Ác Mộng Tình Yêu

Chương 28: Chương 28




Đến phòng vệ sinh, tìm một phòng trống, tôi liền bước vào trong. Tôi vì quá chìm đắm vào trong suy nghĩ của bản thân, nên không để ý đến ánh mắt quỷ dị và đáng sợ của bọn con gái xung quanh. Bọn họ đang tính làm gì đó với tôi.

Khi tiếng khóa cửa “cạch” vang lên, tôi chính thức bị nhốt trong một căn phòng vệ sinh rộng và dài hơn hai mét. Tôi vì không nghi ngờ gì nên ngồi xuống.

Đầu tiên, tôi nghe được tiếng cười nhẹ mơ hồ của một cô gái, sau đó là những tiếng cười sung sướng và khoái trá, đang to dần lên của họ.

Tôi lúc này mới thấy tình hình xung quanh có gì đó không ổn. Tôi đoán bọn con gái vì hận tôi dám ngang nhiên cùng đến trường với tên kia, lại còn dùng giọng nói không coi ai ra gì để miệt thị và cảnh cáo bọn họ, nên giờ họ mới tìm cách trả thù và hành hạ tôi.

Trong khi tôi chưa đoán được hành động tiếp theo của bọn con gái. “Ào”, “Rầm”, tôi bị một xô nước lạnh dội vào người từ trên cao. Một cô gái bắc ghế, cầm một xô nước hất thẳng vào người tôi từ trên cao xuống dưới. Tôi bị ướt như chuột lột, hơi lạnh đang ngấm sâu vào cơ thể, mái tóc tôi ướt nhẹp.

Tôi tức giận đứng phắt dậy, tôi muốn xông ra ngoài để đánh họ một trận, cho họ chưa tính cậy đông để ăn hiếp người khác đi.

Chiếc cửa gỗ bị nẹn chặt bằng một thanh gỗ dài, giống như một cánh cổng của một thành trì trong thời chiến quốc của Trung Quốc ngày xưa. Tôi đã dùng hết sức nhưng không làm sao mở được cánh cửa gỗ. Sợ dùng chân đá sẽ phá hỏng tài sản của nhà trường, nên tôi chọn cách leo lên cánh cửa, sau đó chuồn ra ngoài.

Khi tôi ra đến nơi, bọn con gái đã rút hết. Tôi nở một nụ cười thê lương và chán ghét, mặt tôi tái nhợt, còn mắt tôi thất thần đau khổ. Chưa chính thức làm bạn gái của tên kia, tôi đã phải chịu đựng sự uy hiếp và đánh hội đồng của bọn con gái rồi, nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài, dù tôi có mạnh mẽ đến mấy, tôi cũng sẽ sớm kiệt sức mà chết.

Để ra được khỏi phòng vệ sinh, tôi phải mở được cánh cửa dẫn ra hành lang. Nắm lấy khóa cửa, tôi giật mạnh. Không biết bọn con gái đã dùng cách gì, mà tôi càng cố, tôi càng không mở được.

Tôi vừa lo sợ, vừa nôn nóng, lại vừa cuống cuồng hoảng hốt nên tinh thần và suy nghĩ càng loạn. Hai bàn tay tôi ê ẩm vì cố hết sức mở cánh cửa bị dính chặt vào bản lề.

Mũi tôi hắt xì, đầu tôi choáng váng, nhiệt độ trong cơ thể tôi tăng lên, tôi đang bị sốt. Tình trạng tồi tệ này đã xuất hiện từ hôm qua. Tôi mặc dù biết nhưng đã lờ đi sức khỏe của bản thân, hậu quả hôm nay vừa mới bị một xô nước lạnh tạt vào người, trời lại đang chuyển sang mùa đông, sức khỏe của tôi càng lúc càng kém. Tôi mệt rũ ngồi xuống sàn nhà, răng tôi va lập cập vào nhau, mặt tôi trắng bệch, môi tôi run run, mắt tôi mờ mịt, còn suy nghĩ trong tôi rối mù. Tôi không còn đủ tỉnh táo để tìm cách tự cứu chính mình ra khỏi đây nữa.

