Ác Linh Quốc Gia

Chương 656: Chương 656: Nghi ngờ




Dịch:Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ

“Chúng tôi cần biết kỹ lưỡng hơn.”

Không đợi phó sở trưởng mở miệng, Hạ Thiên Kỳ đã dành nói trước:

“Trong bản khẩu cung, cô chỉ kể chuyện xảy ra trong đêm nay, nhưng không nói rõ chồng cô trở nên không bình thường từ khi nào, trong thời điểm khi anh ta trở nên bất thường, cô đã làm những gì và ở đâu.

Những chuyện này cô đều không nói rõ, đúng không?”

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói, sắc mặt lão phó sở trưởng trong không khỏi trở nên khó coi, bởi ý của Hạ Thiên Kỳ đã quá rõ ràng, hắn là đang âm thầm châm biếm bọn họ hỏi quá sơ sài.

Vì giọng điệu của Hạ Thiên Kỳ rất cứng rắn, người phụ nữ vốn bị dọa hoảng hồn, tức thì lại bị dọa đến mức run lập cập, hai bàn tay để trên bàn run rẩy không thể khống chế.

Hạ Thiên Kỳ cho cô ta thời gian lấy lại bình tĩnh, nên lúc này hắn cũng không thúc giục, khoảng ba phút sau, mới nghe giọng cô ta vang lên có chút chói tai:

“Khoảng một tuần trước, tôi đột nhiên phát hiện trên người chồng mình xuất hiện một mùi hôi thối khó ngửi, cái mùi hôi thối kia căn bản không phải mùi mồ hôi, mà giống như mùi thối của vật gì bị phân hủy.

Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là quần áo của anh ta quẹt phải thứ gì đó, nên tôi mới kêu anh ta cởi quần áo ra để tôi giặt sạch.

Nhưng rất quái dị là, sau khi anh ta cởi hết quần áo trên người xuống đưa cho tôi, tôi ngược lại còn ngửi thấy cái mùi hôi thối kia còn nồng hơn.

Đến khi tôi lại gần ngửi, mới phát hiện, cái mùi hôi thối kia là phát ra trên người chồng tôi.

Khi đó tôi mới bảo anh ta mau chóng đi tắm rửa, nhưng lúc anh ta tắm rửa sạch sẽ trở ra, cái mùi hôi thối kia vẫn còn bốc lên nồng nặc như cũ.

Còn kỳ lạ hơn, chỉ có một mình tôi ngửi thấy trên người anh ta có mùi thối kia, bản thân chồng tôi lại hoàn toàn không có ngửi được gì, còn nói là do mũi tôi xảy ra vấn đề.

Tôi cũng không để ý anh ta, sau khi giặc sạch quần áo, lập tức trở về phòng mình, đi ngủ.”

Khi nghe người phụ nữ nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ lập tức lên tiếng đánh gãy lời cô ta:

“Lẽ nào hai người các người không ngủ chung sao?”

“Kỳ thật, nửa năm trước, hai chúng tôi đã ngủ riêng. Nếu không phải bận tâm tới cha mẹ, thì đã sớm ly hôn rồi.”

Tình cảm của người phụ nữ này với chồng cô ta hiển nhiên rất tệ, cũng mãi tới lúc này, Hạ Thiên Kỳ mới hiểu được, vì sao trên mặt cô ta chỉ có hoảng loạn, mà lại không có bất cứ một chút bi thương nào.

Vì cô ta không hề quan tâm chồng mình sẽ biến thành cái dạng gì, hay nói chính xác hơn nếu anh ta có chết đi, cô ta sẽ có lý do tái giá. So với tình cảm của Diêu Trí và Tưởng Tiểu Ba là hoàn toàn bất đồng.

Chuyện nhà của cô ta, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không hứng thú, lại ra hiệu cho người phụ nữ nói tiếp.

“Tôi vốn nghĩ là cái mùi hôi thối trên người anh ta qua mấy ngày nữa sẽ biến mất, nhưng khiến tôi khó chịu được là, cái mùi kia buồn nôn kia chẳng những không biến mất, ngược lại còn càng ngày càng tăng thêm.

Cả căn nhà đều là mùi hôi thối, hại tôi lúc nào cũng muốn buồn nôn, thậm chí không cách nào chịu đựng nổi nữa, thậm chí tôi mới dọn về nhà mẹ đẻ ở một đêm, nhưng cha mẹ tôi cho là tôi và anh ta cãi nhau, cứ không ngừng khuyên nhủ, tôi không còn cách nào khác, đành phải quay trở về.

Kết quả đêm hôm sau, anh ta giống như nổi điên lên, nói với tôi, bản thân cũng ngửi thấy cái mùi hôi thối kia.

Chồng tôi nói, bản thân anh ta chắc đã mắc phải bệnh truyền nhiễm gì đó, muốn tôi cùng anh ta đi bệnh viện làm kiểm tra. Tuy quan hệ hiện tại của chúng tôi không tốt, nhưng tôi vẫn đi cùng anh ta đến bệnh viện. Nhưng khiến tôi cảm thấy kỳ quái là, cả bệnh viện đều không ngửi thấy, trên người chồng tôi có mùi hôi thối gì.

Kết quả kiểm tra một vòng vẫn không tra được nguyên nhân, ngày hôm sau, anh ta vẫn đi làm như bình thường, nhưng đến chiều lại đột nhiên trở về, nói còn muốn đi bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa.

Tôi lại xin nghỉ, lần nữa cùng anh ta đến một bệnh viện khác làm kiểm tra, nhưng vẫn như cũ, cái gì cũng không khám ra.

