Ác Nam Nhận Tội Đi

Chương 11: Chương 11: Chương 10




Kết hôn mười năm nhưng sau khi ly hôn mới có cảm giác yêu đương, Lạc Đình Đình có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, cô và Đông Phương Bách…. Ặc, lại có thể kết hôn một lần nữa.

Nói ra cũng có chút ngượng ngùng, may mắn lúc trước, khi ly hôn không có gióng trống khua chiêng.

Dưới sự thúc dục của Đông Phương Bách, Lạc Đình Đình và Tiểu Húc đã đóng gói hành lý chuẩn bị chuyển về nhà trước.

Thật ra điều cô luyến tiếc nhất là hàng xóm ở đây, mấy chị em tốt, các cô ấy thật sự đã giúp cô rất nhiều, nếu có thể cô thật sự muốn ở lại đây.

Đông Phương Bách vừa nghe thấy cô than thở, lập tức thông qua quan hệ mua lại căn nhà trọ này.

“Nếu sau này anh lại làm em không vui, em có thể tới đây ở tạm, sau đó anh sẽ lại tới đây tìm em, cầu xin em tha thứ…..

Lạc Đình Đình bị những lời này làm cảm động, Đông Phương Bách thật sự khác trước, trước kia làm gì có chuyện anh chịu thừa nhận sai lầm của mình chứ!

Vì chuyển về nhà nên cô đã nghĩ việc ở tiệm cà phê, nhưng không có nghĩa là sau này cô sẽ không đi làm, điểm ấy Đông Phương Bách cũng không phản đối, thậm chí đề nghị cô trở lại trường, học hết chương trình đại học.

Năm đó cô còn đang học đại học, chưa tốt nghiệp đã gả cho anh, thậm chí bởi vì mang thai mà tạm nghỉ học.

Mặc kệ là cô muốn đi làm hoặc đi học anh đều ủng hộ, nhưng có một điều kiện, bỏ hết váy ngắn, không được tiếp tục mặc đồ quá hở hoặc quá ngắn ra ngoài nữa.

Quả nhiên, váy ngắn là tử huyệt của Đông Phương Bách, Lạc Đình Đình cười trộm.

Đông Phương Bách còn có một thay đổi lớn nhất, chính là khi làm việc anh sẽ gọi điện thoại nói chuyện phiếm với cô—-

“Tối nay anh muốn ăn đầu sư tử……”

Còn thông báo nữa kìa.

Lạc Đình Đình dừng động tác thu dọn đồ đạc lại, cười nói vào điện thoại.

“Không phải hôm nay anh được cục phó cục phòng kinh tế mời đi dự tiệc sao?” Lúc nãy anh đã nói với cô.

“Anh bảo tổng giám đốc bộ phận đi.” Dù sao cũng không phải trường hợp quan trọng gì.

“A? Vậy có được không?” Chồng yêu đột nhiên thay đổi quá lớn, thật đáng sợ.

“Đương nhiên có thể, một tháng anh trả lương cho anh ta 20 vạn, cộng thêm tiền bồi dưỡng và cổ phiếu, chỉ kêu anh ta đi dự một buổi tiệc thì sao có thể không được chứ.”

Anh vẫn cố gắng trên sự nghiệp như trước, nhưng đã hiểu được sự quan trọng của gia đình và biết cân nhắc rõ, biết buông xuống.

Bây giờ trong mắt của nhân viên trong công ty, anh dần dần trở thành một ông chủ có tính người.

“Buổi tối anh còn muốn tới chỗ em à?” Bình thường ăn tối xong, anh sẽ trực tiếp ở lại, buổi sáng lại trực tiếp đi từ nhà cô tới công ty luôn.

Bây giờ căn nhà nhỏ của cô ngày càng có nhiều quần áo và đồ dùng của anh, có một ngôi nhà lớn như thế không chịu ở, lại muốn chạy tới căn nhà nhỏ này, thật sự không biết anh đang nghĩ gì.

