Ác Linh Quốc Gia

Chương 17: Chương 17: Thấy tiền sáng mắt




Dịch: Hàn Phong Vũ

“Nếu như tôi đã yêu cầu các người giúp đỡ, vậy thì nhất định là phải nói hết cho các người toàn bộ tình hình liên quan đến phát sinh ra sự kiện này, chuyện này thì các người cứ yên tâm.”

Lý Thu Bình cũng không ý từ chối ý kiến của Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ nhìn không ta mặt không chút biến sắc, đột nhiên hỏi một câu ngoài lề vấn đề:

“Ông và lão Lý rất thân với nhau sao?”

“Là bạn cùng trong xã đoàn, cũng bình thường giống như các người bây giờ, trên thực tế cũng chưa từng gặp qua.”

Lý Thu Bình trả lời xong, trên mặt vừa hiện ra một chút nghi ngờ, rồi nhìn qua Hạ Thiên Kỳ nói:

“Hiện tại lão Lý trong xã đoàn càng giống như là một người trung gian mua bán tin tức, tiếp nhận một số sự kiện linh dị mà người khác không thể giải quyết được, hoặc là mua vào một số đầu mối phát sinh sự kiện linh dị thật sự phát sinh.

Hiện tại người trong xã đoàn có vấn đề đều tìm ông ta khắp nơi, tôi với ông ta cũng không phải rất quen thuộc, bình thường nhiều nhất cũng chỉ trò chuyện vài ba câu trong xã đoàn mà thôi.

Lúc này đây tôi thật sự là không còn biện pháp nào khác, lúc này mới tìm được ông ta chữa ngựa chết thành ngựa sống, hỏi ông ta có thể nhanh chóng giúp tôi việc này được hay không.

Sau đó ông ta cũng hỏi như những gì các người vừa mới hỏi lúc nãy, ông ta đến gặp và muốn nghe kỹ càng tỉ mỉ tình huống của tôi bên này, rồi mới nói cho tôi biết về sự tồn tại của các người. Ông ta nói rằng mình chính là người làm công cho các người, thường hay thu thập đủ các loại đầu mối có liên quan đến sự kiện linh dị.

Nói rằng các người sẽ có biện pháp giải quyết.”

Nói đến chỗ này, vẻ nghi ngờ trên mặt Lý Thu Bình càng dày thêm, đưa mắt nhìn mấy người Hạ Thiên Kỳ hỏi:

“Thứ lỗi cho tôi lắm lời một chút, các người làm sao lại tìm kiếm sự kiện linh dị?”

“Vì sao ông lại làm một Âm dương tiên sinh?” Hạ Thiên Kỳ nhếch môi tươi cười, lúc này hỏi ngược lại một câu.

“Bởi vì tôi rất am hiểu về vấn đề này, đây là nghề nghiệp của tôi.”

Lý Thu Bình không biết Hạ Thiên Kỳ đang có ý tứ gì, cho nên ông ta trả lời cực kỳ nghiêm túc.

Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ ra hiệu cho Lý Thu Bình không cần phải nghiêm túc như vậy, rồi vừa cười vừa nói:

“Cũng như ông thôi, tìm kiếm sự kiện linh dị, đồng thời giải quyết hết toàn bộ, đây cũng là sở trường của chúng tôi.”

“Nhưng mà...”

“Lý tiên sinh, tôi cảm thấy rằng chúng ta đã phí phạm quá nhiều thời gian cho những chuyện không quan trọng rồi, bây giờ chúng ta có thể quay về vấn đề chính được không?”

Hạ Thiên Kỳ chưa từng khiến cho Lý Thu Bình lại hỏi tiếp, dù sao thì bọn họ đến nơi này cũng không phải để nói chuyện phiếm.

Lý Thu Bình thấy Hạ Thiên Kỳ có phần không kiên nhẫn, ông ta lại trộm liếc mắt về phía Lãnh Nguyệt và Triệu Tĩnh Thù ngồi ở trên ghế sô pha, thấy cả hai người cũng biểu hiện ra một vẻ mặt không kiên nhẫn như nhau, ông ta lại cũng gãi đầu thức thời mà không nói thêm nữa.

Hạ Thiên Kỳ di chuyển thân thể một chút, sau đó châm lên một điếu thuốc lá rồi vừa hút một hơi vừa nhìn qua Lý Thu Bình thúc dục thêm một lần nữa:

“Nói đi, cuối cùng bên ông đã xảy ra chuyện gì.”

