39 Manh Mối (Tập 6: Trong Vùng Nước Thẳm)

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 13

MÙI VỊ HẤP DẪN của những món ăn ngon lành đang nằm trên bếp chào đón Amy khi nó mệt mỏi đẩy cánh cửa vào nhà chú Shep. Nó mất hơn một tiếng đồng hồ để về lại đây. Mất rất nhiều thời gian để nó suy nghĩ kỹ càng về chuyện đã xảy ra. Nhưng điều đó vẫn không khiến nó hết sợ. Nỗi sợ hãi vẫn còn nằm trong bụng nó như một trái bóng cứng ngắc lạnh lẽo.

Khi đóng cửa lại, nó bắt đầu run. Giờ đây, khi đã an toàn rồi, nó mới thật sự thấu hiểu sự đáng sợ của những gì đã xảy ra. Chuyện gì xảy ra nếu như Hamilton không cứu nó? Nó như thấy mình rơi xuống nước, thấy bầy cá mập với những đôi mắt đen chết chóc lượn vòng xung quanh nó...

Nó thấy lạnh quá. Nó không bước nổi nữa, nó run lẩy bẩy.

Trong khu vực nhà bếp, Nellie đang nấu nướng, một cái băng-đô sáng màu bó lấy mái tóc cô nàng. Cô nàng đang khuấy thứ gì đó trong nồi, trong lúc bên ngoài chú Shep đang chuẩn bị cho bữa tiệc nướng ngoài trời. Dan đang chơi banh bàn một mình, chạy đi chạy lại từ đầu này qua đầu kia cái bàn banh.

Nellie ngẩng lên nhìn. Nụ cười ấm áp của cô nàng héo đi khi nhận ra bộ dạng của Amy.

Cô nàng buông rơi cái muỗng gỗ, làm xốt cà chua văng tung tóe trên mặt bếp. Amy thấy nước xốt loang ra hệt như máu trong nước. Cơn choáng váng trùm lấy nó, hai tai nó lùng bùng. Căn phòng bắt đầu xoay tít.

Nellie chụp được Amy khi hai đầu gối nó khuỵu xuống.

“Dan, lấy cái chăn!” giọng Nellie bình tĩnh, nhưng nghe vang vọng trong không gian trống trải. Nellie dìu Amy tới cái đi-văng.

Thứ duy nhất Dan tìm được là cái áo khoác da. Thằng nhóc mang áo tới và Amy khoan khoái rúc vào trong cái áo.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Dan hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tái đi trông thấy. Con bé đã làm thằng em trai hoảng sợ.

“Họ không làm gì chị. Ý chị là, nếu chị bị quăng xuống vùng nước đẫm máu cá đó với bầy cá mập thì ai mà biết được chứ? Nhưng Hamilton đã tới trên một cái dù lượn, nên...”

“Cái gì?” Nellie la lớn cùng lúc Dan cũng hét lên. “Cá mập hả?”

Amy nhanh chóng kể lại vắn tắt chuyện Irina đã dẫn nó đi qua đường hầm và cảnh báo nó về Isabel như thế nào, dù sao thì lúc trên thuyền nó cũng đã tự hiểu ra. Nó kể chuyện Isabel đã đề nghị cung cấp sự bảo vệ từ phía nhà Lucian như thế nào, và chuyện gì đã xảy ra khi nó từ chối. Khi nó miêu tả cảnh Isabel lạnh lùng múc cá vụn đổ xuống biển, Nellie trở nên tái nhợt. Nhưng điều buồn cười là trong lúc Amy kể lại câu chuyện thì nó không còn run nữa, và nỗi sợ hãi của nó biến mất.

Nó kể lại mọi chuyện, gồm cả chuyện về manh mối ở cây hương thảo mà Irina đã đưa cho nó. Nhưng nó không kể chuyện quan trọng nhất. Đó là cả Ian, Irina và Isabel đều nói rằng Hope và Arthur đã bị mưu sát. Và chuyện Isabel cáo buộc nhà Madrigal và Irina đã gây tội ác này.

“Ôi, trời ơi,” Dan thốt lên, tự ném mình trở lại trên cái ghế nệm dài. “Em đã bỏ lỡ chuyện hay rồi! Nếu em mà có ở đó, thì mụ Isabel Hổ Mang đừng hòng có cơ hội nào nhé. Chị em mình đã có thể đẩy mụ ta xuống nước. Hoặc em có thể lấy dây câu treo mụ ta lên rồi. Hay là mình có thể dùng thằng Ian làm cái chày phá tường được đó!”