Tôi co ro ôm lấy ngực, hốc mắt đỏ hoe. Tôi giờ đang tủi thân muốn khóc. Vừa mới phải trải qua chuyện khủng khiếp nhất trong đời, tôi lại phải chịu thêm chuyện này nữa, tôi dù có muốn cố gắng gượng, cố tỏ ra không có chuyện gì, cũng không thể giả vờ được nữa. Tôi đã hoàn toàn ngã gục. Tôi hận, rất hận tên kia. Tôi hận tên kia đã biến cuộc sống của tôi thành địa ngục. Nếu yêu mà phải đau khổ và hận thù nhau nhiều như thế này, tôi thà rằng không yêu, không muốn gặp tên kia một chút nào.

Tôi khóc, khóc như mưa, khóc đến co thắt cả lồng ngực, khóc đến ho khan, khóc đến không thở nổi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi mới biết thế nào là đau, là thống khổ. Tôi vừa khóc vừa cười, cười thật thê lương, cười thật bi thảm, nụ cười của tôi có thể khiến cho một nụ hoa héo tàn, có thể khiến mọi thứ xinh đẹp trên thế gian trở nên méo mó và xấu xí.

Tôi đấm ngực. Tôi cố ho, cố ngăn cản ý nghĩ muốn đập phá, muốn gào thét trong tôi lại. Tôi sợ rằng khi tôi nổi điên lên, tôi sẽ hủy diệt hết tất cả mọi thứ xung quanh tôi, sẽ tàn phá và đánh đập những con người vô tội.

Hai tay ôm lấy gối, tôi dấu khuôn mặt đầy nước mắt vào gối, tôi nhắm mắt lại. Đầu tôi đau quá, đau đến nỗi tôi thấy đầu mình như muốn nổ tung. Nhiệt độ ngày càng tăng cao, tôi rơi vào mê man. Tôi đang trôi đi, đang rơi vào một khoảng không trước mặt, địa ngục đang nhấn chìm tôi. Tôi nằm lăn ra đất.

Nửa tỉnh nửa mơ, tôi nghe tiếng chuông điện thoại đang vang lên bài hát “One love” của nhóm nhạc Blue mà tôi thích. Tôi rất muốn thò tay vào túi quần lấy điện thoại ra để xem ai đang gọi cho tôi, nhưng tôi không thể. Tôi giờ quá yếu đuối, tôi giống như một cọng bún mềm uột và mỏng manh dễ nát.

Tiếng chuông điện thoại reo vang mãi không ngừng, miệng tôi thì thầm, mấp máy mấy lời vô nghĩa. Tôi đang cầu mong ai đó hãy nhanh chóng đến đây cứu tôi. Tôi nghĩ tôi sắp chết rồi.

Trong vô thức, tôi thấy linh hồn mình rời khỏi cơ thể, tôi thấy mình đang bay trên những đám mây màu trắng, đang cười đùa, đang nhảy từ đám mây này đến đám mây kia. Đây là thiên đường mà tôi muốn, là ước vọng mà tôi khát khao. Tôi muốn sống một cuộc sống không có ưu sầu, không có hối hận và không có khổ đau.

Đầu tôi nặng dần, ý thức của tôi cũng mất hẳn, tôi không còn nhìn được gì nữa, xung quanh tôi giờ chỉ còn là một màu tối đen. Tôi hiểu chỉ một lúc nữa thôi, nếu không có ai vào đây, và trông thấy tôi đang nằm trên nền đất lạnh, tôi sẽ không bao giờ còn tỉnh lại nữa.

Tôi không biết dư vị của cái chết thế nào, nhưng tôi tin nếu có thể ra đi và kết thúc mọi ân oán ở đây, tôi coi đó là một ân huệ cho chính mình. Tôi mong khi tôi thực sự chết đi, tên kia sẽ không còn hận tôi, và căm ghét tôi nữa. Tôi cũng mong tên kia sống thật tốt và sống thật hạnh phúc.

Tôi không muốn tên kia buồn vì tôi, hay nhớ thương tôi. Tôi không xứng với tên kia. Tôi là một người có lỗi với tên kia trước, là người đã lấy mất đi niềm tin vào tình yêu của tên kia.

