Ác Nữ Quay Về

Chương 100: Chương 100: Ngươi dám động tới ta sao




Lăng Nhược Hi không nói thêm gì nữa, từ trong tay áo lấy ra một đốt ngón tay mà nàng vừa cắt rời từ trên người Lăng Thanh Dương ra, bình thản nói: "Đi tìm một cái hộp thật tốt, đem cái này để vào, lần sau khi đến gặp Thu Cúc thì xem như đây là lễ vật ta tặng cho em ấy."

Mai Hương không thể tin được run rẩy nhận lấy đốt ngón tay từ tay Lăng Nhược Hi, run run hỏi: "Tiểu thư, đây không phải là ngón tay của Đại tiểu thư chứ?"

"Một ngày nào đó, ta sẽ cắt luôn tay của ả ta." Gương mặt của Lăng Nhược Hi không chút thay đổi, nắm chặt tay chính mình.

Thu Cúc cứ như vậy mà chết, Lăng Nhược Hi cảm thấy đau thấu tim gan, cho tới bây giờ mới đỡ được chút ít, chỉ là trái tim vẫn còn đau đớn âm ỉ, cuống họng chua xót, nhưng mà Lăng Nhược Hi không cho phép mình tỏ ra yếu ớt, chỉ dựa vào sự kiên cường của mình, nhịn xuống.

Liễu Tuyền đứng đợi rất lâu ở cửa, hắn tất nhiên có thể thấy được sự ngấm ngầm chịu đựng của Lăng Nhược Hi, không biết làm gì hơn chỉ đành thở dài, do dự một hồi, vẫn đi vào trong, trực tiếp lấy ra một viên thuốc đã chuẩn bị sẵn, không thèm để ý đưa ném vào người Lăng Nhược Hi, bực bội nói: "Không muốn chết như vậy thì ngay lập tức uống vào cho ta."

Lăng Nhược Hi không ngờ tới sẽ gặp được Liễu Tuyền, tò mò hỏi: "Sao huynh lại tới đây?"

Liễu Tuyền xem thường bĩu môi, tức giận nói: "Nếu không phải có người trăm phương ngàn kế cầu xin ta tới đây, ngươi cho rằng ta sẽ đến nhìn mặt Trương kế mẫu (mẹ kế họ Trương) của ngươi sao?"

Hiện tại tâm trạng Lăng Nhược Hi không tốt, cho nên không muốn biết người Liễu Tuyền nói đến là ai, hoặc có thể Lăng Nhược Hi bắt buộc chính mình không nghĩ tới nữa, không để tâm trí mình rối loạn nữa.

Liễu Tuyền nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Nhược Hi, trong mắt hiện lên một chút đau lòng, thở dài, nghĩ tới người kia nhắc nhở mình, buồn phiền sờ sờ mũi, sau đó mở miệng: "Lúc trước nô tỳ thiếp thân hùng hùng hổ hổ kia của ngươi nói sẽ đến hầu hạ ta ba tháng, hiện tại nàng ta không còn nữa, ngươi nên bồi thường cho ta một nha đầu khác!"

Nghe đến đây, Mai Phương theo bản năng nhìn về phía Lăng Nhược Hi, mắt thấy tay nàng vừa được lau sạch giờ lại máu thịt be bét mà đau lòng, vô cùng khổ sở, trực tiếp ôm lấy Lăng Nhược Hi, ngăn lại hành động tự ngược đãi của nàng, quay đầu lại, hai mắt đỏ sẫm nhìn Liễu Tuyền: "Liễu công tử, tâm trạng của tiểu thư hiện tại không tốt, chuyện này sau này hẳn nói có được không?"

"Nàng ta tâm trạng không tốt thì có quan hệ gì với ta? Ta cũng không phải đi ra từ viện từ thiện, Lăng Nhược Hi, ngươi đừng quên, trong lúc đó chúng ta chỉ có quan hệ giao dịch."

