Ác Linh Quốc Gia

Chương 633: Chương 633: Giật ra




Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ

Trước đó khi Ngô Địch uống quá nhiều rồi nói nguyên nhân này cho Mộc Tử Hi nghe, bị Mộc Tử Hi hung hăng khinh bỉ một hồi. Bất quá trong lòng gã rất rõ ràng, Mộc Tử Hi chỉ là ăn không được nho nên nói nho chua mà thôi.

Thấy Lương Nhược Vân vẫn không cười, Ngô Địch lúc này giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng chuyển đề tài:

“Đúng rồi, nhiệm vụ đoàn đội của cô tiến hành thế nào rồi? Đã chọn được người chưa?”

“Ừm, đã bắt đầu thành lập rồi!” - Lương Nhược Vân từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ gật đầu.

“Những đội viên kia thật có phúc, nếu trở thành đội viên của cô, vậy thì đơn giản chỉ cần nằm cũng thắng.

Ai, thật sự là người so với người càng tức chết người!”

Ngô Địch nằm mơ cũng muốn gia nhập đội ngũ của Lương Nhược Vân, nhưng Lương Nhược Vân hoản toàn không muốn để gã gia nhập. Thực tế những người được Lương Nhược Vân chọn đều có chút tiềm năng, nhưng trước mắt thực lực chỉ có thể so với người bình thường, những người này sẽ nhận được quan tâm của Lương Nhược Vân. Có điều để bọn họ có thể làm hết sức để nâng cao thực lực, có lẽ là không thể thiếu đặc huấn tử vong, người có thể kiên trì, đoán chừng đã ít lại càng ít.

Ngô Địch không quá hiểu nổi vì sao Lương Nhược Vân làm như vậy, vì khi tấn thăng đến loại cấp bậc quản lý cấp cao này, mục đích thành lập đoàn đội, hoàn toàn là để sinh tồn tốt hơn trong tương lai.

Dù sao theo thực lực bản thân đã tăng lên, quỷ vật phải đối mặt cũng càng mạnh hơn, chờ đến khi tiến nhập đệ nhị vực càng là một thế giới khó sinh tồn hơn, nên bồi dưỡng người tâm phúc của mình, rèn ra một đoàn thể phù hợp ăn ý cũng rất cần thiết.

Thế nhưng nghe ý tứ của Lương Nhược Vân, tiêu chuẩn chọn người của cô cũng không giống vì giúp mình, mà là làm hết sức để đào tạo một nhóm nhân tài mới.

Lương Nhược Vân chắc chắn có tính toán của bản thân cô, có điều Ngô Địch từng nghĩ, thay vì lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực để đào tạo nhân tài, chẳng bằng tìm người có thực lực tương đương mình họp thành đội, mọi vấn đề xem như đã có thể giải quyết.

Bất quá chỉ nói thôi đương nhiên là dễ dàng, dù sao trong tình hình trước mắt, là hoàn toàn không tìm được bao nhiêu người có thực lực tương đương mình. Gã cũng không thể chạy tới đệ nhất minh phủ, liên thủ cùng đám quản lý cấp cao kia được.

Phải biết ở đệ nhị vực cũng có loại quái vật Minh Phủ này, khả năng kết hợp cũng rất nhỏ, gã cũng hoàn toàn không tin trong đệ nhất Minh Phủ sẽ có thứ tốt gì.

- ---

“Ha ha, cuối cùng cũng thành công!”

Hạ Thiên Kỳ hưng phấn cười lớn một tiếng, một cỗ khí tức khủng bố tràn ra khỏi phòng hắn, nháy mắt lập tức bao phủ toàn bộ tòa chung cư chỗ ở của hắn.

Đêm nay, mỗi người đều cảm thấy nhiệt độ trong nhà đột nhiên giảm mạnh, trong lòng tràn đầy lo lắng như ma quỷ tới nhà vậy.

Sở Mộng Kỳ mới vừa tắm xong, vừa thay một bộ áo ngủ, lại cảm nhận được cái khí tức đáng sợ này, cái này cũng khiến cô nàng bị dọa đến mức nhanh chóng khoác thêm một chiếc áo khoác sau đó chạy ra ngoài, đến trước cửa phòng Hạ Thiên Kỳ gõ dồn dập.

Hạ Thiên Kỳ thuấn di một cái đi tới cạnh cửa, tiếp theo xấu bụng muốn đùa giỡn cô nàng một phen, từ từ mở cửa phòng.

Ngay lúc cửa nhà mở vừa mở ra, Sở Mộng Kỳ ở bên ngoài lập tức trợn tròn hai mắt, cô nàng chỉ thấy Hạ Thiên Kỳ được khô lâu hắc giáp bao phủ quanh người, bao vây trong từng đám huyết khí.

Sở Mộng Kỳ đương nhiên không nhận ra Hạ Thiên Kỳ, còn tưởng gặp quỷ, không khỏi hét to một tiếng, thân thể lui về phía sau cực nhanh.

Trong lúc lui nhanh về phía sau, chiếc áo khoác trên người cô bị rơi xuống mặt đất, lộ ra phần lớn da thịt.

“Ai nha, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn!”

Lời trêu ghẹo của Hạ Thiên Kỳ vọng vào tai Sở Mộng Kỳ, cô có chút không khẳng định nhìn Hạ Thiên Kỳ, lại thấy bộ quỷ giáp như của tử thân kia trên người Hạ Thiên Kỳ thối lui, tiếp theo bộ mặt hơi híp híp mắt của hắn lộ ra.

