Ác Linh Quốc Gia Ii

Chương 53: Chương 53: Cho chú mày làm nằm vùng




“Ai cũng không phải giám đốc cấp cao ngay từ khi vừa mới sinh ra, bọn họ có thể đạt đến cấp bậc đó, vì sao tôi lại không thể? Dù mộng tưởng rất khó thực thiện, nhưng cuối cùng vẫn có thể thôi.”

Tuy Ngô Địch đã dội cho hắn một chậu nước lạnh, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ lại không thèm để ý gì đến, ngay từ lúc hắn mới tham gia vào Minh Phủ đến nay, nhìn thứ bậc trên người của hắn ra đi nhiều hơn, nhưng hắn không đi theo lối mòn mà ở lại chỗ này cho thật tốt không hay hơn sao?

Từ đối phó với Hầu Tử, đến sát hạch quản lý cấp cao, rồi đến đại chiến Minh Phủ sau đó, thậm chí là đám người Phó Trần Minh và Vương Vân Bằng, chưa một lần hắn tỏ ra mình là kẻ yếu đuối trong mắt người ngoài, chưa một lần hắn không phải kẻ thù trong mắt người chết. Kết quả, những kẻ ban đầu luôn khinh thường hắn đều bị mất mặt, những kẻ tự cho hắn là người có thể ức hiếp được, tất cả đều thành quỷ dưới đao của hắn.

Quả thật có yếu tố của vận khí, thế nhưng trên hết chính là hắn trước sau vẫn giữ bản thân kiên định, tuyệt đối không buông bỏ ý chí, khả năng này cũng nhờ bản tính lạc quan của hắn làm chỗ dựa lớn nhất.

Mỗi người đều gặp phải trở ngại, gặp đủ các loại các dạng vấn đề khó khăn, nhưng hắn lại tuân theo biện pháp cứng so sánh nhiều vấn đề với nhau.

Chỉ cần anh không buông bỏ, có dũng khí, dám thử nghiệm, luôn sẽ có biện pháp giải quyết, dù đó có thể là đường chết, nhưng cũng có thể là đường sống của anh.

Thấy Hạ Thiên Kỳ vẫn rất cương quyết, không vì biết được thực lực của liên minh quân phản loạn mà nhát gan muốn rút tay lại không làm, Ngô Địch không khỏi hài lòng tán thưởng:

“Xem ra tên nhóc con như chú mày một chút cũng không thay đổi, thời gian trước khi vẫn còn trong hiện thực đã không sợ bất cứ chuyện gì, bây giờ đã đến khu vực thứ hai rồi, anh thấy chú mày cũng hoàn toàn không có ý định muốn cụp đuôi làm người.

Nói cho chú mày biết, cứ làm như vậy, người sống giữ một hơi thở, Phật tranh một nén nhang, chính là xúc phạm con mẹ nó!

Đến lúc đó anh làm lính nằm vùng cho chú mày bên này, ở bên kia chú mày cứ không chịu thua kém một chút cho anh, chúng ta kết hội thì làm cho liên minh quân phản loạn!”

Hạ Thiên Kỳ quen biết Ngô Địch lâu như vậy, thật sự hiểu quá rõ tính tình của Ngô Địch rồi, Ngô Địch này ngoại trừ Lương Nhược Vân ra thì có thể nói là không sợ trời không sợ đất, cũng là một phần tử hiếu chiến từ trong xương tủy.

“Tôi đây đang thuộc về thời kỳ đầu gây dựng sự nghiệp, một công ty không tốt thì sẽ sụp đổ, anh nhất định phải nhảy vào nữa hay sao?”

“Bây giờ anh đang làm gián điệp cho chú, nếu so với đi thẳng qua đó tìm chú mày có viện trợ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu như liên minh quân phản loạn đang ở ngoại vực, vậy thì các người, à không, một phần lớn quân địch của chúng ta chính là liên minh quân phản loạn.