Lăng Nhược Hi tất nhiên biết, cho nên cũng chậm rãi buông nhẹ lòng bàn tay mình ra, nhẹ nắm lấy tay Mai Hương, dịu dàng nói: "Liễu công tử nói rất đúng, nợ người ta là ta không đúng, bây giờ em đi thu xếp chút đồ vật này kia đi cùng Liễu công tử đi, ba tháng sau, ta sẽ tự mình đến đón em về nhà."

Nghe đến đây, Mai Hương chớp mắt liền hiểu, đây là Lăng Nhược Hi lấy cớ để đưa mình đi, muốn một mình đối mặt với tất cả khó khăn.

Dùng sức lắc đầu, vẻ mặt khẳng định, "Nô tỳ không đi! Tiểu thư, người đừng đuổi nô tỳ đi!"

Liễu Tuyền có chút mất hứng trừng mắt liếc Mai Hương, sau đó lại coi thường nói: "Ngươi ngoại trừ có thể nói không đau không ngứa ra, còn có thể làm chút chuyện thực tế hơn không? Nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi xem, đi theo bên cạnh tiểu thư nhà ngươi cũng chỉ có thể làm gánh nặng thôi! Nàng vừa mất đi một người, giờ lại mất thêm một người nữa, như vậy ngươi mới vừa lòng?"

Mai Hương ngơ ngác đứng đần ra tại chỗ, nhìn vẻ mặt oán giận kia của Liễu Tuyền, có chút không biết phải nói thế nào về cảm giác phiền muộn kia, chính mình hiện tại quá yếu, không xứng ở bên cạnh tiểu thư, ngoại trừ thêm một kẻ gây phiền phức, thì thật sự không giúp đỡ được gì.

Nhìn thấy dáng vẻ không nói được lời nào của Mai Hương, Lăng Nhược Hi có chút thấy đau lòng, nhưng hiện tại bên cạnh Lăng Nhược Hi bốn bề đều là kẻ thù, nếu Mai Hương đi theo bên cạnh mình, thật sự quá mức nguy hiểm.

Hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm Liễu Tuyền: "Ta đem Mai Hương giao cho huynh, nếu em ấy xảy ra chuyện gì, ta sẽ đem tất cả Tuyết Mạn Thảo trong Cẩn Vương phủ nhổ sạch tận gốc!"

Liễu Tuyền nhìn dáng vẻ tàn nhẫn độc ác của Lăng Nhược Hi, không biết nói gì, ánh mắt nhìn thoáng qua liền dừng lại ở cổ tay Lăng Nhược Hi, Đức Phi tặng cho nàng một chiếc vòng tay Xích Kim, nay lại bị vòng tay Huyết Ngọc thay thế rồi, nhìn thấy màu máu tươi bao phủ trên chiếc vòng tay của nàng, Liễu Tuyền có chút tiếc rẻ nói: "Nhược Hi, ngươi tin tưởng ta không?"

Vấn đề này, hiện tại làm cho Lăng Nhược Hi sửng sốt, tin tưởng? Từ này, trong thế giới của Lăng Nhược Hi đã có chút cảm giác xa lạ, không biết phải nói gì, nhưng lúc đối mặt với Liễu Tuyền, vẫn theo bản năng mà gật nhẹ đầu.

Nhìn dáng vẻ gật đầu của Lăng Nhược Hi, trong lòng Liễu Tuyền có chút ít cảm giác được an ủi không rõ tên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào vòng tay của Lăng Nhược Hi, do dự một lát, sau đó mở miệng nói: "Nhược Hi, ngươi theo ta đi! Ta có thể mang theo ngươi đi đến một nơi không có tranh giành, một nơi an bình và tươi đẹp, nơi đó sẽ không có nhiều người lừa gạt, chúng ta rời khỏi nơi gió thổi mây giăng này, được không?"

Những lời này của Liễu Tuyền, thật sự Lăng Nhược Hi cũng không nghĩ tới, nhìn thấy Liễu Tuyền thật sự chân thành, Lăng Nhược Hi có chút đau thương cười cười, đi đến trước mặt Liễu Tuyền, nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Tuyền, nhàn nhạt nói: "Từ lúc ta hồi kinh, ta đã chắc chắn cuộc sống sau này của ta sẽ không lo không nghĩ, Liễu Tuyền cuộc sống mà huynh nói kia ta hiện tại không có tư cách hướng tới!"

