Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 15: Chương 15: Con trai bắt gặp mẹ bị cha bắt gian




Edit + Beta: Vịt

Đại lão kính râm sau khi lôi kéo Lư Ninh ra cửa, thô lỗ mà nhét cậu vào một chiếc xe, chính hắn cũng đi theo lên xe, lại đeo kính râm lại lên mặt.

Hắn cáu kỉnh mà phân phó tài xế lái xe, rồi sau đó liền không lên tiếng nữa, ôm cánh tay ngồi ở bên cạnh. Cho dù cách kính râm, Lư Ninh cũng có thể cảm giác được hắn không thoải mái. hơn nữa cậu còn vi diệu mà cảm giác được, đối phương hôm nay không thoải mái không giống với trước kia, trước kia chỉ là tính khí cáu kỉnh, hôm nay...... hắn có chút u ám.

Lư Ninh cảm giác mình không nên vào lúc này mở miệng nói chuyện, nhưng trong lòng cậu tràn đầy nghi ngờ, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tỷ như hắn sao lại xuất hiện ở nơi này, cùng “Thích tiên sinh” là quan hệ gì, cậu gần đây luôn gặp vị đại lão này, là trùng hợp đơn thuần, hay là có nguyên nhân khác?

Lư Ninh nghĩ nửa ngày, rốt cục hỏi: “Chúng ta sắp đi đâu?”

Người kia ngay cả đầu cũng không quay, Lư Ninh lại cảm thấy có tầm mắt rơi vào trên mặt, giống như hắn cách kính râm làm động tác “Liếc“.

Lư Ninh bị phỏng đoán của mình nổ tới nổi da gà đầy người, tầm mắt người này cũng không phải tia X quang, sao có thể có lực xuyên thấu như vậy. Nhưng vị đại lão bên cạnh không nói lời nào, cậu tự nói không có gì vui, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng.

Lư Ninh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về sau, kìm lòng không đậu nhíu mày — điện thoại của cậu mấy người kia lấy đi, không biết hiện tại mấy giờ, cũng không biết Hoàng tiên sinh có đúng hẹn chờ cậu hay không, bọn họ nếu như lại liên lạc không được, đơn làm ăn này coi như là triệt để bỏ rồi.

Không đợi Lư Ninh nghĩ xong, đột nhiên từ bên cạnh ném tới một dị vật, nện ở trong ngực Lư Ninh, cậu phản xạ có điều kiện tiếp lấy, chính là điện thoại của mình. Lư Ninh do dự một chút, cười nói: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn? Cảm ơn tôi cái gì, tôi tới không đúng lúc, không phải vừa vặn quấy rầy các người làm giao dịch?”

Lư Ninh xoay mặt qua chỗ khác, đại lão kính râm cũng rốt cục nhìn thẳng cậu, hắn nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên vươn tay niết cằm Lư Ninh: “Nếu như tôi không xuất hiện, cậu có thể nhận được một khoản tiền lớn, có phải có chút đáng tiếc hay không?”

Lư Ninh bị hắn niết tới không hiểu ra sao, cậu hoàn toàn không hiểu nổi điểm tức giận của người này, có giao dịch hay không đều là chuyện của bản thân cậu, liên quan tới người này thả rắm?

Lư Ninh hung hăng gỡ tay đối phương ra, nụ cười chuyển sang lạnh lẽo: “Tôi rất cảm tạ ngài đã cứu tôi ra ngoài, nhưng làm ơn không nên động thủ động cước với tôi.”

Cơ bắp người kia khẽ động mấy cái, đại khái đang “Nghiến răng nghiến lợi”, Lư Ninh dời đi tầm mắt, trong lòng thiên hồi bách chuyển — người này đối với chuyện “Giao dịch” kích động như vậy, hắn lại vừa vặn cũng họ Thích, đây tuyệt đối không phải trùng hợp đi.

“Cậu cùng Lâm Tố Chi rốt cuộc là quan hệ gì?”

“Anh cùng vị Thích tiên sinh kia rốt cuộc là quan hệ gì?”

Lư Ninh cơ hồ lúc hắn hỏi ra đồng thời ngay sau đó đặt câu hỏi, cậu rõ ràng cảm giác được người ngồi bên cạnh nghẹn một cái, không khỏi câu khóe môi lên: “Chúng ta đều đã có nghi vấn, không bằng làm trao đổi tin tức đi, không thể nào anh đơn phương muốn biết cái gì tôi liền nói với anh cái đó.”

Người bên cạnh lại lần nữa trầm mặc xuống, tựa hồ đang suy nghĩ tính khả thi của đề nghị này.

Qua không bao lâu, tài xế đột nhiên mở miệng đánh vỡ trầm mặc quỷ dị bên trong xe: “Thiếu gia, sắp tới rồi.”

Đây dường như là ám ngữ nào đó giữa bọn họ, người kia nghe xong nói: “Vậy thì lái trở lại.”

“Nhưng mà......”

Lư Ninh lại cảm thấy trên mặt mình bị quét một cái, người bên cạnh không nhịn được nói: “Bảo cậu trở lại thì trở lại đi, ít nói nhảm!”

Lư Ninh dựa đầu về phía trên lưng ghế, sắc mặt bình tĩnh ánh mắt băng lãnh — Tên họ Thích này khinh người quá đáng, Ninh Kinh Hồng đại khái cam chịu, Lư Ninh cậu cũng không thích mặc người chém giết.