Sau khi anh trở thành giám đốc rồi, đã lăn lộn rở thành một tên cầm đầu nhỏ trong đó, cũng có thể dò la ra chút thông tin. Đến lúc đó bên này anh liên lạc cho chú, chú cũng biết được chút động tĩnh bên này, đến lúc đó thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn* cũng tốt, sớm thực hiện công tác ứng đối.

*Hán việt: binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm: bất kể đối phương có sử dụng thủ đoạn nào, đều có biện pháp linh hoạt để đối phó.

Bất quá anh đề nghị chú ít nhiều gì vẫn nên thu mình lại một chút, dù sao thì bây giờ chú cũng giống anh vậy, chỉ là một tên giám đốc nho nhỏ.

Một khi bên này phát hiện ra có người đang giở trò với những thế lực nhỏ kia, khó tránh khỏi sẽ cho người đến vây quét. Không nói nhiều phe phái, chỉ cần phe phái của một giám đốc cấp cao đến đó thôi cũng đã đủ để sang bằng thế lực của chú.

Sở dĩ liên minh quân phản loạn ở lại ngoại vực, nhưng lại không để ý đến bất kỳ thế lực nhỏ nào, nói trắng ra là, một số ít những thế lực nhỏ này gần như không có giám đốc cấp cao, cho nên bọn họ không cảm thấy khối thế lực này có thể tạo thành bao nhiêu sự đe dọa cho bọn họ.

Chú mày có thể hiểu được ý tứ anh vừa nói hay không?”

“Tôi hiểu rất rõ, tôi sẽ cố gắng để không bị bên liên minh quân phản loạn phát hiện.

Nhưng theo cách nói của anh, Triệu Mãn Sơn của quảng trường Hồng Sơn đã thành chó săn của liên minh quân phản loạn, vậy thì hắn ta nương nhờ thế lực của liên minh quân phản loạn, rất dễ khiến cho thế lực của mình trở nên lớn mạnh hơn nữa.

Thứ người như vậy, đúng ra nên nhanh chóng quét dọn đi mới phải.

Tốt nhất là để tôi trở thành “chó săn” của liên minh quân phản loạn đi, như vậy thì dù tôi có đao to búa lớn tiến hành thống nhất lại, thì khả năng bị nghi ngờ cũng rất nhỏ.”

Sau khi nghe cách nghĩ của Hạ Thiên Kỳ, Ngô Địch bên kia sau khi trầm mặc một lúc, sau đó lại chợt tỉnh nói:

“Đúng vậy, đây cũng là một biện pháp. Bây giờ chú mày đang giấu mình trong những thế lực nhỏ kia, chỉ cần anh biến chú mày thành cấp dưới của liên minh quân phản loạn, thì toàn bộ vấn đề đều được giải quyết rồi.

Tên nhóc con này, chú mày trở nên xảo quyệt như vậy từ lúc nào vậy?

Có điều cái chủ ý này quả thật không tệ.”

Hạ Thiên Kỳ khiến Ngô Địch cảm thấy sửng sốt một lần nữa, có thể nói phần lớn kinh ngạc của anh ta, đều là do Hạ Thiên Kỳ mang đến.

Từ lần đầu tiên khi nghe Lương Nhược Vân đề cập đến chuyện phía dưới có một nhân viên nhỏ trưởng thành rất nhanh, rồi đến sau khi Hạ Thiên Kỳ trở thành quản lý, muốn xin ý kiến của anh ta nên đổi loại năng lực gì, rồi đến sau này lại tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ ngược ngạo đi từng bước một để trưởng thành, trở thành người cầm quyền của Minh Phủ, diệt đi đệ nhất Minh Phủ, chém giết với hai đại giám đốc của khu vực thứ hai, rồi đến tận lúc này đã nuôi dã tâm nuốt trọn cả liên minh quân phản loạn và tam đại Minh Phủ lại bừng bừng, tự đưa mình lên hàng chúa tể nắm giữ cái thế giới này.

Không thể nói trên đời này chứa từng có người nào giống Hạ Thiên Kỳ, có thể nói là có, nhưng thật sự lại quá ít ỏi.

