Ác Mộng Tình Yêu

Chương 33: Chương 33




Tôi đã cầu xin bố mẹ tôi cho tôi chuyển phòng ngay sau khi tên kia cáo từ ra về. Khi hình bóng tên kia, vừa mới khuất khỏi tầm mắt tôi, tôi thở ra một hơi thật dài, nhịp đập trong trái tim tôi không còn gấp gáp và hoảng loạn nữa. Tôi coi tên kia chính là ác quỷ của cuộc đời mình. Tôi ngàn vạn lần đều cầu mong tên kia có thể đi càng xa càng tốt và cầu xin tên kia hãy buông tha cho tôi.

Buổi tối, tôi không dám ngủ trên phòng ngủ của mình. Tôi sợ phải nhìn thấy mặt tên kia, sợ ban đêm tên kia sẽ gõ cửa sổ và sẽ sang tìm tôi bằng cách dùng cây mít giống hệt như cách mà tôi đã từng làm.

Tôi đã nhờ bố mẹ tôi chuyển hết chăn chiếu và đồ đạc cho tôi xuống một căn phòng ở dưới lầu dưới. Tuy căn phòng này không được thoáng mát và có cửa sổ giống như căn phòng trên lầu, nhưng ngủ ở đây tôi thấy an toàn và yên tâm hơn.

Ban đêm, tôi giật mình thức giấc không biết bao nhiêu lần, tinh thần tôi luôn hoảng loạn và lo sợ vu vơ. Trước kia tôi ngủ, tôi chưa bao giờ phải bật bóng đèn ngủ. Nhưng nay, tôi sẽ không ngủ được, nếu không có ánh sáng, không được khóa cửa thật kĩ, ngay cả điện thoại tôi cũng tắt nguồn.

Bài hát “One love” mà tôi dùng làm nhạc chuông điện thoại đã không còn khiến tôi vui vẻ và mỉm cười nữa, mà ngược lại mỗi lần có tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi lại giật mình thon thót, mắt tôi thất thần, còn da đầu tôi tê dại vì hốt hoảng và bị dọa cho nhảy dựng.

Cả đêm tôi không ngủ được, thỉnh thoảng bị ác mộng và những cơn nóng lạnh hành hạ, tôi hầu như ôm chặt lấy chăn, và gối, tôi ngồi thu lu ở một góc, mắt nhìn trừng trừng vào khoảng không trước mặt. Tôi nhìn như thể, ở trước mặt tôi đang xuất hiện một hung thần và đang chuẩn bị lấy mạng mình.

Thức trắng cả một đêm, mắt tôi thâm đen, má tôi nhợt nhạt, môi tôi khô khốc, tinh thần tôi đã hoảng loạn đến cực điểm, tôi đã quá sợ hãi, quá kinh hoàng. Những gì mà tên kia gây ra cho tôi, được tôi tua đi tua lại trong đầu, giống như một đầu quay băng đang tua lại một thước phim.

Mỗi một lần tua, tinh thần của tôi bị co thắt lại, khi đã vượt quá mức chịu đựng, tôi nằm lăn ra giường, tôi bất tỉnh nhân sự. Tôi biết nếu tình trạng hoảng loạn này còn kéo dài mãi, tôi sẽ bị bệnh thần kinh, và không còn thuốc chữa nữa.

Năm giờ sáng, mẹ tôi bước vào phòng tôi.

Thấy tôi nằm co ro trên giường, khuôn mặt tái nhợt không có sức sống, mẹ kinh hoàng kêu lên.

_Hồng Anh ! Con bị làm sao thế ? Con đừng dọa cho mẹ sợ !

Mẹ tôi sụt sịt khóc.

Nghe tiếng gọi thất thanh và hốt hoảng của mẹ tôi, bố tôi vội chạy sang.

Tôi mặc dù nghe thấy tiếng gọi của họ, nhưng không thể mở mắt, và không thể lên tiếng để trấn an họ và bảo họ rằng tôi không sao.

Tiếng nói bị giữ trong cổ họng, môi tôi mấp máy muốn nói, nhưng khi tôi phát ra chỉ là những tiếng thì thào giống như gió nhẹ thổi qua tai.

Mẹ tôi mếu máo khóc, bố tôi bế tôi lên. Cả hai quyết định đưa tôi đến bệnh viện.