Xe hơi dừng ở trước một tòa biệt thự nhỏ hai tầng, Lư Ninh xuyên qua cửa sổ xe thủy tinh cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh, tin chắc mình trước kia chưa từng tới nơi này, nhưng nhìn ra được, đây là một tiểu khu cao cấp nào đó, nhìn chung so với biệt thự vùng hoang vu dã ngoại mặt hướng biển lớn an toàn hơn rất nhiều.

“Xuống xe!”

Đại lão kính râm đứng ở một bên, mở cửa xe ra rống với cậu, tức giận giống như thực chất, Lư Ninh thậm chí ảo giác mình tiếp tục xuống xe chậm lập tức sẽ bị hắn bóp chết tại chỗ.

“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

Đại lão kính râm thái độ rất ác liệt: “Trao đổi tin tức. Ít nói nhảm, mau lăn xuống.”

Lư Ninh mỉm cười từ trên xe lăn xuống — xem ra vị đại lão này khá quan tâm Ninh Kinh Hồng cùng “Lâm Tố Chi” rốt cuộc là quan hệ gì, hắn để ý không khả năng là “Ninh Kinh Hồng”, trước hôm nay bọn họ thậm chí còn không quen biết, vậy hắn để ý chính là “Lâm Tố Chi”, bọn họ là quan hệ gì?

Đây là một tiểu lâu hai tầng một tòa độc nhất, Lư Ninh không biết tính ra giá, chỉ nhìn ra được, từ khu vực tới trang trí bày biện, xung quanh nó đều lộ ra một thông tin, đắt, đắt, đắt.

Hạng thành thật sự có nhiều người có tiền như vậy sao? Còn đều họ Thích.

Đại lão kính râm sau khi vào cửa liền tháo kính râm xuống, chìa khóa tùy ý ném bên cạnh tủ TV, tới tủ lạnh tìm nước uống. Lư Ninh đứng ở giữa nhà đánh giá xung quanh, không biết tại sao lần thứ ba gặp mặt này, hắn đột nhiên tràn đầy địch ý với mình như vậy, mong rằng đối phương cũng sẽ không rót nước cho cậu đi.

“Ngồi a.”

Đại lão họ Thích uống xong nước quay đầu lại nhìn cậu một cái, lại từ tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, ném về phía Lư Ninh.

Người sau tiếp được chai nước khoáng, có chút kinh ngạc.

“Tôi không thích ngược tù.”

Lư Ninh ở trên ghế salon tìm chỗ ngồi xuống, cười nói: “Cám ơn. Bất quá tôi không phải tù phạm.”

“Hừ.”

Lư Ninh không quá quan tâm hắn đối với mình thái độ gì, cậu hiện tại bị hoài nghi cùng người phụ nữ thân mật nào đó bên cạnh hắn có quan hệ mờ ám, đối phương có thể thái độ tốt với cậu mới là lạ.

“Đầu tiên tôi giới thiệu chút đi, tôi tên là Ninh Kinh Hồng, không biết anh xưng hô thế nào?”

Lư Ninh sau khi nói xong, thấy đối phương căn bản không có ý tứ phản ứng đến cậu, cười thử dò xét: “A Kiền?”

“Thích Thiên Bách.”

Đại lão ôm cánh tay từ trên cao nhìn xuống Lư Ninh, hắn dường như đối với cái tên A Kiền này rất chán ghét, Lư Ninh cười đến rất ôn nhu: “Được rồi, Thích tiên sinh, chúng ta không phải nên nói một chút chuyện trao đổi tin tức hay sao.”

Thích Thiên Bách ngồi xuống trên ghế salon đối diện Lư Ninh, hắn ngũ quan vốn là phi thườngcường tráng, kiểu tóc đầu đinh rất truyền thống, chuyển tới đôi chân đại mã kim đao ngồi ở nơi đó làm cho cậu có một loại hormone hiệu quả thị giác nổ tung: “Có thể a, cách trao đổi thế nào.”

“Anh một vấn đề, tôi một vấn đề, song phương sau khi trả lời vấn đề mới có thể hỏi một cái.”

Thích Thiên Bách buồn cười mà hừ nói: “Cậu cũng rất biết làm ăn.”

Lư Ninh đối với đánh giá của hắn không ừ hữ, lễ phép nói: “Vậy anh hỏi trước.”

“Cậu cùng Lâm Tố Chi quan hệ gì?”

Lư Ninh trả lời rất nhanh: “Quan hệ xã hội cùng khách hàng. Anh cũng cùng Lâm Tố Chi quan hệ gì?”

Thích Thiên Bách có chút khó chịu mà nhìn hắn: “Đổi lại một vấn đề.”

Lư Ninh rất dễ nói chuyện: “Anh cùng Thích tiên sinh bắt cóc tôi là quan hệ thế nào?”

“......”

Lư Ninh cười: “Cũng không thể hỏi? Người có tiền các anh kiêng kỵ đúng là nhiều a...... Tôi lại đổi một cái là được rồi.”

Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm cậu, Lư Ninh mở tay ra: “Tôi đói bụng, trước tiên có thể ăn chút gì không?”

Hai vấn đề cậu vừa hỏi kỳ thực đã tự mình đoán được đáp án, thế gian quan hệ nam nữ thân mật không ngoài mấy loại kia — vợ chồng, cha con, mẹ con, tình nhân...... Từ số tuổi suy đoán, Lâm Tố Chi, đại khái là mẹ hắn đi.

Con trai bắt gặp mẹ bị cha bắt gian, cái này thật đủ lúng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.