Ác Linh Quốc Gia

Chương 548: Chương 548: Liều mạng chống lại




Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team

“Tôi biết các người tới cứu người, nhưng tình huống hiện tại chỉ có bảo đảm chúng ta có thể sống tiếp mới có thể thuận lợi cứu tên nhóc kia đi, bằng không thì hết thảy đều là nói suông, đạo lý dễ hiểu như vậy lẽ nào còn muốn tôi nói nữa sao!”

Giọng của Sở Mộng Kỳ với Hạ Thiên Kỳ có chút khó chịu, dù sao cô hoàn toàn xuất phát từ lòng hảo tâm mới nói như vậy, nhưng Hạ Thiên Kỳ hiển nhiên hiểu sai ý tứ của cô.

Triệu Tĩnh Thù nhìn thoáng qua Sở một Kỳ, vừa liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ, lúc này ở bên cạnh nói:

“Thiên Kỳ, trên người tôi còn có hai bình nước thuốc thuật pháp anh cho tôi lần trước, bình nước thuốc kia trước anh cứ giữ lại trên người đi, dù sao tôi không tham dự chiến đấu, chủ yếu ở một bên trông chừng Mẫn Mẫn.”

Hạ Thiên Kỳ vô thức muốn từ chối, thế nhưng lúc này Mộc Tử Hi bên cạnh cũng mở miệng nói:

“Người đẹp Phụ ma sư này nói rất có lý, dù sao hiện tại bày ở chỗ này, một hồi nữa chúng ta nhất định phải liều mạng.”

Nghe lời khuyên của Mộc Tử Hi, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc quay về phía Triệu Tĩnh Thù gật đầu, sau đó Triệu Tĩnh Thù nhìn về phía Mộc Tử Hi và Sở Mộng Kỳ cười một tiếng, lại bước nhanh chạy đến chỗ Lưu Ngôn Mẫn.

Ánh mắt của Lữ Nhữ Nham vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Tĩnh Thù, trong ánh mắt âm hiểm lóe lên, hiển nhiên sẽ không để Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn tránh bên kia.

Chính vì cái thực lực mạnh mẽ có thể nghiền ép tất cả mọi thứ, một điểm này được thể hiện rất tốt ở chỗ Giang Chấn, vì hắn rõ ràng đã nhìn ra mọi người đang thương lượng biện pháp đối phó hắn, nhưng hắn biểu hiện lại rất có kiên nhẫn, bộ dạng mặc kệ mấy người Hạ Thiên Kỳ đi sắp xếp, đi bàn bạc đối sách.

Dù sao bất kể thế nào đi nữa, những người đối diện này đều sẽ bị tuyệt vọng cắn nuốt.

“Biệt thự này với chúng ta mà nói là chỉ được phép vào không cho phép ra, nên nhất định phải tìm được mắt trận cũng phải phá hủy nó, mà mắt trận tám chín phần mười đang ở trên người Lữ Nhữ Nham.

Cho nên mục tiêu hàng đầu của chúng ta là Lữ Nhữ Nham, nghĩ biện pháp đoạt được mắt trận từ trong tay hắn mới là thật.

Còn như đối đầu Giang Chấn, cái này nói thật thì phần thắng của chúng ta gần như là con số không, nên muốn sống sót, muốn mục đích chúng ta tới đây lần này không thất bại, đường ra duy nhất của chúng ta chính là phá hủy mắt trận, sau đó thì phân tán chạy trốn sống chết có mạng.”

Mộc Tử Hi nói ra dự định của hắn, hiển nhiên là đối kháng Giang Chấn là giả, tìm được mắt trận cũng phá hủy mới là thật.

“Tôi đồng ý với suy nghĩ của anh ta, chúng ta bây giờ chỉ có thể làm như vậy.”

Sở Mộng Kỳ nghe Mộc Tử Hi nói xong, cô lập tức gật đầu phụ họa.

“Các cậu còn có tính toán gì hay không?”

Mộc Tử Hi thấy Sở Mộng Kỳ không có ý kiến gì, lúc này hắn lại nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ và Lãnh nguyệt.

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều gật đầu không có ý kiến gì, thấy vậy, Mộc Tử Hi mới nói thêm:

“Tốt lắm, nếu tất cả mọi người đã không có ý kiến gì, vậy chúng ta cứ dựa theo phương pháp này thực hiện.

Kế tiếp hai chúng ta nghĩ biện pháp cố gắng hết sức có thể vây khốn Giang Chấn, Hạ Thiên Kỳ, về phương diện này thì tốc độ của cậu nhanh nhất, cho nên bắt Lữ Nhữ Nham sẽ giao cho cậu.”

Phân công nhiệm vụ cho Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ xong hết, Mộc Tử Hi mới nhìn về phía Sở Mộng Kỳ nói:

“Cô làm hỗ trợ phía sau cho chúng tôi, tương đương với nhân viên cấp cứu, nơi nào cần cô trợ giúp thì đến nơi đó ngay.”

“Ừm, cái này tôi có thể làm được.”

Cả bốn người đều nhận nhiệm vụ của mình, có phân công, Mộc Tử Hi quay đầu nhìn về phía Triệu Tĩnh Thù ở bên cạnh cổng sân, có điều Triệu Tĩnh Thù không nhìn lại hắn, mà là đang đút Lưu Ngôn Mẫn uống nước thuốc thuật pháp hết sức chăm chú.

Thu hồi ánh mắt, Mộc Tử Hi nhìn qua Hạ Thiên Kỳ nói, chúng ta cần sự giúp đỡ của người đẹp Phụ ma sư kia.