“Ai kêu em và Tiểu Húc không nhanh chóng chuyển về, nên anh chỉ có thể mỗi ngày chạy đến chỗ em.” Hình như cô nghe được hương vị oán trách trong giọng nói của Đông Phương Bách.

Tinh tinh!

“Anh đợi một chút, chuông cửa vang, có thể là Quỳnh An.” Lạc Đình Đình để điện thoại di động lên bàn, đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa không phải Quỳnh An, mà là một người ngoài dự đoán của cô.

Thư ký riêng của Đông Phương Bách – Kiều An Na.

“Là cô, tại sao cô lại biết chỗ này?” Ngoại kinh ngạc vẫn là kinh ngạc.

Thật ra Kiều An Na cũng là một cô gái rất đẹp, dáng người dung mạo năng lực đều là hạng nhất, khi cô ta mặc com – lê đen thì vô cùng khí thế làm người ta không thể bỏ qua.

“Tôi theo dõi tổng giám đốc nên biết.” Cô ta cũng không ngại để cho Lạc Đình Đình biết.

Thật ra mục đích của cô ta hôm nay, là muốn làm cho Lạc Đình Đình hiểu được vị trí của mình.

“Cô theo dõi…… Tại sao?” Lạc Đình Đình kinh ngạc, cô và Kiều An Na rất ít khi đụng mặt, cô chỉ biết Đông Phương Bách vô cùng ỷ lại vào cô thư ký này.

Nhưng thư ký cũng có nhiệm vụ theo dõi tổng giám đốc sao? Như vậy có phải đã vượt khỏi phạm vi công việc hay không?

“Hành vi kỳ lạ gần đây của tổng giám đốc mọi người đều cảm nhận được, tôi rất hoài nghi, nên tôi đã theo dõi tổng giám đốc vài ngày, và phát hiện những thay đổi của anh ấy là do cô.”

Điều này làm cho Kiều An Na không thể chấp nhận.

“Không phải cô đã ly hôn với tổng giám đốc rồi sao? Tại sao còn dây dưa không rõ với anh ấy?” Kiều An Na càng nói càng kích động.

“Thư ký Kiều, mặc kệ thế nào, đây cũng là chuyện gia đình của chúng tôi, không tới lượt cô xen vào.”

“Tổng giám đốc không phải là của cô, anh ấy ưu tú như thế, dẫn dắt Đông Phương Kim Khống trở thành công ty lớn nhất Đài Loan, cô không xứng với một người đàn ông như vậy.” Kiều An Na quát lớn.

Lạc Đình Đình cảm giác được Kiều An Na không thích hợp.

“Tôi với cô không có chuyện gì để nói, mời cô đi ra ngoài.” Lạc Đình Đình cảm thấy không cần nói chuyện với Kiều An Na, cô hoài nghi cô ta là một kẻ tâm thần.

Kiều An Na lại không nghe lọt tai, cô ta bắt lấy cánh tay cô, lực mạnh đến mức làm cho cô đau đớn.

Lạc Đình Đình lui về phía sau, cô ta cũng không buông tay.

“Anh ấy phải ỷ lại tao, nhiều năm như vậy đều là tao giúp anh ấy, chuẩn bị tất cả cho anh ấy, ngoại trừ cuộc sống gia đình của anh ấy tao không quản được, nhưng tao cũng không cần quản, vì tao biết anh ấy không thèm quan tâm cuộc sống gia đình, đối với anh ấy mày là một người vợ bé xíu không bằng một góc nhỏ của công việc, cho dù ly hôn cũng không sao hết, nhưng mà…… Tại sao? Tại sao lại như vậy hả?”

Cô ta bóp chặt cánh tay cô đến đỏ ửng lên.

“Hai người đã ly hôn rôi mà? Mày lại trở về làm gì hả, tổng giám đốc không cần mày, người anh ấy cần là tao!”

Kiều An Na rơi vào trạng thái điên cuồng.

