Ách Nô Thẩm Ngọc

Chương 16: Chương 16: Cưỡng bức




Trấn Bắc vương thường mỗi ngày trước lúc mặt trời mọc sẽ rời giường, bất luận thời tiết thay đổi, mà hôm nay đã là sáng sớm. Y vẫn ngồi ở đầu giường, còn Thẩm Ngọc dán eo sườn y, thân mình nho nhỏ cuộn thành một đoàn.

Trấn Bắc vương vừa định đứng lên đi thay quần áo, lại phát giác Thẩm Ngọc giật mình, tay hắn bắt lấy góc áo Trấn Bắc vương, dường như đã tỉnh, lại như là mộng du.

Thẩm Ngọc nằm trong một vòng tay ấm áp, đây là hắn cứu mạng rơm rạ. Hắn thật sự quá mệt mỏi, thần kinh lại rất mẫn cảm, chỗ dựa rộng lớn này đang muốn rời đi hắn, Thẩm Ngọc gắt gao bắt lấy.

“Mới bất quá một canh giờ, ngươi tiếp tục ngủ đi.”

Trấn Bắc vương mỗi lần ngủ ở nơi này của Thẩm Ngọc, khẳng định là suốt một đêm lăn lộn, mỗi phút mỗi giây đều là đêm đẹp.

Nghe được tiếng nói thâm trầm, Thẩm Ngọc bừng tỉnh, giật mình ngồi dậy, lại vì cánh tay vô lực, mà ngã vào trong lòng ngực Trấn Bắc vương.

Hắn nhát gan mà lùi về một chút, lại bay nhanh mà bắt lấy tay áo Trấn Bắc vương.

“Không được nhíu mày, bổn vương thích nhìn ngươi cười.”

Trấn Bắc vương vuốt nhẹ ánh mắt hắn, khó được ôn nhu, Thẩm Ngọc thụ sủng nhược kinh, cơ hồ tưởng mình đang nằm mộng, hắn khô nội tâm cạn, tựa như được rót vào một bình xuân thủy.

“Bổn vương có quân vụ, đêm nay lại đến xem ngươi.”

Đừng đi.

Nếu Thẩm Ngọc có thể nói ra lời, hắn muốn hô lên tới, cầu Trấn Bắc vương lưu lại, cứu mạng hắn, Trấn Bắc vương vừa đi, Vương phi nhất định sẽ lại phái người đem hắn truyền triệu tới.

Quả nhiên, Trấn Bắc vương chân trước mới ra phủ, Vương phi liền phái nô tài lại đây, Thẩm Ngọc đầu gối bên trong giống như kim đâm, đi đường không được, bị hai tên hạ nhân kéo đi qua Lê Thanh Viện.

“Nhìn bộ dáng xuân tình nhộn nhạo của ngươi này, Vương gia tối hôm qua lại sủng hạnh ngươi vài lần đi?”

Vương phi dùng sức nhéo cằm Thẩm Ngọc, móng tay đều niết đến trắng bệch.

“Thứ đồ không biết xấu hổ!”

Vương phi hận độc gương mặt này của hắn, quá mức câu dẫn nam nhân.

“Chỉ La, tiếp tục!”

Thẩm Ngọc lặp lại hình phạt hôm qua, hắn so ngày hôm qua còn khó chịu, trước mắt hắn xuất hiện thật nhiều ngôi sao đang bay múa, tầm nhìn chợt sáng chợt tối, bên trong tai vang lên ong ong tựa như có bầy ong mật đang không ngừng vo ve, bên trong tai càng ngày càng ù.

“Nha? Như thế này còn có thể ngủ được? Xem ra cái này nhằm vào ngươi không có tác dụng nha……”

Chỉ La đã ở xương cốt Thẩm Ngọc cùng đầu móng tay cắm vài cây ngân châm, nhưng mà không ngờ Thẩm Ngọc vẫn hôn mê qua đi.

Chỉ La mệnh lệnh nha hoàn bắt lấy đầu tóc Thẩm Ngọc, cường ngạnh lôi kéo.

“Nghe nói trong bình thủy này là một con cổ trùng độc vương, thật sự hiếm lạ, sẽ không lấy mạng ngươi, nhưng là đủ làm đau ngươi……”

Chỉ La lắc lắc chiếc bình lưu li màu xanh trên tay, cạy ra miệng Thẩm Ngọc, trực tiếp rót vào cổ họng hắn.

Cổ họng Thẩm Ngọc lập tức giống như bị liệt hỏa đốt cháy, hắn kịch liệt ho khan lên, khụ đến phế quản đều đau nhức.

Càng khủng bố chính là nọc độc vào bụng, chảy đến nơi nào nơi đó cơ hồ muốn đem lục phủ ngũ tạng Thẩm Ngọc ăn mòn sạch sẽ, giống như là bị vạn tiễn xuyên tâm.

Thẩm Ngọc đau đớn ngã lăn lộn trên mặt đất, trên người tất cả đều là mồ hôi lạnh, trên trán gân xanh bạo phát.

“Ha ha ha……”

Vương phi nhìn cái kẻ băng thanh ngọc khiết mỹ nhân này, dường như giống con sâu lung lay trên mặt đất, cố tình lại kêu đau không được, Vương phi ôm bụng mà cười ầm lên.

……...........

Trấn Bắc vương đối với biểu hiện của Thẩm Ngọc không quá hài lòng.

Đã ba ngày, tuy rằng Thẩm Ngọc sẽ có động tác nhỏ đón ý nói hùa với y, nhưng là trước kia trên mặt luôn luôn nở nụ cười tươi giờ đã không hề có, dùng đầu lưỡi mơn trớn ngón tay châm ngòi kỹ xảo đó, cũng ngày càng trở nên vụng về, đa số thời gian Thẩm Ngọc xụi lơ nằm nơi đó, tùy ý y đùa nghịch.

Trấn Bắc vương thích chính là chinh phục cùng chà đạp, y thích xem Thẩm Ngọc nhu nhược bộ dáng đáng thương, mà không phải hiện tại cái khối xác không hồn này!

“Đứng lên!”

Trấn Bắc vương nắm lấy Thẩm Ngọc lên, đem xiêm y hắn xé rớt……

...........

Thích Ách Nô thỉnh đại gia đề cử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.