“Dan,” Nellie mắng. “Chuyện này không phải giỡn chơi

Ba mươi chín manh mối chỉ là một trò chơi với em trai mày thôi, đúng không?

Dan nhảy dựng lên và bắt đầu giả vờ lượn dù bên trên bầy cá mập háu đói. Amy đi tới một quyết định trong lúc quan sát thằng em trai. Nó không thể nói cho thằng em biết chuyện về cha mẹ tụi nó. Đó là một điểm yếu bí mật của em trai nó mà thằng bé đã cố che giấu bằng những trò đùa cợt. Tất cả cũng chỉ vì thằng nhóc đã phải mất cha mẹ quá sớm - trước cả khi nó biết nhớ. Con bé sẽ phải cố gắng tự tìm hiểu chuyện đó. Ít nhất là trong lúc này.

Amy chạm vào cổ nó, trong một chốc nó quên mất rằng sợi dây chuyền của bà Grace đã bị mất. Sự thiếu vắng sợi dây chuyền làm nó cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Cảm giác sâu kín này - rằng nó cần có thứ gì đó để nhớ về quá khứ - thật to lớn và đáng sợ. Nó cũng sẽ phải giấu Dan cả điều đó nữa.

Thằng nhóc rất ghét mỗi khi mình cư xử theo kiểu chị gái. Nhưng mình phải thế.

Nellie vỗ vỗ đầu gối nó. “Đồ ăn. Đó là thứ em cần đấy.” Cô đứng dậy và trở lại khu bếp.

Amy quấn chiếc áo khoác chặt thêm vào người nó. Con bé cảm thấy lần vải lót rách toạc ra, và nó thầm rên lên nho nhỏ. Đây là thứ duy nhất của mẹ mà nó có được, thế mà nó vừa làm rách mất! Ngồi nhỏm dậy, nó xem xét cái áo một cách kỹ lưỡng.

Chiếc áo khoác đã từng bị rách dọc theo đường may và sau đó đã được may lại. Nó lần vào trong vết rách và lấy ra một mảnh giấy kẻ ô ngang đã trở giòn - một mảnh giấy đã được xé ra từ một cuốn tập.

“Cái gì đấy?” Dan vừa hỏi vừa nhích lại gần hơn.

“Một mảnh giấy tập cũ giấu trong lớp áo lót.” Trống ngực đập thình thịch, Amy đọc to những dòng chữ.

Ngày 28 tháng 6 năm 1937

Mỗi căn cứ mà tôi có thể nhập vào hiện giờ đều đã bị lung lay. Chiến tranh đã tới gần, không gì còn có vẻ đơn giản hoặc an toàn nữa, từ Natal cho tới Karachi. Họ sợ chúng ta; điều đó tốt.

Rời Bandung và bay tới Darwin. Ở đây chúng tôi gửi trả lại những cái dù để giảm bớt trọng tải, nên tôi cũng gửi kèm cái áo khoác này. GP đã được chỉ dẫn để chuyển nó tới cho anh. Ngày mai chúng tôi sẽ tiếp tục lên đường tới Lae. Còn cái áo sẽ bắt đầu băng ngang qua Thái Bình Dương để tới Howland.

Tôi rất tiếc phải báo cáo rằng tôi đã không tìm thấy sát thủ H của chúng ta, hoặc bất cứ manh mối nào cho biết anh ta đang ở đâu. Tôi có thể đi từ Bandung tới Batavia và xoay xở để tìm ra người liên lạc của chúng ta. Anh ta đã nói về một “người đàn ông da trắng mặt sẹo”, người mà dân địa phương cho rằng đã trốn vào trong núi. Thân thể anh ta không bị thương tổn, nhưng đầu óc anh ta thì có. Điều mà anh ta đã phải chịu đựng khủng khiếp đến nỗi khiến anh ta mất trí.

Người chỉ điểm của chúng ta ở Darwin này hóa ra lại là một ngõ cụt. Tôi sớm hiểu rõ ra rằng quý ông này - tôi miễn cưỡng dùng từ này, vì anh ta hoàn toàn là một kẻ bất tài bịp bợm - chỉ đang muốn kiếm chác một khoản tiền cò khác mà thôi. Tất cả những thứ anh ta cung cấp đều là những câu đố. Anh ta còn trơ tráo gạ bán cho tôi một chiếc nhẫn - nó sẽ mang may mắn cho cô, anh ta nói thế, nên tôi đã mua với hy vọng nó sẽ đem lại cho tôi chút thông tin. Nhưng nó chả được cái tích sự gì. Khi tôi hỏi lại lần nữa rằng anh ta có biết H hay không, anh ta nói rằng cả hai người bọn họ đều đang cùng nằm trong một cái hố, nhưng không cần phải lo lắng. Thế rồi anh ta cười khúc khích và câu chuyện kết thúc ở đó. Rõ ràng anh ta khoái trá với việc chẳng cho tôi chút thông tin nào... mà lại bắt được tôi phải trả tiền cho điều đó.