Lạc Đình Đình cau mày, hình như Kiều An Na…… Yêu Đông Phương Bách? Nếu không phải yêu anh ấy, tại sao lại nói ra những lời như vậy.

“Cô yêu anh ấy?” Đây là khả năng duy nhất.

“Yêu? Có lẽ vậy, nhưng không phải tình yêu nam nữ, tình yêu này còn cao hơn một tầng, mày không hiểu, mày sẽ không biết, tổng giám đốc cần tao, hành trình của anh ấy đều do tao sắp xếp, anh ấy muốn đi đâu cũng do tao lo liệu, tao sẽ ở bên anh ấy vĩnh viễn, tao là chỗ dựa duy nhất của anh ấy, cảm giác đó mày có hiểu không? Không, mày không hiểu, mày chỉ biết cái tình yêu nam nữ hư vô đó, mày là phàm phu tục tử, mày sẽ không biết…… Ha ha ha……”

Kiều An Na bỗng nhiên ngừng cười, hai tròng mắt đột nhiên trừng thẳng vào Lạc Đình Đình, dùng tay chỉ thẳng vào cô, âm trầm uy hiếp, nói: “Mày đừng vọng tưởng thay đổi quan hệ của tao và tổng giám đóc, bằng không tao sẽ cho mày đẹp mặt!”

Kiều An Na độc ác nói xong lập tức chạy lấy người, Lạc Đình Đình ngây ngốc đứng tại chỗ, trong lòng nổi lên dự cảm không tốt.

Cô quên cô còn đang nói chuyện điện thoại với Đông Phương Bách, mà di động bị cô để trên bàn trong phòng khách, vẫn chưa tắt, những lời Kiều An Na nói vừa rồi Đông Phương Bách đều nghe được……

Sao Đông Phương Bách có thể dễ dàng bỏ qua chuyện có người uy hiếp vợ yêu của anh, huống chi người uy hiếp còn là thư ký riêng của anh, mệt anh còn trọng dụng cô ta nhiều năm.

Mà Kiều An Na cũng không đoán được, những lời nói uy hiếp Lạc Đình Đình của cô ta, toàn bộ đều bị Đông Phương Bách nghe được.

Khi cô ta đến công ty, thứ chờ cô ta chính là – lệnh điều động nhân sự.

Đông Phương Bách niệm tình cũ, để cô ta đến công ty ở Nam Bộ đảm nhiệm chức thư ký tổng giám đốc, nếu không thì tự động nghĩ việc, không thương lượng.

Kiều An Na thấy ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Bách thì phát hiện anh đã biết tất cả, chắc chắn là Lạc Đình Đình nói, cô ta oán hận thầm nghĩ.

Sau khi cầu xin không có hiệu quả, Kiều An Na lựa chọn thi hành lệnh điều động nhân sự.

Lệnh điều động lập tức có hiệu lực, anh không thể để Kiều An Na ở lại thành phố này, để tránh tạo thành uy hiếp cho Lạc Đình Đình.

Sau đó, Lạc Đình Đình biết quyết định của Đông Phương Bách, cô không nói thêm gì, tuy rằng Kiều An Na uy hiếp cô, nhưng dù sao cô ta cũng là cấp dưới của Đông Phương Bách, cô ta đi hay ở là do anh quyết định.

Thời gian dần trôi qua.

Lạc Đình Đình và Tiểu Húc chuyển về khu nhà cao cấp Tín Nghĩa, bọn họ lại khôi phục cuộc sống gia đình như trước, nhưng khác là, Đông Phương Bách từ một người chồng cuồng công việc biến thành một người chồng tốt lý tưởng.

Lượng công việc của anh vẫn rất nặng như trước, nhưng anh biết điều chỉnh đúng mức, chừa thời gian cho vợ và con mình.

Bọn họ đã quyết định sẽ kết hôn một lần nữa.

“Gần đây chúng ta làm tình nhiều như vậy, chỉ sợ trong bụng em đã có em gái của Tiểu Húc.” Vì con, bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn một lần nữa.