Hạ Thiên Kỳ gật đầu, sau đó hắn lại dùng điện đàm gửi tin nói cho Triệu Tĩnh Thù nói:

“Tĩnh Thù, giúp Mộc Tử Hi và Lãnh thần phụ ma.”

Lữ Nhữ Nham thấy Giang Chấn không nóng nảy ra tay, hắn chần chừ một chút sau đó hỏi:

“Giang lão đại, anh có tính toán gì không?”

“Thần toán tử, tôi biết anh đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, ngoài ra, chẳng lẽ anh không cảm thấy xem bọn chúng giãy dụa vô nghĩa là chuyện rất thú vị sao?”

“Đúng là tương đối thú vị.”

Mặc dù không muốn để cho Giang Chấn tiếp tục trì hoãn thêm nữa, thế nhưng hắn lại không cách nào ra lệnh cho Giang Chấn ra tay, thế nên chỉ có thể trầm mặc cùng chờ đợi.

So với Lữ Nhữ Nham, sắc mặt Hầu Tử càng vô cùng dữ tợn, Mộc Tử Hi không chỉ giết chết ba con lệ quỷ kia của hắn, còn cắt đứt một cánh tay của hắn, tuy hắn cũng có nước thuốc khôi phục thuật pháp có thể phục hồi, thế nhưng hiện tại hắn không muốn dùng, vì nhìn cánh tay cụt này, cảm nhận đau đớn từ chỗ đau, sẽ khiến hắn thêm hưng phấn với kết cục của Mộc Tử Hi.

Giang Chấn thấy Triệu Tĩnh Thù đang lén lén lút lút phụ ma cho Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên vài phần, khinh thường nói:

“Bọn chúng thật sự cho là chỉ dựa vào một Phụ ma sư mà ngay cả cấp lệ quỷ cũng không phải là có thể chống lại tôi sao, đám ngu xuẩn không có đầu óc này.”

Giang Chấn có lẽ cảm giác mình bị mấy người Hạ Thiên Kỳ xem thường, lúc này cũng không còn tiếp tục chờ đợi nữa, lại thấy hắn lần nữa bung cây dù đỏ trên tau ra, sau đó chậm rãi giơ lên.

Thấy Giang Chấn bên kia có động tác, Mộc Tử Hi và Lãnh Nguyệt nhìn nhau, sau đó lại tự mình bắt đầu thi pháp.

Bút lông nắm trong tay nở rộ ánh sáng ngũ sắc, Mộc Tử Hi lấy trời làm bức họa, lấy đất làm cuộn tranh, quanh thân phát ra trận trận ánh sáng màu vàng, trong hư không, một bức vẽ cảnh tượng địa ngục mơ hồ hiện ra, trong đó có tiếng quỷ rít gào thê lương xoay vòng, âm phong điên cuồng cuốn khắp bốn phía.

Mộc Tử Hi giống như thần linh, ánh sáng vàng trôi chảy quanh thân, cầm bút ánh sáng ngũ sắc, nhưng “bức họa” do hắn vẽ ra trong hư không lại giống như cảnh tượng địa ngục, tràn đầy màu đen đỏ, khiến trong nội tâm đám người Hạ Thiên Kỳ vô cùng khiếp sợ.

Nhìn lại Lãnh Nguyệt bên kia, hai tay liên tục đánh thủ quyết phức tạp, ngoài miệng kết hợp ngâm xướng khiến người nghe không hiểu.

Chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt Lãnh Nguyệt bắn ra hai bó ánh sáng màu bạc, anh ta ngừng đánh thủ quyết, lấy ra mấy chục tấm bùa màu vàng trong lồng ngực, sau đó giơ tay vung lên thật cao.

Mấy chục lá bùa tạo thành vòi rồng mãnh liệt, hai bó ánh sáng màu bạc dung nhập vào, lại thấy một cái lồng cầu màu bạc treo giữa không trung, khẽ run phát ra trận trận âm vang.

Vì đối thủ của bọn họ là Giang Chấn, cho nên bất kể là Lãnh Nguyệt hay Mộc Tử Hi, đều không tiếc tiêu hao mà toàn lực đánh ra.

Phương diện tốc độ thi pháp của hai người đều rất nhanh, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hai chú thuật uy lực cuồn cuộn đã thành hình.

Chứng kiến một tòa lồng địa ngục và một cái lồng giam ngân quang trên đầu trời chậm rãi hạ xuống, Lữ Nhữ Nham và Hầu Tử đều mở to hai mắt hoảng sợ, hiển nhiên đều cảm thấy nguy cơ lớn lao.

Trái lại Giang Chấn ngửa đầu nhìn hai đại chú thuật trên trời chậm rãi ép xuống không chút sợ hãi, lại thấy hắn tùy ý ném ra cây dù trong tay, khẽ quát một tiếng nói:

“Tử vong xâm chiếm!”

Kèm theo thanh âm của Giang Chấn vang lên, vốn là cây dù đang chầm chậm bay lên không đột nhiên dừng lại giữa chừng, tiếp theo trên cây dù đỏ không ngừng có máu huyết rơi xuống, trong chớp mắt xếp thành một con sông máu bốc lên cuồn cuộn.

Sông máu từ đó ngừng chảy, sau đó nghiêng về hai bên mà lên, cuối cùng tạo thành một cái miệng máu to lớn, bay thẳng đến chiếm lấy hai cái chú thuật đang đè xuống từ phía trên.

Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi thở hổn hển một hơi mạnh, sau đó, hai người lại một người nâng kiếm, một người nâng bút, trực tiếp đánh về phía Giang Chấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.