Tôi cất cánh đây. Không còn phải thâm nhập thêm cái căn cứ nào nữa. Chỉ còn lại bầu trời. AE

“Em chả hiểu chút gì,” Dan nói. “Chị nghĩ ai là AE? Một anh chàng người Úc nào đó biết lái máy bay à?”

“Không phải là một anh chàng đâu,” Amy đáp với vẻ phấn khích rạng rỡ.

Con bé bật dậy và chạy tới chỗ mấy giá sách của Shep. Theo bản tính, nó đã kiểm tra hết thư viện của chú ấy rồi. Tất cả các giá sách của Shep đều dành cho lịch sử ngành hàng không. Chẳng mấy chốc con bé đã tìm thấy thứ nó cần. Nó ném c xuống mặt chiếc bàn làm từ ván lướt sóng.

“Amelia Earhart hả?” Dan vội vàng chạy tới.

“Chắc chắn!” Amy đáp. “Chuyến bay cuối cùng của bà ấy diễn ra đúng vào khoảng thời gian đó.” Một trong những người hùng thời thơ ấu của Amy là Amelia Eaehart. Bà Grace đã đưa cho nó đọc tiểu sử của người nữ phi công này khi nó lên 8 tuổi. “Bà ấy thật phi thường. Bà là người phụ nữ đầu tiên một mình bay qua Đại Tây Dương. Bà đã phá kỷ lục về tốc độ và độ cao. Bà không để cho bất cứ thứ gì cản bước mình.”

Con bé giở bảng chú dẫn và tìm mục “chuyến bay cuối cùng”. Rồi nó giở đến đúng trang sách và đọc lướt qua về cuộc hành trình. “Nhìn này,” nó vừa nói vừa chỉ vào trang sách. “Bà đã ở Darwin, Úc, vào ngày 28 tháng 6 năm 1937. Lúc đó bà đang cố trở thành người phụ nữ đầu tiên đi vòng quanh thế giới, và đi bằng con đường dài nhất. Và hãy xem những điểm dừng còn lại của bà ấy này, Dan!” Con bé đặt mảnh giấy ghi lộ trình vòng quanh thế giới của cha mẹ nó cạnh hành trình của Amelia. Cha mẹ nó đã đến nhiều điểm dừng quan trọng.

“Chúng khớp với nhau,” Dan nói. “Nhưng tại sao cha mẹ lại theo tới những nơi mà Amelia Earhart đã đi qua cả tỷ năm trước chứ?”

“Khoảng 60 năm trước thôi,” Amy sửa lại. Nó nhịp tay lên trang sách. “Isabel có nói với chị điều gì đó về căn cứ của nhà Lucian ở Karachi. Chị cá rằng tất cả những thành phố này cũng là những căn cứ của các chi họ khác.”

“Thế chuyện gì đã xảy ra sau khi bà ấy rời Darwin?”

“Bà ấy đã bay tới Lea, New Guinea, để tiếp nhiên liệu. Rồi sau đó bay tiếp tới đảo Howland - nơi đó về cơ bản chỉ là một hạt bụi nhỏ nằm giữa Thái Bình Dương - nhưng bà đã không bao giờ tới đích. Người ta không bao giờ tìm thấy máy bay của bà. Có đủ loại tin đồn rằng bà vẫn còn sống sót, nhưng nhìn chung mọi người đều tin rằng bà và người phụ lái của mình đã không thể hạ cánh xuống hòn đảo và hết xăng. Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, có vẻ như bà ấy đã có một nhiệm vụ bí mật. Em có hiểu thế nghĩa là sao không? Bà ấy là một người nhà Cahill.”

“Thế thì ai là GP?” Dan hỏi.

Amy tìm nhanh trong cuốn sách. “Chắc chắn là George Putnam, chồng bà. Họ g trở lại mấy cái dù bởi vì chúng vô dụng trên mặt nước. Nhưng người nào đó mà bà đã tin tưởng để nhờ chuyển cái áo khoác đã không làm việc ấy. Mặc dù vậy, nó có giá trị như một món đồ lưu niệm. Chắc chắn nó chỉ ở lại Darwin thôi. Hẳn là mẹ đã có thông tin về nó...”