“Thì ra là cái đồ bại hoại nhà anh! Lẽ nào anh chán sống rồi sao!”

Sở Mộng Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới, kẻ như ma thần xuất hiện ở cửa ra vào vậy mà lại là Hạ Thiên Kỳ, phải biết cái khí tức khủng bố cô vừa cảm nhận được kia, thậm chí khiến bản thân sinh ra một cảm giác vô lực.

Hạ Thiên Kỳ làm sao có thể trở nên mạnh như vậy?

Sở Mộng Kỳ rất khó tin tưởng, bởi lúc còn ở khu không người kia, Hạ Thiên Kỳ còn không phải là đối thủ của cô. Vậy mà trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại có thể trở nên đáng sợ như vậy.

Thấy giọng Sở Mộng Kỳ ít nhiều có chút run rẩy, tuy mở miệng mắng chửi mình, nhưng lại không có chút khí lực nào. Hạ Thiên Kỳ nhịn không được cười hắc hắc, nhướng mày nói:

“Sở đại tiểu thư không phải là cô đang sợ hãi đó chứ? Vì sao giọng mắng người lại trở nên dịu dàng như vậy?”

“Tôi sợ anh? Nói cho đồ vô lại nhà anh biết, nếu muốn, một mình tôi đánh hai anh còn được, anh tin không?!”

Thấy Hạ Thiên Kỳ xem thường mình, Sở Mộng Kỳ không cam lòng yếu thế mà trả lời.

“Tôi tin, cô có thể đánh lại ba tôi. Có điều là một cô gái, có thể kiếm điểm lại về mặt sinh hoạt một chút hay không, mặc áo ngủ chạy ra ngoài? Không biết đèn trong hành lang rất mạnh, cả người cô có thể bị nhìn xuyên sao?

Ai, thật là không muốn nhìn cũng phải ép người ta phải nhìn, cô có tin tôi tố cáo cô tội danh cố ý quấy rối người khác, lập tức gọi cảnh sát tới bắt cô không?”

“Anh...”

Sở Mộng Kỳ bị Hạ Thiên Kỳ chọc tức kêu to, sau đó cô vội vàng che nữa người trên, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Hạ Thiên Kỳ:

“Thối vô lại, anh nhớ kỹ cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho anh biết tay! Anh cứ chờ đó đi!”

“Ai, tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ, nếu cô cảm thấy buổi tối quá yên tĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi!”

“Anh đi chết đi!”

Sở Mộng Kỳ giống như phát điên, đột ngột thuấn di đến trước người Hạ Thiên Kỳ, tiếp theo vung một quyền đánh tới Hạ Thiên Kỳ, nhưng tiếc là Hạ Thiên Kỳ đã sớm có dự liệu, cho nên trực tiếp khép cửa phòng lại, một quyền này của Sở Mộng Kỳ đánh cửa phòng lõm vào một mảng lớn.

“Hạ Thiên Kỳ!”

Sở Mộng Kỳ tức giận hét lớn, vang vọng bên ngoài cửa rất lâu.

“Thật sự là hả dạ quá đi, để xem cô còn dám đắc ý hay không, cho cô tức chết luôn!”

Hạ Thiên Kỳ rất hài lòng với cách làm vừa rồi của mình, hắn đã sớm muốn dạy cho Sở Mộng Kỳ một bài học. Làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội quá tốt như vậy, hôm nay xem như hoàn toàn có thể xả được cơn giận bấy lâu nay rồi.

Có điều vừa rồi hắn và Sở Mộng Kỳ gây ra động tĩnh lớn như vậy mà không thấy Lãnh Nguyệt ra ngoài, hắn nghi ngờ rất có thể Lãnh Nguyệt không có trong phòng, lúc này hắn gõ cửa một cái, kết quả vừa đẩy cửa ra nhìn, Lãnh Nguyệt thực sự không có trong phòng ngủ.

“Xem ra lần này Lãnh Thần thật sự đã bị kích thích, vừa mới trở về lại lập tức đi ra ngoài.”

Hạ Thiên Kỳ có thể đoán được Lãnh Nguyệt không có trong phòng, nhất định là lại chạy ra ngoài luyện tập rồi. Dù sao với loại người không có niềm vui như Lãnh Nguyệt này mà nói, cuộc sống của cậu ta không phải đi ngủ thì là luyện tập, có thể nói đây toàn bộ cuộc sống của anh ta.

Mặc dù hắn cũng không có bao nhiêu thú vui, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với Lãnh Nguyệt. Chiếc BMW X5 của hắn vẫn còn để ở trong biệt thự kia, nhưng hắn cũng không muốn phí sức trở về để lấy, dự định vào ngày mai dạo một vòng quanh các cửa hàng ở khu 4S, tiện thể mua một chiếc xe thể thao về đi.

Đóng cửa phòng Lãnh Nguyệt lại, Hạ Thiên Kỳ lại không việc gì làm mà quay về phòng mình.

———————

Hơn 11 giờ tối, thành phố Đồng Lưu đang gặp một cơn mưa lớn nhất từ trước đến nay.

Tiếng sét nổ vang bên tai không dứt, trên đường phố không một bóng người bi6 hơi nước mịt mù bao trùm, chân trời không ngừng lóe lên ánh sét.

“Cơn mưa bên ngoài này thật lớn đến dọa người!”

Diêu Trí đóng cửa sổ lại, sau đó vừa dùng khăn lau nước mưa trên bệ cửa sổ, vừa lên tiếng nói với bạn gái của gã đang ngồi sấy tóc trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.