Ác Mộng Tình Yêu

Chương 49: Chương 49




Đúng năm giờ sáng hôm sau, tôi thức dậy. Điều đầu tiên mà tôi làm trước khi rời khỏi giường, là tôi phải tìm cách trả thù tên kia. Đồ biến thái ! Đồ xấu xa ! Sao hắn có thể đối xử với tôi như thế, tôi có phải là vợ của hắn đâu, mà hắn hết cưỡng ép tôi lại dùng mỹ nam kế để dụ dỗ tôi. Không được ! Nhất định tôi phải tìm cách để cho trường hợp này không xảy ra thêm một lần nữa. Nếu không, tôi sẽ phát điên lên mất.

Rón rén rời khỏi giường ngủ, tôi không dám nhìn hắn một lần nào. Tôi sợ nếu tôi còn chần chừ, hắn mà tỉnh dậy vào lúc này, tôi biết phải ăn nói và đối diện với hắn thế nào.

Chạy nhanh vào phòng tắm, tôi nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo rồi đánh răng rửa mặt.

Đã giải xong công việc vệ sinh cá nhân, bây giờ tôi mới tính đến chuyện xử hắn. Tôi biết bản thân mình không phải là đối thủ của hắn, nên tôi phải đi tìm đồng minh.

Mở cửa phòng ngủ, đi xuống phòng khách, tôi tiến về phía chiếc nôi màu xám to mà hắn mua cho con chó Micky, dùng để nằm.

Thấy tôi, Micky nhảy chồm lên, miệng nó sủa vang, đuôi không ngừng vẫy.

Tôi đưa ngón trỏ lên miệng, tôi “suỵt” một tiếng, tôi nhỏ giọng bảo con Micky.

_Em có thể đừng sủa được không ? Chị có việc cần nhờ em làm.

Con chó dường như hiểu ý của tôi, nó không còn sủa nữa, mà chỉ không ngừng vẫy đuôi, và nhanh chóng đi theo tôi lên lầu.

Hé cánh cửa phòng ngủ, tôi cúi xuống vỗ nhẹ vào đầu con Micky.

_Em có thể giúp chị tấn công tên đàn ông đáng ghét đang ngủ ở trên giường kia được không ? Em nhớ là phải sủa thật to, liếm khắp mặt hắn, và làm ồn không cho hắn ngủ. Nếu em làm được như thế, chị sẽ cùng em đi chạy bộ vào buổi sáng.

Con chó bị tôi dụ, nên nó hồ hởi tiếp thu nhiệm vụ “trọng đại” mà tôi giao cho nó. Nó nhảy phốc lên giường, miệng sủa vang, đuôi quẫy liên tục, bốn chân nó giẵm lên lưng hắn, lưỡi nó liếp khắp mặt, tai và đầu hắn.

Đứng nhòm ở ngoài cửa, tôi không nhịn được cười. Tôi cười sung sướng, cười hả dạ vì đã chơi được tên kia một vố.

Vì con cho quá nghịch ngợm và phá ngang mộng đẹp, nên Hoàng Anh không thể ngủ tiếp được nữa, hắn tức giận trừng mặt nhìn con chó, miệng mắng to.

_Micky ! Ai cho phép mày mới sáng sớm vào đây, để phá ngang giấc ngủ của tao hả ? Mày có muốn tao đánh và phạt mày không ?

Tôi “hừ” một tiếng. Tên độc ác kia, ngay cả động vật, hắn cũng dọa đánh được.

Hắn càng mắng, con chó càng tấn công hắn mạnh mẽ và liếm tới tấp vào mặt hắn. Hắn không còn chịu đựng hơn được nữa, nên phải ngồi bật dậy. Vò đầu, hắn đẩy mông con chó xuống giường, miệng hắn làu bàu.

_Mày là đồ đáng ghét ! Từ lần sau, tao nhất định sẽ xích mày lại, để xem mày còn dám phá ngang giấc ngủ của tao nữa không ?

Nghe tiếng huýt sáo của tôi, con chó chạy biến ra khỏi phòng.

Tên kia tặng cho tôi một ánh mắt hờn giận và cảnh cáo. Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn tên kia. Hừ ! Chuyện tối hôm qua, tôi vẫn còn chưa tính với tên kia, sao tên kia dám dùng ánh mắt của một cô vợ nhỏ không được cưng chiều để nhìn tôi ? Chẳng lẽ, hắn đã đổi tính rồi sao ?