Vốn dĩ Lạc Đình Đình không hứng thú với việc kết hôn lần hai này mấy, nhưng lời nói của Đông Phương Bách nhắc nhở cô, kỳ sinh lý của cô hình như chậm……

Vì thế cô gật đầu đồng ý.

Bọn họ dự tính thứ hai tuần sau sẽ đi đăng ký.

Trước hôm đăng ký một ngày, Lạc Đình Đình nhận được một cuộc gọi, là của Kiều An Na, giọng điệu của cô ta tràn áy náy, nghe ra cũng không còn cố chấp và điên cuồng như trước.

Cô ta hy vọng có thể gặp cô một lần, giáp mặt xin lỗi.

Vốn dĩ Lạc Đình Đình từ chối, cô nhận lời xin lỗi của cô ta, nhưng không nhất thiết phải gặp mặt.

“Phu nhân không muốn gặp tôi…… Có phải cô vẫn chưa tha thứ cho tôi không? Tôi thật lòng muốn gặp phu nhân để xin lỗi, chỉ cần một chút thôi, cầu xin phu nhân đồng ý……”

Dưới sự khẩn cầu của Kiều An Na, Lạc Đình Đình đồng ý gặp mặt cô ta.

Bởi vì một người kiêu ngạo như Kiều An Na, mà lại ăn nói khép nép cầu xin cô.

Hai người hẹn nhau ở một tiệm cà phê gần đó, Kiều An Na đến trước giờ hẹn, trên mặt đều là áy náy.

“Sao cô lại trở nên tiều tụy như vậy?”

Lạc Đình Đình rất kinh ngạc, Kiều An Na đã mất đi phong thái xinh đẹp của lúc trước, khuôn mặt tái nhợt, tuy có trang điểm, nhưng có thể nhìn ra khí sắc của cô ta không tốt.

“Ừ, có chút không quen với khí hậu ở Nam Bộ, hơn nữa trong lòng vô cùng áy náy……” Kiều An Na đơn giản nói. “Tôi có xin tổng giám đốc, hy vọng anh ấy có thể để tôi trở về, nhưng mà……”

Kiều An Na cô đơn nhún nhún vai.

Dù sao Lạc Đình Đình cũng là phụ nữ, cũng có chút đồng tình với Kiều An Na, nhưng quyết định của Đông Phương Bách cô không thể xen vào.

“Nếu mục đích hôm nay cô tìm tôi là muốn cầu xin……”

“Không, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý này, tôi hẹn cô ra thật sự là muốn giáp mặt xin lỗi cô, lúc đó tôi không nên làm vậy, tôi đã quyết định rời khỏi Đông Phương Kim Khống, lần này trở về, là muốn đến tổng công ty giải quyết thủ tục, tôi muốn ra ngước ngoài tu nghiệp, trước khi ra nước ngoài tôi muốn gặp cô một lần, nói ích kỷ một chút là muốn xóa bỏ áy náy trong lòng mình.”

Kiều An Na rất thành khẩn, Lạc Đình Đình cũng thật lòng nhận lời xin lỗi của cô ta.

“Cám ơn cô……” Kiều An Na cười cầm tay Lạc Đình Đình.

Thời gian hai người gặp nhau rất ngắn, chỉ có nữa tiếng, trước khi Kiều An Na chuẩn bị đi lại đột nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống.

“Sao vậy, cô không sao chứ?” Lạc Đình Đình lo lắng đưa tay đở cô ta.

Kiều An Na miễn cưỡng đứng lên. “Ừ, không sao, chỉ là đau bao tử thôi, mấy ngày nay đều như vậy.”

“Không được, sắc mặt của cô trắng bệch, còn đổ mồ hôi lạnh, tốt nhất cô nên đến bệnh viện kiểm tra.”

“Tôi cũng tính như vậy, nhưng bây giờ tôi không thể tự lái xe……”

Lạc Đình Đình suy nghĩ một lát, nói: “Tôi lái xe đưa cô đi.”