Nước mắt trên má tôi lăn dài, tôi vừa đau khổ vừa hối hận. Tôi là một đứa con bất hiếu, tôi chưa làm được một điều gì để báo đáp công ơn sinh thành và dưỡng dục của bố mẹ tôi, tôi đã khiến họ lo lắng và buồn lòng vì tôi.

Trên đường đến bệnh viện, tôi nằm gọn trong lòng mẹ tôi. Tôi mệt mỏi nhắm mắt, tôi lặng lẽ khóc, lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau và sự thống khổ đang dày vò và hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác. Ngay lúc này, tôi ước mình biến mất, ước mình không nên sinh ra ở trên đời này và đừng bao giờ gặp tên kia thì hay biết mấy.

Ác mộng của cuộc đời do chính tay tôi tạo nên, tôi sẽ là người kết thúc tất cả. Tôi không muốn liên lụy đến bố mẹ tôi, cũng không muốn họ biết được sự thật.

Tôi luôn sợ khi bố mẹ tôi phát hiện ra trong một tuần qua tôi đã sống khổ sở và bị đối xử tàn nhẫn và thô bạo như thế nào, họ sẽ đau lòng, sẽ làm ầm lên, sẽ khinh ghét tôi. Tôi có thể mất tất cả, nhưng tôi không bao giờ muốn họ từ bỏ tôi, hay không muốn nhận tôi làm con của họ nữa.

Đến bệnh viện, tôi được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Bác sĩ nhanh chóng tiến hành đo huyết áp, nhịp tim và tiếp nước cho tôi.

Tình trạng của tôi khá nguy kịch. Tôi không những bị sốt cao, tinh thần của tôi lại đang rơi vào hoảng loạn và căng thẳng, nên càng khó chữa. Người ta thường nói bệnh tinh thần bao giờ cũng nặng và không thể chữa trị bằng thuốc men, mà phải dựa vào lý trí, lòng quyết tâm của cá nhân, và tình cảm của người khác dành cho bệnh nhân.

Tôi nằm im trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, mặt nhợt nhạt giống như một xác chết, trái tim tôi đập rất chậm và rất yếu.

Từ lúc gặp lại tên kia, bị tên kia dùng những cách vô sỉ để hành hạ và dày vò, tôi đã nghĩ rất nhiều lần về cái chết. Tôi không biết mình nên chọn cái chết theo cách nào, nên tự sát chết, nên để người khác giết chết, hay nên chết một cách tự nhiên.

Tôi giờ rất muốn cười chế giễu và cười thương hại chính bản thân mình. Một cô gái như tôi đã gây nên tội gì khủng khiếp và đáng sợ đến nỗi, tên kia lại có thể đối xử tàn bạo và thô bỉ với tôi như thế ? Phải chăng là tôi đã nợ tên kia quá nhiều, nên tên kia mới dùng những cách đó để trả thù tôi ?

Tôi đã mệt mỏi và chán nản lắm rồi, tôi không còn muốn nghĩ gì hay quan tâm đến chuyện gì nữa. Thôi thì hãy quên đi, kết thúc mọi chuyện ở đây đi. Nếu có thể chết được, tôi cũng không có gì hối tiếc và ân hận. Tôi chỉ mong bố mẹ tôi và tên kia có thể sống tốt, và đừng thương tiếc về tôi quá nhiều.

Buổi chiều, tôi mới tỉnh lại.

Hình ảnh mà tôi nhìn thấy đầu tiên là tên kia. Sự xuất hiện của tên kia vào lúc này, chẳng khác gì muốn cướp nốt đi niềm vui còn xót lại của tôi. Lúc còn đang mê man, tôi mơ thấy mình được lên thiên đường, được cưỡi lên những đám mây màu trắng. Tôi vẫn còn bị dư vị của giấc mơ kia làm cho tâm hồn thanh thản và thư sướng. Nhưng tên kia đã phá hỏng tất cả.

Tôi chỉ cầu mong một điều duy nhất là tôi muốn được sống yên, tại sao tên kia lại không chịu hiểu ? Tại sao tên kia không thể buông tha cho tôi, chẳng lẽ chỉ khi nào tôi chết đi tên kia mới thật sự từ bỏ được kế hoạch trả thù của mình ?

_Cô đã tỉnh rồi ?

Giọng nói ngọt và sâu của tên kia vang lên bên tai tôi.

Tôi trống rỗng và vô hồn nhìn tên kia, cảm xúc trong tôi đã chết.