Tiếng đập cửa, tiếng gọi tên tôi vang lên dồn dập và gấp gáp. Âm thanh ngọt và sâu này sao mà nghe quen thế ! Có đúng là tên kia đến đây để cứu tôi không, có đúng là tên kia đã tìm được tôi ?

Tôi cố mở mắt ra, cố lên tiếng trả lời tên kia, nhưng tôi không thể, tôi quá suy yếu và quá yếu ớt, cơ thể tôi giờ lạnh như băng, nhiệt độ và huyết áp trong tôi giờ đang giảm xuống quá thấp.

_Rầm ! Phạch !

Tiếng cánh cửa bị mở và đập mạnh một cách thô bạo vào bờ tường tạo nên hai âm thanh khô khốc.

_Hồng Anh ! Em không sao chứ ?

Thanh âm khàn khàn và run rẩy của tên kia một lần nữa lại vang lên. Tên kia nhanh chóng chạy lại chỗ tôi nằm, rồi bế tôi lên.

Khi mùi nước hoa của tên kia tràn vào mùi tôi, tôi thấy bình an và ấm áp đến kì lạ. Tôi không thể lý giải được cảm giác của bản thân. Có lúc tôi rất sợ và hận tên kia thấu xương, hận tên kia nhiều đến nỗi tôi từng có suy nghĩ giết chết tên kia. Nhưng cũng có lúc như lúc này đây, tôi lại muốn tên kia hãy mau mau đến cứu tôi, ôm tôi và an ủi tôi.

Lúc nằm ở đây trên nền đất lạnh, tôi đã lo sợ và hốt hoảng biết bao. Tôi tự hỏi hàng trăm hàng nghìn lần bản thân mình rằng, khi tôi không kịp xuống ăn cơm với tên kia ở dưới canteen của nhà trường, liệu tên kia có lo lắng, có đi tìm tôi khi đột nhiên thấy tôi mất tích không ?

Nay tôi đã hoàn toàn an tâm, tôi thả lỏng cơ thể, mặt tôi dụi vào ngực tên kia, tay tôi buông thõng. Nếu có thể tôi rất muốn nở một nụ cười và nói lời cảm tạ tên kia.

Tên kia hét gọi tên tôi, mặt tên kia tái xanh, còn mắt bất lực và đau đớn nhìn tôi. Tên kia đang lo lắng và đang hốt hoảng. Tên kia sợ tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, cũng sẽ không nói một lời từ biệt mà đã bỏ đi luôn.

Giờ phút này, tôi thấy mình thật quá độc ác và quá vô tâm. Tôi đã làm tổn thương tên kia hết lần này đến lần khác. Tôi luôn khiến tên kia phải sợ hãi, và sống trong bồn chồn, phẫn nộ và lo lắng. Có lẽ tên kia đã phải trải qua ba năm sống trong dằn vặt và tự hành hạ bản thân mình. Tôi muốn xin lỗi tên kia, muốn tên kia tha thứ và bỏ qua cho tôi. Tôi thật sự đã làm sai rồi. Nếu có thể, lẽ ra ngày đó tôi không nên bỏ đi, và không nên nhận lời làm bạn gái của tên kia mới phải.

Tên kia bế tôi lên phòng y tế của trường cấp ba Anh Khoa. Tôi nghĩ nếu không phải do tình trạng của tôi quá nguy cấp, tên kia đã bế tôi ra xe ô tô, rồi mang tôi đến bệnh viện rồi.

Bác sĩ nhanh chóng tới khám và đo huyết áp cho tôi.

Phòng y tế rất rộng dãi và sạch sẽ. Phòng rộng khoảng hơn sáu mét vuông. Trong phòng có một chiếc giường làm bằng sắt dài hơn một mét dành cho hai người nằm. Chăn, gối, ga rải giường đều có màu trắng. Có một bàn làm bằng gỗ được kê ở gần xó tường ở bên phải. Trong phòng cũng có một tủ thuốc nhỏ làm bằng kính.

Do bộ quần áo trên người tôi bị ướt, tôi lại đang bị sốt cao nên cần phải thay ra.