“Ai, về chuyện mới xảy ra gần đây, thật sự là khó có thể nói hết trong một lời...”

Nói về cảnh ngộ ông ta gặp phải trong quãng thời gian gần đây nhất, Lý Thu Bình nhìn qua tức khắc già thêm không dưới mười tuổi, than ngắn thở dài một chuỗi rồi quay qua mấy người Hạ Thiên Kỳ kể lại cặn kẽ.

“Chuyện này phải nói từ lúc tôi nhận lời một người bản xứ, đại khái là khoảng nửa tháng trước đây, tôi có nhận được cuộc điện thoại từ một đại nhân vật ở trên thị trấn gọi đến, ông ấy nói với tôi rằng cha của ông ấy đã qua đời, bây giờ muốn tôi đi cùng với ông qua đến nhà của ông ta quan sát một chút.

Lúc đó tôi cũng không suy nghĩ gì quá nhiều, chỉ cảm thấy đó là một công việc lớn, hơn nữa cũng không có lý do gì để từ chối.

Tôi lập tức dẫn theo một người học trò, vội vội vàng vàng đi đến nhà của vị đại nhân vật này.

Khi chúng tôi chạy đến phía sau tiểu khu chỗ ông ấy ở thì đã phát hiện ra trong tiểu khu đã bị đủ các loại xe lớn xe nhỏ đậu đầy sân, học trò của tôi một bên vừa cảm thán kẻ có tiền thật quá nhiều, một bên thì hưng phấn nói đến đây đúng là một công việc lớn.

Trái lại tôi không có chút cảm giác gì, dù sao thì đi lại lăn lộn ở đây lâu đến như vậy rồi, sao lại chưa từng nhìn thấy qua kiểu người kiêu căng ngạo mạng, cho nên cũng đã sớm không hoảng sợ khi nhìn thấy chuyện gì kỳ quái nữa rồi. Hơn nữa, chính là còn tiếp tục ngang bướng thì không sớm thì muộn gì cũng sẽ chui vào quan tài không biết khi nào, rồi chúng tôi đây muốn chôn ở nơi nào thì cứ chôn ở chỗ đó.

Trong tiểu khu chật kín xe, còn trong hành lang thì lại đông nghịt người, bởi vì tôi cũng có chút tiếng tăm ở thị trấn Triệu Quang, một phần lớn việc tang lễ ở nơi này đều qua tay tôi, hoặc là các học trò của tôi. Cho nên những người đó nhận ra tôi nhất nhanh, tất cả đều gọi Âm Dương tiên sinh mau đến đây và vài điều khác.

Bọn họ tránh ra thành một con đường cho tôi, tôi lại lôi kéo người học trò suýt bị căng thẳng đến chết phía sau lưng đi đến.

Vì cửa phòng không khóa lại, cho nên chúng tôi vào bên trong rất dễ dàng. Ngôi nhà đó rất lớn, trong phòng cũng có không ít người vây quanh.

Tôi đứng ở ngoài cửa lắng nghe, bên trong có tiếng khóc, cũng có tiếng cãi vả, hay thậm chí là tiếng cười.

Nghe thấy trong phòng của người chết vậy mà lại vang lên những nụ cười giả tạo như có như không kia, tôi lại nhắc nhở học trò của mình tránh xa khỏi những chuyện không liên quan đến mình, đoán chừng có thể trong phòng có cất giấu thứ đồ vật bẩn thỉu gì đó.

Mà đang trong lúc tôi chuẩn bị nhắc nhở hắn ta, lại nhìn thất vị đại nhân vật kia đi ra từ một gian phòng ngủ với vẻ mặt chăm chú, đến khi nhìn thấy tôi rồi sau đó lại trực tiếp kéo tôi đi đến trước người ông ta.

Ông ta nói với tôi rằng cha của ông ta sau khi mất đi hình như là trá thi*, rõ ràng là đã tắt thở rồi, nhưng mà anh mắt thì dù có làm sao cũng không thể vuốt nhắm lại, hơn nữa vẫn còn nghe thấy trong thân thể ông ấy có tiếng cười vang mơ hồ.

*Trá thi: giả thây ma/ chết giả.

Tôi hỏi ông ta người mất từ lúc nào, ông ta nói khi gọi điện thoại cho chúng tôi cũng là lúc vừa với mất đi không được bao lâu, sau đó bọn họ lại phát hiện ta chuyện kỳ quái này, khiến cho mấy người anh chị em gái của ông ta đều sợ hãi.