_Cô có muốn ăn gì không ?

Mắt tôi đỏ hoe, tôi rất muốn khóc, muốn gào thật to. Những lúc ốm đau thế này, tôi không muốn trông thấy tên kia, tôi muốn được bố mẹ tôi quan tâm và chăm sóc. Tôi muốn họ ôm tôi, vỗ vễ an ủi và trấn an tôi.

Lệ trên má tôi rơi xuống, tôi khóc trong im lặng, lòng tôi đau đớn như có ai đó đang cào đang xé, đang giẵm đạp.

Tên kia bước lại gần giường. Kéo ghế, tên kia ngồi xuống. Tay tên kia run run chạm nhẹ vào gò má nhợt nhạt và thiếu sức sống của tôi.

_Em gầy quá ! Em nên ăn chút gì đó.

Thanh âm của tên kia khàn khàn và hơi run rẩy, tên kia đang đau khổ, đang hối hận.

_Anh…anh xin lỗi. Tất cả mọi chuyện đều là do anh đã không kiểm soát được hành động nóng giận của bản thân mình. Em có thể tha thứ và bỏ qua cho anh được không ?

Tôi im lặng không đáp, tai tôi ù đi.

Tay tên kia trượt xuống môi tôi, hốc mắt tên kia đỏ hoe, mái tóc dài đến ngang gáy màu vàng của tên kia rối bù, quần áo xộc xệch, mặt tên kia tái xanh. Hình như tên kia đã ngồi ở đây từ rất lâu, và đã trông chừng tôi từ sáng đến giờ.

Tôi được tên kia nâng dậy, tên kia ôm lấy tôi vào lòng, tay tên kia vỗ nhẹ vào lưng tôi, giọng tên kia trầm và sâu.

_Em trách anh cũng được, hận anh cũng được, nhưng anh xin em hãy ăn một chút gì đó. Em đã nhịn cả ngày hôm nay rồi.

Tôi buông thõng hai tay, mắt tôi ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mặt, mặt tôi vô cảm, người tôi cứng đờ, tôi giờ chẳng khác gì một khúc gỗ.

Bưng một bát cháo và lấy một cái thìa, tên kia bón cháo cho tôi ăn.

Khi thìa cháo được đút vào miệng tôi, tôi không mở miệng, cũng không muốn ăn cháo, tôi cự tuyệt lòng tốt của tên kia.

Nếu tên kia vẫn còn quan tâm và yêu tôi, tôi chỉ cầu xin một điều duy nhất là đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu tên kia làm được điều đó, tôi sẽ cảm ơn tên kia suốt đời, sẽ bỏ qua và tha thứ cho tên kia. Còn nếu tên kia cứ cố tình, tên kia chỉ có được một cái xác không có linh hồn mà thôi.

Tên kia bất lực nhìn tôi. Cử chỉ cự tuyệt và không chú ý của tôi đã khiến tên kia đau đớn và tuyệt vọng. Những lời nói của tôi vào chiều hôm qua đã khắc sâu vào trong trí nhớ của tên kia, chắc giờ tên kia đang nghĩ lại nên khuôn mặt tên kia mới khắc khổ và tái xanh như thế kia.

Khi đôi môi mềm mại và nóng ấm của tên kia chạm vào môi tôi, tôi giật mình hốt hoảng cố vùng vẫy, tôi không muốn tên kia cho tôi ăn cháo bằng cách hôn tôi. Nhưng cũng giống như sáng hôm qua, tôi mặc dù có cố cũng phải nuốt hết số cháo mà tên kia bắt ép tôi phải ăn.

Trong khi tôi còn ho sù sụ và cố ôm lấy ngực để hít thở, tôi lại bị tên kia ép uống thuốc và uống nước bằng cách tương tự.

Tôi ghê tởm muốn nôn, muốn hét ầm lên, muốn đánh và quát vào mặt tên kia.

Tên kia có hiểu tôi hận và căm ghét tên kia nhiều như thế nào không, mà tên kia hết lần này đến lần khác bắt ép tôi làm những việc mà tôi không thích và không muốn ?

Tôi muốn bỏ trốn, muốn chạy đến một nơi thật xa, muốn đi đến một nơi không có tên kia, tôi muốn làm lại một cuộc đời mới và muốn quên đi tất cả. Tôi không còn chịu đựng được nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.