“Sát thủ H của chúng ta,” Dan đọc. “Chị có nghĩ người đó có thể là Bob “Troppo” không? Có thể bà ấy dùng từ sát thủ theo nghĩa bông đùa, bởi vì hắn đã phang Mark Twain bằng cây ba-toong của mình. Bà ấy nói hắn có nhiều vết sẹo, đúng y chóc như trong bức ảnh.”

“Chắc chắn là hắn!” Amy đáp. “Chị đoán nhà Cahill đã tìm kiếm hắn trong một thời gian dài. Chị tự hỏi tại sao lại thế.” Con bé đọc lại lá thư. “Chị tự hỏi Bandung là ở đâu nhỉ?”

Vừa đứng trong bếp trút cá nướng ra đĩa, Shep vừa lắng nghe Amy nói chuyện. “Chỗ đó trên quần đảo Java, cách Jakarta không xa mấy, thuộc Indonesia,” ông nói.

“Đó là điểm dừng chân của Earhart trước khi bà bay tới Darwin,” Amy nói.

“Họ sợ chúng ta,” Dan đọc tiếp. “Họ ở đây là những ai?”

Amy nhìn lên và bắt gặp ánh mắt chăm chú của em trai. “Các chi họ vẫn sợ những ai nào?”

“Nhà Madrigal,” Dan đáp.

“Isabel đã nói rằng nhà Madrigal có thể là những kẻ nổi loạn của dòng họ Cahill - họ đã rời bỏ các chi họ cũ của mình và tập hợp lại thành một chi họ mới. Những người này giống như một hội kín. Điều đó giải thích lý do tại sao không ai thật sự biết gì về họ... Người ta chỉ biết sợ họ mà thôi.” Amy cau mày. “Nhưng Amelia Earhart không thể nào là một người nhà Madrigal được. Chỉ đơn giản là không thể như thế được. Bà là một người hùng. Một nhà thám hiểm. Hơn nữa, bà ấy cũng không thể là một kẻ... vụng trộm hoặc tầm thường như thế được. Chị không tin rằng bà ấy đã phản bội chi họ của mình chỉ để mưu cầu quyền lực.” Hoặc rằng bà ấy có thể là thành viên của một chi họ mà đến một ngày sẽ sát hại cha mẹ chúng ta... nếu như phần này của câu chuyện là sự thật.

“Có thể chỉ vì bà ấy che giấu mọi thứ quá giỏi,” Dan vừa nói vừa cau mày. “Được rồi, chúng ta đã có Amelia Earhart, những căn cứ của các chi họ, và một thằng cha tưng tửng vô danh nào đó - hắn có thể tên là H, cũng có thể là Bob, dù là ai thì rõ ràng hắn cũng rất may mắn đấy,” Dan tổng kết. “Nhưng mà em vẫn không hiểu tụi mình đang làm cái gì ở Úc. Cũng không hiểu cha mẹ đến đây làm gì? Và tại sao họ lại tới Sydney? Amelia Earhart đâu có tới đây.”

“À, chắc là cha mẹ bay tới đây để gặp chú Shep và nhờ chú lấy máy bay riêng chở họ đi tiếp. Cách đó ít bị theo dõi hơn.”

Amy quay về phía Shep và cất cao giọng. “Chú Shep này, tại sao cha mẹ cháu lại tới Adelaide ạ? Chú biết không?”

“Biết chứ,” Shep đáp. “Chúng ta cần đến một điểm tiếp nhiên liệu trước khi bay tiếp tới Darwin. Chúng ta có hai chỗ để chọn, và cha mẹ cháu chọn Adelaide.”

Ông đặt đĩa cá xuống bàn ăn. “Chú không là kẻ tọc mạch,” ông nói, “nhưng chú đang có cảm giác rằng mình không được biết đầu đuôi câu chuyện. Nội trong ngày hôm nay, chúng ta đã bị một đám lướt sóng người Mỹ to vật vã tấn công, sau đó Amy mất tích trong nhiều giờ liền rồi xuất hiện với bộ dạng như thây ma sống dậy, còn giờ thì đột nhiên Amelia Earhart đang từ nấm mồ trong lòng biển nói chuyện với các cháu. Mấy đứa có muốn bổ sung thông tin cho chú biết chuyện gì đang xảy ra không? Vì chú là người sẽ lái máy bay đưa mấy đứa đi qua nửa nước Úc, ngoài ra còn tình cờ là chú của mấy đứa nữa, nên chú nghĩ mình có quyền được biết chuyện.”