Không muốn đứng ở đây để chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ nữa, tôi và con chó cùng nhau đi dạo bộ quanh trên con đường, nằm gần khu phố mà tôi đang ở.

Cơ thể tôi vẫn còn mệt mỏi, lại bị tên kia hành nên không thể chạy bộ giống như mọi hôm. Tôi đã chọn đi bộ cho giãn gân cốt.

Lúc tôi và con chó trở về nhà, hắn đã nấu xong bữa cơm sáng.

Tôi mở to mắt nhìn mấy món ăn thơm ngon, vẫn còn bốc khói ở trên bàn. Tôi thật sự không dám tin là một người đàn ông cao ngạo và lạnh lùng như hắn, cũng biết nấu ăn, mà lại nấu ăn rất ngon.

Tôi cười toe toét, hai tay tôi xoa vào nhau. Nếu mai sau tôi và hắn lấy nhau, tôi sẽ giao toàn bộ công việc bếp núc cho hắn, lúc đó tôi sẽ có thời gian để làm những gì mà tôi thích.

Như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, môi hắn nhếch lên một nụ cười nguy hiểm, mắt hắn rực sáng nhìn tôi.

_Em muốn mai sau anh hàng ngày nấu cơm cho em ăn cũng được, nhưng em phải hứa với anh một việc.

Giọng nói hắn ngọt ngào và sâu lắng, hắn muốn ru hồn và muốn đoạt đi suy nghĩ của tôi.

Tôi vì còn chìm đắm vào viễn tưởng tươi sáng của mai sau, nên không hay hơi thở nóng rực của hắn đang phả vào mặt mình, còn cơ thể thon dài và cao lớn của hắn đang áp sát vào người mình.

_Anh muốn em phải làm gì ?

Cắn nhẹ vào vành tai tôi, lưỡi hắn liếm vào sau gáy tôi, hắn cười khẽ, thanh âm dụ hoặc.

_Chỉ cần khi ở trên giường em nghe lời anh là được.

Chân tay tôi run rẩy, người tôi tê dại, mặt tôi nóng bừng, nhiệt độ trong cơ thể tôi tăng vọt. Dưới bàn tay tham luyến, mang theo hơi nóng của hắn đã dần khơi gợi lên khát khao nữ tính mà tôi, đã cố chôn vùi bao nhiêu lâu nay.

Tôi hốt hoảng vội đẩy hắn ra, rồi đứng cách hắn xa một chút. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh của tối hôm qua, tôi hận không thể đào ngay một cái lỗ để chôn xuống đất. Trời ơi ! Tôi muốn khóc thét ! Hắn không chỉ có tính cách lạnh lùng và tàn nhẫn, hắn còn là một tên biến thái. Có chết, tôi cũng nhất quyết không lên giường với hắn thêm một lần nữa. Hu hu hu ! Tôi rất sợ hắn. Tôi có cảm giác hắn sắp ăn hết tất cả xương cốt và da thịt của tôi.

Nhìn nụ cười quyến rũ, tươi rói và tà mị của hắn, tôi căm giận không thể xông lên đánh cho hắn một trận.

Kéo ghế, hắn ấn tôi ngồi xuống. Hắn cẩn thận lấy cho tôi một cái bát, một cái thìa, một đôi đũa. Gắp thức ăn cho tôi, hắn giục.

_Em ăn đi ! Thức ăn sắp nguội hết cả rồi.

Được hắn quan tâm và chăm sóc, tôi rất cảm động. Mắt tôi đỏ hoe, tôi sụt sịt muốn khóc.

Sự ôn nhu, cử chỉ dịu dàng và nhẹ nhàng của hắn đã cuốn phăng đi hết tất cả mọi phòng bị và phản kháng trong tôi. Giờ tôi chỉ là một cô người yêu nhỏ bé không hiểu chuyện, được hắn bao bọc và che chở.

Một hạt cơm dính trên mép tôi, tôi dùng chiếc lưỡi nhỏ màu hồng nhạt của mình để liếm mép.