“Vậy phiền cô, thật ngại quá.”

Lạc Đình Đình nói cô ta không cần để tâm, cô dìu Kiều An Na ra xe, lái xe đưa cô ta đến bệnh viện……

Mọi chuyện thay đổi trong nháy mắt.

Lạc Đình Đình có vài giây không thể chấp nhận sự thật.

Chuyện xảy ra như thế nào? Trên đường cô lái xe đưa Kiều An Na đến bệnh viện, trước khi lên cầu vượt, Kiều An Na còn ôm dạ dày của mình với dáng vẻ rất đau đớn.

Nhưng một giây sau cô ta lại thay đổi.

Cô ta đứng dậy, khuôn mặt vẫn tái nhợt như trước, ánh mắt lại bắt đầu hư vô mờ mịt. Cô ta nói chuyện với Lạc Đình Đình, nhưng tầm mắt lại không đặt trên người cô.

Đầu tiên cô ta cười điên cuồng, sau đó nhào về phía Lạc Đình Đình đang lái xe, cướp tay lái của cô.

“Không –” Lạc Đình Đình cố gắng giành lại quyền khống chế, nhưng Kiều An Na giống phát điên, sức lực lớn đến đáng sợ.

Xe bắt đầu loạng choạng trên cầu vượt, những xe trên cầu liều mạng tránh né ấn kèn, hết chiếc này đến chiếc khác.

“Tao muốn loại trừ mày! Chỉ cần không có mày, tổng giám đốc sẽ trở về như trước kia, sẽ chỉ cần một mình tao như trước!” Cô ta hận Lạc Đình Đình, thậm chí không tiếc phát điên muốn cùng chết với cô!

Kiều An Na hét to.

Khi xe đâm vào hàng rào chắn với tốc độ điên cuồng, rất nhiều cảm xúc và hình ảnh thoáng qua trong đầu Lạc Đình Đình.

Cô ảo não bởi vì mình nhất thời mềm lòng với Kiều An Na, hình ảnh cuối cùng trong đầu cô, chính là Đông Phương Bách, cô yêu anh……

Nhưng thật xin lỗi, có lẽ từ nay về sau cô không thể gặp lại anh nữa.

Thật xin lỗi, tình yêu của em……

Đụng vào! Xe mãnh liệt va chạm vào rào chắn, thật may mắn, không có xe khác bị đụng vào, nhưng lấy tốc độ đụng vào rào chắn mà phán đoán, người trên xe hẳn là lành ít dữ nhiều……

Cuối cùng Đông Phương Bách biết, tại sao nguyên buổi sáng anh lại cảm thấy bất an.

Anh xoa mi tâm muốn làm cho mình tỉnh táo một chút.

Nhưng, vẫn không được……

Nhìn Lạc Đình Đình và Kiều An Na được đưa vào phòng phẩu thuật, anh vẫn không thể tin những chuyện xảy ra trước mắt mình.

“Anh Đông Phương, thật xin lỗi, tình huống của phu nhân rất nguy cấp, chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức……” Đứng trước mặt là người nắm quyền thương giới, viện trưởng không dám xem thường, nhưng không dám đảm bảo.

Cảm giác sợ hãi đau khổ, bao phủ lý trí Đông Phương Bách, làm cho anh không rảnh bận tâm thân phận của mình, kích động tóm lấy cổ áo viện trưởng, không để ông ta nói hết câu nói xấu.

“Đừng nói vô nghĩa, các người phải cứu sống cô ấy, cứu sống cô ấy cho tôi……”

Ai nói đàn ông không dễ dàng rơi lệ, khóe mắt Đông Phương Bách chảy xuống hai hàng nước mắt ẩm nóng, anh không lau, cũng không muốn lau, mặc cho nước mắt chảy xuống……

Hai tuần sau.

Từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến nay, thời gian giống như nháy mắt, nhưng sự giày vò trong lòng anh thì giống như trải qua một thế kỷ.