Mặc dù công việc tôi làm phần nhiều có liên quan đến người chết, nhưng trái lại cũng không thể nào thông suốt toàn bộ mấy pháp thuật xua tà đuổi quỷ được, chỉ cảm thấy rằng cha của ông ta trước khi mất hẳn phải tập trung nhiều oán khí lắm, cho nên sau khi mất mới xuất hiện ra hiện tượng trá thi như vậy.

Cho nên điều mà lúc đó tôi nghĩ ngay đến chính là, thừa dịp khi tử thi còn chưa thật sự nẩy lên, khẩn trương đưa thi thể đi hỏa táng chôn cất mới là trên hết. Bằng không lại để quàn lại trong nhà chờ đợi, hoặc là đưa đến nhà tang lễ chờ trong hai ngày, nếu cứ như vậy thì xác chết vùng dậy thì không thể chạy đi đâu cả.

Hơn nữa nếu như cha của vị đại nhân vật này quả thật là do tích tụ oán khí quá nhiều trước khi chết, vậy thì cuối cùng ông ta mất như thế nào vẫn rất khó nói ra, điều không tốt nhất chính là bị những người con gái con trai bọn họ làm cho tức giận đến chết, nếu như vậy thì một khi đã vùng dậy, có lẽ rất có khả năng sẽ biến hóa theo hướng trở thành lệ quỷ, đến lúc đó nói không chính xác là sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Lúc ấy tôi đã nói ngay chuyện đáng sợ này cho ông ta biết, vốn cho rằng ông ta sẽ tự biết khó khăn mà lui bước, sẽ nhanh chóng thu xếp cho người đưa thi thể hỏa thiêu đi, kết quả ông ta lại trả lời tôi rằng việc này không thể.

Ông ta nói rằng không có quy cũ nào nói trong nhà có người già vừa mới mất thì lại nhanh chóng mang đi hỏa thiêu ngay lập tức, nhất định phải dựa theo tập quán từ trước đến nay.

Hơn nữa, nếu như ông ta cứ như vậy mà nhanh chóng đưa đi hỏa thiêu, thì sẽ khiến cho người bên ngoài nhìn vào nghĩ như thế nào?

Thấy ông ta không muốn thực hiện theo biện pháo của tôi, trong lòng tôi rất khó chịu, lại nói thẳng ra với ông ta rằng, nếu như ông không làm theo sự chỉ dẫn của tôi, thi thể của cha ông ta nhất định sẽ vùng dậy, đến lúc đó thì việc đầu tiên sẽ là tìm những người trong nhà lúc này để giết chết.

Sau đó tôi còn nói nhiều thêm một chút nữa, nhưng cũng không thể tính là lời nói kiểu bắn tiếng đe dọa gì, có lẽ ông ta cũng thấy chột dạ, cho nên mới vừa lui lại từng bước một vừa nói bất kể như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào hỏa táng ngay trong ngày hôm đó được, còn nói ông ta van xin tôi vì cha ông ta mà trông giữ lại mấy ngày, sau đó nhất định sẽ có hậu tạ.

Nghe ông ta nói như vậy, lúc ấy tôi không hề nghĩ ngợi mà từ chối ngay lập tức, dù sao thì thi thể kia thật sự rất có thể sẽ biến thành lệ quỷ, nếu như thật sự biến thành lệ quỷ, như vậy thì cho dù tôi có đến mười cái mạng cũng không đủ để chết, cho nên tôi lập tức từ chối nhường lại cho ông ta mời một người khác tài giỏi hơn, nói rằng công việc này không thể tiếp nhận được.

Có lẽ ông ta nhìn thấy tôi thật sự quyết tâm không muốn nhận, nên cũng không nói nhiều hơn nữa, chỉ nói là sẽ chi ra một trăm vạn, chỉ cần là tôi đồng ý đến giúp đỡ thì số tiền này chính là của tôi.

Con số một trăm vạn này mặc dù là rất lớn, nhưng mà tôi cũng không phải loại người thiếu tiền đến mức bỏ cả mạng sống, cho nên lúc đó câu gì cũng không đáp lại, nhưng mà có điều khiến tôi không ngờ đến chính là, người học trò không chịu hắng hái kia của tôi nghe nói là chỉ cần trông coi thi thể trong vài ngày mà sau đó có thể cầm trong tay một trăm vạn, thì lại lập tức trở nên muốn tiền mà liều mạng đáp ứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.