Nửa tỉnh nửa mơ, tôi cảm nhận được hơi thở của ai đó rất gần mặt mình, người đó đang dùng tay để lột bỏ chiếc áo len và chiếc quần jean ướt nhẹp ra khỏi người tôi. Tôi muốn dùng tay để hất bỏ tay người đó ra khỏi cơ thể, và muốn mở miệng nói rằng, tôi không muốn người đó thay đồ hộ tôi, nhưng tôi không thể, tôi chỉ có thể nhắm mắt nằm im và để cho người đó lần lượt cởi đồ trên người tôi và giúp tôi mặc một bộ đồ khô khác.

Tay tôi bị cắm một chiếc kim dài dùng để truyền nước vào cơ thể. Tôi khẽ nhăn mặt cau mày, khi có cảm giác hơi đau nhói và chiếc kim lạnh giá kia cắm vào ven tay.

Dù không thể mở mắt ra nhìn, cũng không nhận diện được chính xác mình đang ở đâu, nhưng tôi vẫn nhận biết được mọi người xung quanh, vẫn nghe được tiếng nói chuyện của họ, cũng ngửi được mùi trên cơ thể họ. Tôi thấy từ lúc tôi được bế ra khỏi nhà vệ sinh nữ, tên kia vẫn chưa rời khỏi tôi. Nhờ có tên kia, tôi thấy yên lòng, có thể an tâm nhắm mắt và thả lòng cơ thể. Tôi tin chỉ cần có tên kia ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không cần phải lo lắng gì cả. Mọi chuyện đã có tên kia lo, và sắp xếp an toàn và chu đáo cho tôi.

Tiếng đồng hồ kêu “tích tắc”, thời gian chầm chậm trôi. Tôi dần mở mắt ra, đầu tôi rất đau, còn cơ thể nặng như đeo đá, cổ họng tôi khô khốc, môi nứt nẻ, tôi muốn uống nước.

Tôn rên lên khe khẽ, năm ngón tay tôi nhấc lên từng ngón từng ngón, một cách khó nhọc.

_Nước…nước !

Tôi khàn khàn lên tiếng.

Đang ngủ, tên kia giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng nói phát ra từ trong cổ họng của tôi.

Thấy tôi đã tỉnh, tên kia vừa mừng vừa lo. Tên kia vội hỏi tôi.

_Em không sao chứ ? Em có muốn ăn hay uống gì không ?

Tôi không nhìn rành tên kia, cũng không thể phân biệt được ở đây là đâu. Tôi suy yếu và mệt mỏi bảo tên kia.

_Tôi…tôi muốn uống nước.

Tên kia trấn an tôi.

_Em cứ nằm yên ở đấy. Để anh đi lấy nước cho em.

Tên kia bước nhanh ra khỏi phòng. Chưa đầy hai phút sau, tên kia bưng một ly nước lọc vào phòng.

Nâng tôi ngồi dậy, tên kia cẩn thận giúp tôi uống nước.

Tôi uống từng ngụm nhỏ. Uống đến đâu, tôi thấy thanh tỉnh và cổ họng không còn khô khốc và khó chịu nữa.

Uống gần hết cốc nước, tôi lắc đầu tỏ ý không muốn uống thêm nữa. Tên kia đặt ly nước trên chiếc bàn gần đầu giường.

Tôi run run dơ tay lên dụi mắt, tôi cố quan sát cảnh vật xung quanh, tôi muốn xác định nơi đây là đâu.

Tên kia ôm lấy tôi vào lòng, thanh âm tên kia trầm ấm, đôi mắt tên kia nhìn tôi đầy quan tâm và lo lắng.

_Em thấy trong người thế nào ? Có mệt mỏi hay đau đớn ở đâu không ?

Tôi ngước mắt lên nhìn tên kia, mắt tôi trống rỗng và mờ mịt.

_Đây…đây là đâu ? Tôi đang ở đâu ? Tôi…tôi muốn về nhà.

Vòng tay tên kia bất giác run lên. Đôi mắt tên kia buồn bã và cô đơn, giọng tên kia trùng xuống.

_Em đừng lo lắng. Em hiện giờ đang ở nhà. Chúng ta đã về nhà an toàn rồi.

Tôi vô thức mở miệng lập lại lời nói của tên kia.

_Tôi…tôi đã về nhà rồi sao ? Sao chỗ này trông lạ thế ?