Sáng nay, Lạc Đình Đình rốt cục được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh tổng thống, Đông Phương Bách vận dụng quan hệ mời tất cả các bác sĩ giỏi nhất cả nước đến, cuối cùng cũng cứu được mạng Lạc Đình Đình về, Nhưng mà……

Đông Phương Bách xót thương tiều tụy đứng ở giường bệnh, ngón tay thon dài dịu dàng vỗ về lên mặt vợ, cô giống như rơi vào giấc ngủ sâu, hô hấp đều và dài.

Anh nhìn lên bụng bằng phẳng của cô, tim co rút đau đớn.

Chết tiệt…… Hai tay của anh bởi vì tức giận mà nắm chặt.

Là lỗi của anh, anh vậy mà lại thả hổ về rừng, đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh mình mà không hề hay biết.

Thương thế của Kiều An Na có vẻ nhẹ, đã tỉnh lại từ một tuần trước, nhưng trạng thái tinh thần của cô ta lúc nào cũng hoảng hốt, có đôi khi lẩm bẩm một mình, có đôi khi lại nổi điên la hét.

Sau khi bác sĩ chuẩn đoán, xác định Kiều An Na mắc bệnh thần kinh nghiêm trọng, cô ta đã được chuyển đến bệnh viện tâm thần.

Sau đó cảnh sát điều tra hiện trường và lấy lời khai của các nhân chứng, xác định khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, chiếc xe bọn họ lái chạy loạng choạng như điên trên đường, hiển nhiên là trên xe có người cướp tay lái……

Đông Phương Bách không dám tưởng tượng tình huống lúc đó, vừa nghĩ đến anh sẽ mất không chế mà chữi mắng.

Đứng ngẩn ngơ bên cạnh giường bệnh một lúc lâu, anh dịu dàng nhìn vợ, mong cô tỉnh lại nhanh một chút.

Mà hình như Lạc Đình Đình cũng cảm nhận được sự thâm tình của chồng, mí mắt hơi hơi rung động, sau đó mở ra……

Cô muốn nói chuyện, nhưng nói không ra tiếng, cô lấy tay khẽ chạm tay vào tay anh.

Đông Phương Bách nhìn cô, kích động cúi người ôm lấy cô, nhưng không dám dùng lực quá mạnh, sợ làm đau cô.

“Cám ơn trời đất, cuối cùng em cũng tỉnh.” Hốc mắt anh phiếm hồng, ôm chặt cô. “Đồng ý với anh, không được làm anh sợ như vậy nữa, vĩnh viễn không được.”

Thiếu chút mất đi cô, anh giống như mất đi linh hồn, chỉ có thể lơ lửng trong bóng đêm.

Lạc Đình Đình cảm thấy hình như mình đã ngủ thật lâu, mà sau khi thức dậy toàn thân đều đau đớn, cô nhớ lại lúc trước khi mình mất đi ý thức, không nhịn được mà sợ run.

“Đã qua rồi, tất cả đều đã qua hết rồi, đừng suy nghĩ nữa.” Đông Phương Bách ước gì có thể khảm cô vào cơ thể mình để che chở.

“Em hôn mê bao lâu?” Cô hỏi.

“Hai tuần.” Hai tuần này thật sự vô cùng đau khổ dày vò.

May mắn cuối cùng cô cũng tỉnh, tuy rằng bọn họ đã mất đi……

Đông Phương Bách đau lòng, không biết có nên nói cho Lạc Đình Đình biết hay không, có lẽ cô vẫn chưa biết mình mang thai?

Mà hình như Lạc Đình Đình cũng cảm nhận được Đông Phương Bách đang do dự và thương cảm, đột nhiên cô đưa tay sờ lên bụng mình.

“Đứa bé……” A, không, cô biết.

Phụ nữ rất nhạy cảm với cơ thể mình, huống chi cô cũng không phải lần đầu mang thai, tuy rằng chưa xác thực, nhưng thật ra cô đã sớm biết mình mang thai.