Hắn ngây người nhìn tôi, đôi mắt xanh biếc của hắn nóng sáng và long lanh giống hệt những viên kim cương đang được đặt dưới ánh nắng mặt trời.

Chồm người lên, hai ngón tay nam tính và thon dài mang theo quyến luyến và đam mê của hắn nâng cằm tôi lên. Cúi người xuống, đôi môi mỏng quyến rũ còn nồng đượm hương rượu của hắn áp lên môi tôi.

Tôi sửng sốt mở to mắt nhìn hắn, mặt tôi ngây dại. Tôi bị hành động không đoán trước được của hắn, làm cho bần thần cả người.

Hắn có được bình thường không khi đang ăn cơm, hắn lại chồm lên để hôn tôi như thế ?

Hơi thở nam tính, mang theo lửa và dung nham nóng chảy của hắn thì thầm vào tai tôi.

_Yêu tinh ! Em định quyến rũ anh đúng không ?

Trái tim tôi lỡ mất hai nhịp đập, cổ và mặt tôi đỏ rực như bị hơ dưới ánh lửa. Hắn nói tôi yêu tinh, còn hắn là ác ma. Xem ra hai chúng tôi rất hợp nhau.

Điều tôi không ngờ được là sáng hôm nay, Khánh Phương đi xe máy đến tận nhà tôi để đón tôi đi học.

Trong khi tôi và Hoàng Anh, vừa đi vừa cười đùa với nhau, xe của Khánh Phương đã dừng ở trước cổng nhà tôi.

Gặp anh trong hoàn cảnh này, tôi thấy thật khó xử và mệt mỏi. Sáng hôm qua, nếu không có anh, có thể tôi đã chết rồi. Vì cái ơn cứu mạng, nên tôi biết ơn anh, không muốn anh buồn lòng và thất vọng vì tôi. Cũng may, tôi không có làm việc gì và nói câu gì quá phận với anh, nếu không hôm nay tôi không còn mặt mũi để nhìn mặt anh nữa.

Việc Khánh Phương xuất hiện ở đây đã chọc giận và động chạm đến lòng ghen tuông mạnh mẽ của Hoàng Anh. Từ trước đến nay, hắn luôn là người có tính sở hữu cao, làm sao hắn chấp nhận việc tôi có quan hệ thân mật với một chàng trai khác trước mặt hắn.

Tôi không thể hiểu hết được mục đích của hành động vô tình và lạnh lùng của hắn vào sáng ngày hôm qua, nhưng sau khi đã nói rõ cho tôi hiểu hoàn cảnh của mình, hắn không còn do dự trong việc có muốn tôi làm bạn gái, và muốn giữ tôi ở bên cạnh hắn cả đời nữa không ?

Hắn đã xác định được con đường mà hắn phải đi. Hắn đã nói yêu tôi và mãi mãi yêu tôi, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi tin tưởng hắn, và nguyện cả đời này đều đi theo hắn.

Tay tôi bị hắn bóp chặt, mặt hắn u ám tựa như mây đen trên trời đang đè thấp xuống, khiến cho người khác không thể thở nổi.

Khánh Phương kinh ngạc nhìn tôi và Hoàng Anh tay trong tay, vừa đi vừa nói chuyện tươi cười với nhau. Có lẽ anh luôn cho rằng, chúng tôi hiện giờ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

_Cậu đến đây làm gì ?

Hoàng Anh lạnh lùng hỏi, giọng hắn nặng nề như đeo đá.

Khánh Phương nhìn chăm chú vào bàn tay hắn đang nắm lấy tay tôi.

Sau mấy giây mất bình tĩnh và không thể ngăn được sự thất vọng và tiếc nuối trong lòng mình, anh nở một nụ cười nhàn nhạt.

_Mình định đến đây, để đón Hồng Anh đến trường.

Câu trả lời thẳng thắn và thật thà của anh, đã khơi gợi lên tính cách lãnh khốc và ghen tuông của Hoàng Anh.

_Cô ấy không cần cậu phải đưa đón. Công việc này đã có một người bạn trai là tôi đây làm rồi.

Hắn tuyên bố tôi thuộc quyền sở hữu của hắn cho Khánh Phương nghe, đồng thời hắn muốn cắt đứt ảo tưởng của anh.

Khánh Phương nhếch mép, giọng anh bình thản và không mang mùi vị gì.