Liễu Tuyền nhìn vào đôi mắt tràn đầy thù hận của Lăng Nhược Hi, có chút không hiểu, chẳng lẽ chỉ vì một chuyện của nha hoàn Thu Cúc mà Lăng Nhược Hi lại dễ dàng buông bỏ cuộc sống yên ổn của mình sao?

"Nếu là chuyện của Thu Cúc khiến ngươi không bỏ xuống được, ta sẽ giúp ngươi trả thù, lặng im không ai biết mà giết chết Lăng Thanh Dương, ngươi đi theo ta, được không?"

Liễu Tuyền từng bước tới gần vượt mức an toàn, nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Nhược Hi, dường như là muốn tìm nơi thù hận phát ra trên người Lăng Nhược Hi.

Lăng Nhược Hi cũng không biết vì sao bản thân có thể rất bình tĩnh mà đối diện với Bắc Đường Ngôn, thậm chí có thể rất bình tĩnh nhìn ra được ánh mắt dối trá của Bắc Đường Cẩn, nhưng đối với đôi mắt như suối nước tinh khiết nhất của Liễu Tuyền, Lăng Nhược Hi thế mà có chút không dám đối mặt.

Có chút mất tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, phiền muộn nói: "Mạng của Lăng Thanh Ngọc, ta sẽ chân chính lấy đi, về phần lời huynh nói, ta không cần!"

"Vì sao chứ? Chẳng lẽ nói, quyền lực đối với ngươi quan trọng như vậy sao? Lăng Nhược Hi, ngươi là một cô nương! Cho dù dùng toàn bộ sức lực, cũng không thể nhận được ủng hộ của thiên hạ!" Liễu Tuyền bị Lăng Nhược Hi ba bốn lần từ chối, có chút tức giận.

Trên mặt Lăng Nhược Hi lạnh như băng không có chút biểu tình gì, bởi vì nàng không biết nên nói thế nào với Liễu Tuyền, mọi chuyện nàng làm, cho tới bây giờ cũng không phải để được thiên hạ tung hô, mà là bởi vì huyết hải thâm thù của nàng, không thể không trả.

Mắt thấy không khí trong phòng ngày càng kì lạ, Mai Hương vội vàng đi tới, đỡ Lăng Nhược Hi, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, cuộc sống sau này nô tỳ không thể theo bên cạnh người, trong cung sâu như biển lớn, người nhất định phải cẩn thận khắp mọi nơi!"

Liễu Tuyền ở phía sau cũng kịp thời nhận thấy mình quá lỗ mãng, tức giận liếc mắt nhìn Mai Hương cằn nhằn, buồn bã nói: "Chủ tử nhà ngươi vô cùng xấu xa! Đến chỗ nào cũng không chịu khổ đâu!"

Vừa nói xong, vừa mạnh mẽ kéo Mai Hương ra ngoài, Lăng Nhược Hi nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của Liễu Tuyền có chút buồn cười, cho Mai Hương một ánh mắt yên tâm, nhàn nhạt nhìn theo hướng bọn họ càng đi càng xa.

Cho đến chỗ mà Lăng Nhược Hi không còn nhìn thấy được nữa, Liễu Tuyền mới không nhịn nữa buông tay Mai Hương ra, giống như giận dỗi nói: "Vì sao chứ? Ta thật sự không hiểu! Nữ nhân này vì sao nhất định cố chấp như vậy? Tiền bạc tài phú đối với nàng nặng như vậy sao?"

"Không phải, tiền bạc tài phú trong mắt tiểu thư không đáng một đồng, tiểu thư làm như vậy, bởi vì nàng còn phải bảo vệ cái gì đó, Liễu công tử, người không biết đó thôi, trước đây tiểu thư phải trải qua những năm tháng thế nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.