Anh ta lại có chút mong chờ không rõ, có thể mình sẽ thật sự được chứng kiến một kỳ tích sẽ xảy ra đủ để gây chấn động cả khu vực thứ hai này cùng với vô số hiện thực ở phía dưới.

Bị Ngô Địch gọi là xảo quyệt, Hạ Thiên Kỳ cười cười nói:

“Binh bất yếm trá, được rồi, chẳng qua là tôi cảm thấy cách thức này tương đối an toàn hơn một chút.

Nhưng vấn đề là anh có thể để cho tôi thay thế Triệu Mãn Sơn hay sao?”

“Chỉ cần Triệu Mãn Sơn chết không rõ ràng, vậy thì anh có thể giúp chú thay thế hắn ta.

Hiện nay liên minh quân phản loạn đang dừng ở giai đoạn nghỉ ngơi hồi phục lại, cho nên sẽ không có bất cứ động thái nào quá lớn, chuyện này là do một giám đốc cấp cao phía trên anh phụ trách.

Mối quan hệ giữa anh với tên kia cũng không tệ lắm, cho nên để đối phó với chuyện này cũng không khó lắm.

Nhưng mà bên này đã cử mấy người Thạch Quỳnh đến đó giúp Triệu Mãn Sơn, mặc dù anh với Thạch Quỳnh có quen biết nhau, nhưng bọn anh lại không có bất cứ quan hệ gì có thể nói, trước đó chú cũng đã tiếp xúc qua với tên kia, là một người có tư tưởng bất thường. Mỗi ngày ngủ trong nghĩa trang tìm kiếm thi thể, đoán chừng nếu chỉ dựa vào miệng đi thuyết phục hắn ta thật sự không dễ dàng.

Trừ phi chú có thể đánh cho hắn ta phục, nhưng mà bọn hắn tổng cộng có ba giám đốc, đổi lại còn có Triệu Mãn Sơn và giám đốc của những quảng trường khác, chỉ bằng mấy người của chú mày chỉ sợ là không dễ dàng đối phó.”

“Chuyện như vậy không còn lựa chọn nào khác, xem như là có khó đối phó lại đi nữa thì cũng phải đối phó, cái vỏ ngoài của liên minh quân phản loạn này nhất định phải khoác trên người tôi.

Tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.

Nếu như bọn họ biến mất trong nghĩa trang quỷ vương, cũng sẽ không khơi ra nghi ngờ gì chứ?”

“Sẽ không, mấy chỗ như nghĩa trang quỷ vương đó, đừng nói đến cấp giám đốc, dù có là giám đốc cấp cao cũng sẽ có lúc xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn.

Nếu như tất cả mọi người vào trong nghĩa trang quỷ vương mà toàn quân bị diệt, cũng không có bất cứ nghi ngờ nào, dĩ nhiên, cuối cùng có thể thả ra mấy người nói chuyện vì chú.”

“Không cần phải vậy, vì không ai ở đây biết tôi là giám đốc.

Mà với thực lực giám đốc như của Trần Sinh và Tăng Vũ, tôi nghĩ cho dù bọn họ có sống sót ra ngoài cũng chưa chắc sẽ có người nghi ngờ.

Nói chung, cứ làm hết sức mà thôi.”

Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ lại không khỏi hỏi:

“Nhưng mà tôi cũng không quá quen thuộc với nghĩa trang quỷ vương này, không biết rốt cuộc tình hình ở nơi đó thế nào?”

“Là một cái không gian, thật ra thì cũng không sai biệt lắm với không gian tiếp nối giữa hiện thực và khu vực thứ hai, hoặc nhiều hoặc ít gì cũng sẽ có chuyện khả năng bị đóng băng theo kỳ. Có thể có quỷ chú, hoặc một một số quỷ vật khác núp ở bên trong.

Nói chung, chú mày cứ xem như đây là một lần sự kiện là được rồi, cái này cũng không có gì đáng nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.