Nhưng sau khi trải qua chuyện ngoài ý muốn kia, va chạm mạnh như vậy, đứa bé chắc chắn không được đảm bảo.

Mà đôi mắt đầy đau lòng của Đông Phương Bách đã chứng thực suy nghĩ của cô.

Cô nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống làm ướt cả gối.

“Thật xin lỗi, mẹ không bảo vệ được con……”

Đông Phương Bách ôm lấy vợ đang khóc thút thít, hôn lên môi cô, mắt cô, trán cô, im lặng an ủi cô, dù anh cũng đau đến không thể tự kiềm chế.

Lạc Đình Đình có thể tỉnh lại đã là trong cái rủi có cái may, mà đứa bé mất đi sẽ trở thành nỗi đau không thể xóa trong suốt cuộc đời bọn họ……

Một năm sau, ở một trấn nhỏ hẻo lánh vùng núi phía đông Đài Loan.

“Cha, cha, cha mau tới đây! Đại Hắc sinh, sinh thật nhiều Tiểu Hắc!” Đông Phương Húc Nhật giờ đã đen nhẽm co chân chạy tới vườn rau, cao giọng gọi Đông Phương Bách.

Đông Phương Bách từ giàng mướp đi ra, thân hình tráng kiện ôm lấy con trai đang nhào tới.

“Cẩn thận một chút.”

Một năm trước Tiểu Húc cùng vợ chồng bọn họ chuyển đến Đài Đông, bé học ở trường tiểu học trong trấn, ở trong núi vui vẻ một năm, cả người trở nên cao ráo rắn chắc.

“Cha, nhanh lên……”

“Được được được, cha đi mà.” Thật ra không chỉ Tiểu Húc, ngay cả chính anh cũng trở nên rất đen, từ ông chủ của công ty lớn biến thành một người nông dân bình thường, bất cứ ai cũng không ngờ có một ngày anh sẽ thay đổi lớn như thế!

Để Tiểu Húc nắm tay mình đi về hướng chuồng chó, Đông Phương Bách ngồi xổm xuống, nhìn gia đình Đại Hắc bên trong, mấy con chó con mũm mỉm quay quanh bụng mẹ bú sửa.

“Ha ha, Đại Hắc làm mẹ.” Anh vuốt đầu Tiểu Húc. “Mẹ con biết chưa?”

Đông Phương Bách đứng lên, nhìn về dãy núi phía xa, màu xanh vô tận, phía trên là những đám mây trắng thay đổi liên tục……

Bùi ngùi, Đông Phương Bách thở dài.

Một năm trước sau khi Lạc Đình Đình xuất viện, tuy rằng thương thế của cô đã hồi phục, nhưng vì không cẩn thận làm mất đi đứa bé mà cô vẫn luôn buồn bực không vui.

Đông Phương Bách không biết nên làm sao, anh suy nghĩ thật lâu, ngay ngày anh và Lạc Đình Đình đi đăng ký kết hôn lần nữa, anh tuyên bố với bên ngoài mình tạm thời từ chứ tổng giám đốc của công ty Đông Phương Kim Khống, chuyển sang cho đội ngũ chuyên nghiệp của công ty ở nước ngoài tiếp nhận.

“Lúc này, tôi có một chuyện quan trọng hơn sự nghiệp cần phải làm.” Đây là lý do anh nói với nhóm cổ đông.

Mà cha mẹ Đông Phương Bách, cũng giơ hai tay tán thành quyết định của con trai.

Quyết định của anh chính là —

Dẫn vợ và con trai rời khỏi Đài Bắc, đi đến Đài Đông, mua một mãnh đất nông trại, bắt đầu làm nông dân sống cuộc sống ở nông thôn.

Làm vậy, là giúp Lạc Đình Đình không còn đau xót, thuận tiện điều dưỡng cơ thể của cô.

Sau khi trải qua tai nạn tình huống của Lạc Đình Đình không tốt lắm, bác sĩ nói, đây có thể là do nhân tố tâm lý ảnh hưởng.

