỷ như Thích tiên sinh nhắc tới “Tố Chi” cùng rất nhiều tiểu bạch kiểm đều vẫn duy trì quan hệ, lại khăng khăng chọn loại vô thân vô cố ở Hạng thành như Ninh Kinh Hồng, người không có nền tảng cũng không có hậu trường làm chứng, chả lẽ không phải bởi vì cậu uy hiếp dễ dàng hơn sao? Trong tay gã không có chứng cớ, chỉ có thể đi đường ngang ngõ tắt như vậy, vị Thích tiên sinh này cũng không giống người tốt a.

Thích tiên sinh nghe yêu cầu của Lư Ninh đột nhiên cười ha ha mấy tiếng: “Người trẻ tuổi, cậu rất có can đảm nha, đã lâu lắm không ai dám nói điều kiện với tôi rồi.”

Lư Ninh nhìn gã không nói chuyện, cậu cũng hoàn toàn không cảm thấy mình nói loại điều kiện này có bất kỳ vấn đề gì — muốn làm ăn thì không thể giảng nhân tình, càng không thể phạm sợ hãi, phần cậu nên được cậu phải lẽ thẳng khí hùng đoạt tới.

“Tôi không thể thật sự để cho cậu sư tử mở to miệng, nhưng tôi đảm bảo, khoản tiền đưa cho cậu đủ cho cậu dùng để trị khỏi bệnh mẹ cậu. Tùy tiện cậu tới bệnh viện nào, hoặc là muốn mời chuyên gia, cũng không vấn đề.”

Lư Ninh cười một chút: “Thích tiên sinh thật thẳng thắn, yêu cầu của tôi vừa vặn cũng chỉ có mấy việc này thôi.”

Cậu ở trên giấy thỏa thuận ký tên mình, cùng Thích tiên sinh mỗi người một phần.

Lư Ninh ở quán bar ngốc đã lâu, luôn luôn chay mặn không kiêng, điểm mấu chốt đạo đức của cậu thấp hơn người bình thường rất nhiều, ai cho cậu tiền cậu liền thay người đó làm việc, cậu mới sẽ không đoái hoài chính nghĩa rốt cuộc đứng ở phía ai, về phần kế hoạch của Thích tiên sinh cuối cùng có thể thành công hay không, Lư Ninh cũng không quan tâm.

Kỳ thực tuyệt đại đa số quan hệ xã hội “Hoang dại” chính là như vậy, chỉ cần khách hàng trả tiền, bọn họ liền sẽ cố gắng vì đối phương làm việc, sẽ không tra cứu công việc của bọn họ đến cùng có phải chính nghĩa hay không, hoặc là khách hàng của bọn họ có phải người xấu hay không.

Trên mặt Lư Ninh treo nụ cười công thức hóa, vươn tay: “Hợp tác vui vẻ, Thích tiên sinh.”

Thích tiên sinh nhìn tay cậu một lát, vẫn là cười cầm lấy: “Hợp tác vui vẻ.”

Bọn họ cầm tay nhau còn chưa có tách ra, cửa biệt thự đột nhiên bị người đụng vỡ, xô cửa chính là một thân thể, vừa vặn trượt đến bên chân Lư Ninh, cậu cúi đầu vừa nhìn, vậy mà là một trong những bảo tiêu bắt cậu lên xe.

Lư Ninh theo bản năng nhìn Thích tiên sinh một cái, đối phương cũng rất kinh ngạc.

Rất nhanh từ ngoài cửa biệt thự có người đi tới, Lư Ninh mở to mắt — là đại lão kính râm gặp ở trên đường, sao chỗ nào cũng có hắn thế.

“Tôi tưởng là ai chứ...... Ở đây tiến hành giao dịch mờ ám sao?”

Hắn sau khi đi tới, lại không ai ngăn trở, đối phương đi thẳng đến bên cạnh Lư Ninh. Hắn lấy kính râm xuống treo lên trên túi áo, sau đó một cái túm lấy giấy thỏa thuận trong tay Lư Ninh, quét một cái.

“Hừ.”

Ngữ khí Thích tiên sinh trở nên có chút nghiêm túc: “A Kiền, sao con lại tới đây?”

((*) chỗ này ta chưa rõ quan hệ hai người nên để Thích tiên sinh xưng ta - con, anh công xưng tôi - ông)

Hai người bọn họ quen biết?

Lư Ninh an tĩnh mà đứng ở một bên, cảm giác mình lúc này chỉ cần hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân xuống là được.

“Đừng kêu cái tên này.”

Đại lão kính râm nhíu mày tới chặt, biểu tình nhìn qua không thể nào dễ chịu. Hắn một phát túm được cổ tay Lư Ninh: “Đi theo tôi.”

Lư Ninh bị kéo tới lảo đảo hai bước, cân nhắc chút vẫn là đuổi theo hắn. Cậu thấp giọng hỏi: “Đi đâu?”

“A Kiền” không có trả lời, hắn vẫn là bộ dáng kia, chỉ nắm cổ tay Lư Ninh càng chặt hơn chút. Kỳ quái chính là Thích tiên sinh cũng không có ngăn cản bọn họ, Lư Ninh quay đầu lại nhìn hắn một cái, Thích tiên sinh chỉ đứng ở nơi đó nhìn từ xa, tùy ý bọn họ rời đi.”

Kỳ quái, người này rốt cục là ai a?

_____________

Hời ơi miền Bắc mưa dầm khó chịu quá TT_TT Quần áo tui bao giờ mới khô đây -.-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.