Tinh thần của anh ta trở nên rất tệ, anh ta trút hết cơn giận lên người tôi, chúng tôi cãi nhau một trận nảy lửa, sau đó không ai để ý ai nữa.

Tôi bắt đầu lên mạng tìm phòng, muốn mau chóng dọn ra ngoài, mà anh ta cũng không đi làm, chỉ nằm trên ghế sa trong phòng khách quấn chăn kín người.

Không lâu sau đó, trên người anh ta bắt đầu xuất hiện vết ban màu đỏ tía, về sau, ngay cả mặt mũi cũng nổi đầy những đốm đỏ đáng sợ kia. Khi đó tôi cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ anh ta thật sự bị bệnh truyền nhiễm. Nhưng vì thương hại anh ta, nên tôi vẫn mới một mực ở lại, làm cơm gì gì đó cho anh ta.

Sau đó, giọng anh ta bắt đầu thay đổi, mãi đến đêm qua, anh ta đột nhiên khóc lóc còn nói xin lỗi tôi, nói đối với tôi không tốt gì gì đó, nhiều lắm, giống như để lại lời trăn trối vậy.

Tôi thấy anh ta như thế, bèn liên lạc với cha mẹ anh ta. Bởi quê quán anh không phải ở nơi này, cho nên ba mẹ anh ta ít nhất cũng mất hai ngày nữa mới đến đây, chờ cha mẹ anh ta tới, tôi có thể giao lại cục diện rối beng này cho hai người họ. Kết quả, hôm nay anh ta vậy mà lại muốn giết chết tôi.

Nếu không phải tôi bỏ chạy nhanh, lúc này khả năng đã bị anh ta bóp chết rồi.”

Người phụ nữ này, xem ra không cho rằng chồng mình đã biến thành cương thi, mà cho là anh ta bị một căn bệnh lạ nào đó, hơn nữa trong tình trạng đầu óc không tỉnh táo mới muốn ra tay giết chết mình.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy đầu óc người phụ nữ này hẳn là có vấn đề đi, nếu đổi lại là người khác, sợ đã sớm dọn ra ngoài, hơi sức đâu mà nghi ngờ chồng mình mắc bệnh truyền nhiễm gì đó, mà còn kiên trì ở lại không chịu đi.

Không quan tâm, không hỏi han, một mực đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm.

Hạ Thiên Kỳ lúc này liếc nhìn phó sở trưởng đang đứng bên cạnh hắn một cái, phát hiện phó sở trưởng âm thầm nháy mắt ra hiệu cho hắn. Xem ra ngay cả phó sở trưởng này cũng đang nghi ngờ, phải chăng tinh thần của người phụ nữ kia có vấn đề, toàn nói những chuyện khiến người ta rất khó lý giải.

“Các anh có cử người tới nhà cô ta chưa?”

Nghe Hạ Thiên Kỳ hỏi, phó sở trưởng khẽ gật đầu, trả lời:

“Sau khi cô ta gọi tới báo án, tôi đã ngay lập tức cử người tới xem xét, nhưng chỉ tìm được cô ta ở bên trong một tiệm thức ăn nhanh ở đối diện tiểu khu cô ta ở, còn về phần chồng cô ta, chúng tôi không tìm được.

Chúng tôi xem camera giám sát bên trong cùng bên ngoài, màn hình giám sát lại không biết vì sao lại nhiễu sóng, hình ảnh hoàn toàn trắng xóa.

Điểm này hoàn toàn giống những lần báo án trước đó, ngay khi chúng tôi tiến hành kiểm tra camera giám sát, mỗi một lần, màn hình đều là một mảnh trắng xóa.”

Nói đến đây, phó sở trưởng không khỏi dựng tóc gáy, nuốt ngụm nước bọt nói:

“Chuyện này nói ra, cũng thật có chút tà môn đi!”

Không để ý đến lão ở một bên lảm nhảm, Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một hồi, lại hỏi người phụ nữ kia:

“Lần gần đây nhất hai người cùng nhau ăn cơm là lúc nào? Ý của tôi là, hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm.”

“Hai lần cùng anh ta đến bệnh viện kiểm tra đều ăn ở ngoài.” Người phụ nữ trả lời rất chắc chắn.

“Không phải, ý tôi là... Trước khi trên người chồng cô xuất hiện cái mùi hôi thối kia, lần cuối cùng hai người ra ngoài ăn cơm là khi nào? Ở đâu?”

“Chuyện này? Tôi không nhớ rõ lắm, không có nửa tháng cũng phải đến mười ngày. Chúng tôi rất ít khi ra ngoài ăn cơm, nhất là khi hai người cùng đi.”

“Vậy cô hẳn là nhớ rõ mới đúng, dù sao số lần ra ngoài ăn cơm rất ít.”

Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không cho cô ta lý do không nhớ nổi, lại kiên nhẫn hỏi:

“Cô nên suy nghĩ lại cho thật kỹ, chuyện này rất quan trọng.”

Thấy Hạ Thiên Kỳ nhất định muốn mình phải nhớ cho bằng được, người phụ nữ kia cũng chỉ đành đồng ý mà gật đầu. Sau một hồi lâu cố gắng nhớ lại, cô ta vẫn không thể xác định được mà lên tiếng:

“Có thể là quán cơm Đặc Sắc gần nhà tôi, cũng có thể là tiệm lẩu ở đường Đông Liễu, hẳn là chỉ có hai chỗ này, vì chúng tôi đều là khách quen ở đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.