_Ngày hôm qua tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi. Nếu cậu chịu từ hôn với Tuyết Lan và chọn Hồng Anh làm bạn gái, tôi sẽ rút lui trong im lặng và không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa. Nhưng hình như cậu vẫn chọn Tuyết Lan làm vợ chưa cưới, cậu nghĩ có nên buông tha cho Hồng Anh đi không ?

Đôi mắt xanh biếc của hắn trở nên trống rỗng, hai quả cầu lửa đang đốt cháy trong mắt hắn, giọng hắn phẫn nộ và sắc lạnh.

_Cậu đừng thách thức sức chịu đựng của tôi. Hồng Anh là bạn gái của tôi, và mãi mãi là như thế. Tối hôm qua, tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, người mà tôi chọn là cô ấy, không phải là Tuyết Lan. Giờ thì cậu đã nghe rõ rồi chứ ?

Khuôn mặt Khánh Phương hới tái đi, đôi mắt màu da cam của anh trở nên nhạt màu giống hệt nụ cười như có như không trên môi anh.

Nhìn thật sâu vào mắt tôi, anh lên tiếng hỏi tôi.

_Những gì mà Hoàng Anh nói là thật chứ ? Có đúng là em vẫn chấp nhận làm bạn gái của cậu ta, mặc dù em đã biết cậu ta có vợ chưa cưới không ?

Tôi thấy có lỗi với anh. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của anh. Tôi rất muốn nhìn thấy anh cười và nói chuyện vui vẻ với tôi như xưa.

Cử chỉ lưỡng lự không dám nói thẳng của tôi, đã khiến khuôn mặt Hoàng Anh tối sầm, giọng nói của hắn trở nên lạnh cực điểm.

_Sao em không trả lời Khánh Phương đi ? Em không tin anh, hay là em vẫn còn muốn lựa chọn người nào mới là bạn trai chân chính của em ?

Giọng nói không có một chút tình cảm của hắn, chẳng khác gì những mũi dao nhọn đâm sâu vào trái tim và cơ thể tôi. Mắt tôi đỏ hoe, tôi lại muốn khóc, muốn rơi lệ. Tại sao hắn cứ phải dồn tôi vào đường cùng, thì hắn mới vui lòng ?

Hắn có hiểu là tôi đang phải đấu tranh nội tâm dữ dội như thế nào không ? Nếu Khánh Phương là một chàng trai xa lạ và không có ơn với tôi, tôi sẽ nói ngay mà không cần phải suy nghĩ hay chần chừ đến một giây.

Bàn tay tôi gần như bị bàn tay mạnh mẽ và nam tính của hắn bóp nát, đôi mắt giận dữ và phẫn nộ của hắn đang chiếu thẳng vào khuôn mặt và cơ thể tôi, hắn đang muốn dằn vặt và hành hạ tôi, bằng ánh mắt lạnh lẽo không có hơi ấm của mình.

Khánh Phương dựng chân trống xe, anh bước lại gần chỗ tôi và Hoàng Anh đang đứng. Chìa tay ra, anh chân thành và dịu dàng bảo tôi.

_Đi theo anh, anh sẽ đưa em đến trường. Anh đoán nhất định, Hoàng Anh đang bắt ép em đúng không ? Em đừng sợ, cũng đừng lo lắng gì cả. Mọi chuyện hãy để một mình anh lo. Có anh, em sẽ không còn phải lo bị cậu ta bắt nạt và đe dọa nữa đâu.

Tôi mở to mắt nhìn anh, mồm tôi há hốc, tai tôi ù đi.

Dù những gì mà anh nói không đúng hoàn toàn, nhưng anh đã đoán đúng được già nửa. Tôi đánh giá cao khả năng quan sát và suy đoán của anh. Xem ra từ lâu, anh đã sớm biết mối quan hệ giữa tôi và hắn, không được bình thường.

Cơn giận trong hắn giống nước lũ đang muốn cuốn phăng đi hết tất cả mọi thứ trên thế gian, hắn đang muốn nhấn chìm chết tôi và Khánh Phương.