Tôi hốt hoảng và kích động kêu lên.

_Không…không đúng. Đây không phải là phòng của tôi. Anh…anh đã lừa tôi. Anh…anh là ai ?

Tôi ngơ ngác nhìn tên kia, tôi đề phòng nhìn kĩ tên kia. Trí óc tôi giờ đang hỗn loạn và lộn xộn, tôi không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Cơn sốt đã làm thần trí tôi trở nên mơ hồ.

Tay tên kia chạm nhẹ vào má tôi, đôi mắt tên kia giờ là một mảng tối đen.

_Em không nhận ra anh sao ? Em không nhớ là em đã đồng ý làm bạn gái và chịu ở bên cạnh anh cả đời sao ?

Tôi chống tay vào ngực của tên kia, miệng tôi mở ra rồi lại ngậm vào.

_Anh…anh là bạn trai của tôi ?

Tôi mở to mắt, tôi kinh ngạc nhìn thật kĩ tên kia, đầu tôi hết nghiêng sang trái rồi lại sang phải. Đột nhiên lồng ngực tôi thặt lại, tôi không thể thở được. Cảm giác đau đớn và thống khổ bắt đầu hành hạ và dày vò tâm trí tôi. Tôi mờ nhạt nhận ra hiện giờ tôi là ai, tôi đang làm gì ở đây, và tên kia đã làm gì tôi.

Tôi ôm lấy đầu, tóc bị tôi vò dối, tay tôi liên tiếp vỗ nhẹ vào đỉnh đầu, tôi đang cố nhớ lại mọi chuyện.

Tên kia nắm chặt lấy tay tôi, tên kia không muốn tôi tự hành hạ và đánh chính mình.

_Em đừng đánh vào đầu em nữa. Nếu em còn tiếp tục, em sẽ bị đau đầu.

Tôi nắm lấy cổ áo của tên kia. Đầu gối tôi quỳ xuống giường, mặt tôi dí gần sát mặt tên kia, tôi run giọng và nôn nóng hỏi tên kia.

_Anh…anh nói thật đi, có đúng anh là bạn trai của tôi không ?

Tên kia mỉm cười nhàn nhạt, thanh âm trầm xuống.

_Đến giờ phút này, em vẫn còn nghi ngờ lời nói của anh sao ? Em đã nhận lời làm bạn gái của anh cách đây mấy hôm.

Tên kia lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt tên kia sắc bén và lạnh lẽo.

_Hay là em bắt đầu hối hận rồi ?

Nghe giọng nói giống như là muốn giết người của tên kia, tôi bất giác rùng mình và run rẩy.

Đầu tôi ngày càng đau, mắt tôi tối xầm, nhiệt độ trong cơ thể tôi đang giảm xuống một cách mạnh mẽ. Tôi đổ ập vào lòng tên kia, mắt tôi nhắm chặt lại, răng tôi va lập cập vào nhau. Tôi lạnh quá, tôi muốn được sưởi ấm, muốn được gần một cái lò lửa, muốn được ôm.

Tên kia kinh hoàng gọi tên tôi. Thấy tôi đang run lên vì lạnh, tên kia vội đặt tôi nằm xuống giường, rồi kéo chăn đắp kín người tôi.

Mặc dù nằm trong chăn ấm, nhưng tôi vẫn thấy lạnh, cơ thể tôi không ngừng run rẩy.

Tên kia lo sợ nhìn tôi, mặt tên kia tái xanh, đôi mắt xanh biếc của tên kia nhìn tôi không rời. Suy nghĩ mất mấy giây, tên kia liền cởi áo khoác bên ngoài, chui vào chăn, rồi ôm lấy tôi.

Trong vòng tay tên kia, tôi thấy rất ấm, và không còn thấy lạnh run như lúc nãy nữa. Tôi ôm chặt lấy tên kia, đầu tôi dựa vào ngực tên kia, tôi không muốn tên kia rời tôi đi vào lúc này. Tôi rất cần tên kia.

Tên kia không chỉ cứu mạng tôi, còn chăm sóc tôi lúc tôi ốm đau. Có lẽ tên kia cũng không xấu xa như tôi đã tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.