Anh biết Lạc Đình Đình luôn muốn gọi đứa con đã mất trở về, một năm nay bọn họ cũng rất cố gắng, nhưng cơ thể Lạc Đình Đình thủy chung không có gì xảy ra.

Nhưng anh sẽ không buông tay.

Anh đã từng rất ảo não bởi vì chưa làm được gì cho vợ và con, mà ở đây, người một nhà trải qua cuộc sống hạnh phúc tự cấp tự túc, là điều duy nhất anh có thể làm cho bọn họ.

Lúc này Lạc Đình Đình cũng bị con trai kéo ra.

Đông Phương Bách cười đi qua ôm lấy thắt lưng của vợ, Tiểu Húc thì thò tay ôm một con Tiểu Hắc từ trong lòng Đại Hắc ra.

“Mẹ, mẹ xem, toàn thân nó đều đen thui, giống ý như Đại Hắc vậy á!”

“Nó là Đại Hắc sinh, đương nhiên sẽ giống Đại Hắc rồi.” Lạc Đình Đình và Đông Phương Bách nhìn nhau cười.

Tiểu Húc giơ chó con lên cao hơn, muốn Lạc Đình Đình nhìn.

Ai biết khi chó con nho nhỏ đến gần Lạc Đình Đình, cô nghe thấy mùi sửa và chút máu ở trên người nó, đột nhiên cảm giác ghê tởm từ dạ dày dâng lên.

Ọe! Lạc Đình Đình che miệng nôn khan.

“Sao vậy?” Đông Phương Bách lo lắng.

Lạc Đình Đình không ngừng muốn nôn khan, cô chạy từ cửa sau vào phòng bếp, dựa vào bồn rửa chén nôn mửa.

Đông Phương Bách vội vàng đi theo vào, anh lo lắng vỗ nhẹ lưng của vợ.

“Có phải ăn không tiêu hay không ăn?” Anh hỏi.

“Có thể……” Lạc Đình Đình ngừng nói, một khả năng xuất hiện trong đầu cô, cô mở to mắt nhìn Đông Phương Bách.

Mà Đông Phương Bách cũng như bị sét đánh, bọn họ đều nghĩ đến một chuyện.

“Có khả năng sao?”

Lạc Đình Đình tính kì sinh lý của mình, đã hai tháng không tới.

“Hẳn là không sai.” Kích động, nước mắt tụ trong hốc mắt, cô gật đầu với Đông Phương Bách, lại gật đầu.

“Thật tốt quá, Đình Đình, thực sự tốt quá.” Đông Phương Bách hưng phấn kêu to, gắt gao ôm chặt vợ.

“Chồng ơi, chúng ta nên về Đài Bắc, cám ơn anh đã làm tất cả vì em.” Vùi trong lòng ngực ấm áp của chồng, Lạc Đình Đình thật sự cảm kích chồng của mình. “Tuy rằng anh làm nông dân cũng rất tuyệt, nhưng em cảm thấy anh làm tổng giám đốc tốt hơn, chúng ta trở về đi, được không?”

“Được, được, đều nghe em.” Chỉ cần vợ và con đồng ý đi theo anh. Bắt anh đi đâu cũng được.

Anh từng cho rằng sự nghiệp mới là quan trọng nhất, nhưng hiện tại anh hiểu được, sự ủng hộ của người nhà, tình yêu của người nhà, là những thứ không thể thiếu trong cuộc đời.

“Vợ ơi……”

“Vâng?”

“Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.”

Tiểu Húc đứng ở cửa phòng bếp, nghe thấy cha mẹ nói yêu nhau, bé cũng hô to: “Cha, mẹ, con cũng yêu hai người!”

Lạc Đình Đình và Đông Phương Bách nhìn nhau, cười to.

Lúc này, Đài Đông, thời tiết đẹp đẽ, lũy thừa hạnh phúc — phá trăm.

————————- Toàn Văn Hoàn ————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.