Cảm nhận được bàn tay run rẩy của hắn, cảm nhận được ánh mắt sắc bén, và âm u của hắn, mặt tôi phút chốc tái nhợt, cơ thể tôi căng cứng, hô hấp trong tôi đóng băng. Tôi biết, nếu tôi không lên tiếng nói gì, hay không giải thích rõ hiểu lầm này cho Khánh Phương hiểu, hắn và anh có nguy cơ sẽ đánh nhau tại đây.

Tôi ôm lấy bàn tay đượm mồ hôi và nổi lên gân xanh của hắn, tặng cho hắn môt nụ cười trấn an, và dùng ánh mắt dịu dàng van xin hắn, tôi cất giọng mềm mỏng và nhẹ nhàng, để vuốt ve và xoa dịu cơn giận của hắn, đồng thời cũng muốn dập tắt đi mùi thuốc súng và gươm đao ở quanh đây.

_Anh đừng hiểu lầm, anh ấy không hề ép em, mà là do em tự nguyện. Anh ấy là mối tình đầu của em, cũng là mối tình duy nhất em muốn nâng niu và trân trọng suốt cả cuộc đời này. Có thể do hoàn cảnh, bọn em sẽ phải trải qua nhiều sóng gió và khó khăn mới đến được với nhau. Nhưng em tin là em và anh ấy có thể làm được.

Nhìn Khánh Phương bằng ánh mắt xin lỗi và biết ơn, tôi dịu dàng nói tiếp.

_Em cảm ơn anh đã có công đến tận đây để đón em đi học, nhưng em không thể. Em sẽ đi xe của Hoàng Anh.

Bàn tay hắn, từ từ thả lỏng, cơ thể căng cứng của hắn cũng mềm dần, mắt hắn không còn âm u và chứa toàn gai nhọn nữa, khuôn mặt lạnh băng và nhợt nhạt như xác chết của hắn đã ấm dần lên. Nụ cười kiêu ngạo và hài lòng của hắn mở rộng trên hai cánh môi xinh đẹp như hoa nở.

Tôi ngây người nhìn hắn, mắt tôi si dại, trái tim tôi loạn nhịp. Giờ tôi mới hiểu rõ được cảm giác và suy nghĩ của bản thân dành cho Khánh Phương và Hoàng Anh khác nhau nhiều như thế nào.

Khánh Phương giống như một người bạn tốt của tôi, còn Hoàng Anh mới là người có thể đốt cháy hết tất cả giác quan, suy nghĩ và cảm giác của tôi. Người ta thường nói một mối tình có bền lâu hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào mức độ cảm giác mà hai người dành cho nhau. Hắn là ngọn lửa luôn thiêu đốt tôi, tôi làm sao có thể quên được hắn, rời mắt khỏi hắn và không yêu hắn.

Tôi và hắn nhìn vào mắt nhau, như thể trên thế giới này, ngoại trừ hai chúng tôi còn sống và còn tồn tại, thì không còn một ai khác nữa.

Tôi đã bị hắn hút hồn, bị hắn thu hút hết tất cả mọi giác quan của mình, nên không biết Khánh Phương đã bỏ đi từ lúc nào.

Trong khi tôi còn bàng hoàng chưa tỉnh giấc mơ ngọt ngào và hạnh phúc của mình, Hoàng Anh mãnh liệt ôm tôi vào lòng và hôn tôi.

Đôi môi nóng ấm và quyến rũ của hắn, chiếm giữ lấy đôi môi mỏng mềm mại có màu hồng nhạt của tôi.

Hắn không biết thoả mãn một mực nhấm nháp tư vị của tôi, bức đầu lưỡi mềm mại đến tê dại, lấy lực đạo ma quái liếm láp, dây dưa, bàn tay hắn nâng gáy tôi cao hơn, nụ hôn kéo dài và khắc sâu…

Vị ngọt từ đôi môi đã hoàn toàn làm tôi và hắn, tan chảy và si mê. Tôi và hắn hoàn toàn bị cuốn hút vào nụ hôn.

Thời gian dần trôi, vũ trụ xoay vần, tôi và hắn đứng hôn nhau đến quên trời quên đất, quên luôn cả hiện tại. Trí óc, trái tim, và cơ thể tôi tràn ngập mùi vị và hình ảnh của hắn. Mỗi một giây, mỗi một phút, mỗi một giờ tôi lại yêu hắn thêm một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.