“Chính xác,” Dan đáp. “Sự thật là tụi cháu là thành viên của một băng đảng gồm toàn những tay trộm hàng đầu, những người đã đột nhập vào Kho bạc Mỹ và chôm số vàng trị giá một tỷ đôla. Chỉ có cháu và Amy đủ nhỏ người để chui lọt vào đường ống dẫn của hệ thống điều hòa không khí. Tụi cháu đã cao chạy xa bay cùng với số vàng, nên giờ bọn họ đang săn đuổi tụi cháu. Nhưng điều họ không biết là tụi cháu đang làm việc trực tiếp cho ông thống đốc kho bạc.”

“Còn Amelia Earhart...”

“... lúc đó đang làm một nhiệm vụ bí mật nhằm tìm kiếm một địa điểm để cất giấu số vàng của cả thế giới trong một căn cứ ngầm tối mật nằm dưới nước. Giờ tụi cháu cũng đang tìm kiếm chỗ đó.”

Shep gật gù. “Tốt rồi. Rất vui vì mấy đứa đã nói thẳng mọi chuyện ra. Giờ thì đi ăn thôi.”

***

Amy không tài nào ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt, nó lại nhìn thấy ánh mắt trừng trừng hung ác của Irina, xanh như một ngọn lửa trong bóng tối.

Mày nghĩ mẹ mày bỏ mày lại một mình và chạy ngược vào trong ngôi nhà đang cháy chỉ vì cha mày thôi à?

Hãy nhớ lại cái đêm hôm đó, Amy. Hãy suy nghĩ về cái đêm hôm đó. Mày đã ở đó. Lúc đó mày đã đủ lớn để nhìn thấy.

Tất cả sự hỗn độn, sự căng thẳng này trong lồng ngực nó khiến nó cảm thấy như không thể thở nổi. Tại sao nó lại sợ hãi nhiều đến thế? Tại sao Isabel lại có vẻ quen thuộc với nó như thế, và tại sao điều đó lại khiến nó tràn ngập sợ hãi?

Nellie đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh nó, còn Dan giống hệt như một đống gì đó quấn trong cái chăn bông nằm trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ. Amy khẽ khàng trườn ra khỏi giường. Nó cầm lấy chiếc áo khoác da đang vắt trên tay ghế gần bên Dan rồi quấn chặt quanh người. Cảm giác xúc động khi nghĩ rằng chiếc áo này đã từng thuộc về Amelia Earhart đã được thay thế bằng nhu cầu giản đơn là được chạm vào thứ gì đó mà mẹ nó đã từng chạm vào. Nó áp má vào cổ áo.

“Em nhớ cha mẹ,” Dan nói bằng giọng ngái ngủ. “Làm sao lại có thể nhớ những người mà mình không có ký ức về họ được nhỉ?”

“Chị cũng nhớ cha mẹ,” Amy khẽ đáp. “Chuyện tụi mình đang có mặt ở đây là định mệnh đấy. Bởi vì cha mẹ cũng đã từng ở đây.”

“Ừ. Cảm giác cứ như thể cha mẹ có thể sẽ bước vào qua cánh cửa kia bất cứ lúc nào. Em không hiểu sao lại thấy thế nữa.”

Amy nhận ra rằng nó cũng có cùng cảm giác đó. Ở đây, nó thấy được gần gũi với cha mẹ hơn. Gần gũi hơn hết thảy những gì nó đã từng cảm thấy trong một thời gian dài. Thế mà tụi nó lại đang ở cách xa tất cả những gì thân thuộc đến nửa vòng trái đất.

Dan ngáp dài. “Cha mẹ đã bỏ tụi mình đi cả một tháng.” Giọng thằng nhóc nhừa nhựa, và Amy biết rằng nó sắp ngủ tới nơi. “Bỏ con cái đi như thế là quá lắm.”

“Chắc chắn chuyến đi đó phải siêu quan trọng,” Amy đáp khẽ.

“Em thấy vui vì cha mẹ khi đó cũng đang đi tìm mấy cái manh mối, giống như chuyện tụi mình làm,” Dan nói. Nó lại ngáp. “Chẳng phải sẽ rất tuyệt sao nếu sau khi chuyện này kết thúc... có lẽ chú Shep có thể làm cha của chị em mình? Tụi mình có thể dọn đến ở với chú ấy...”

“Dan, chị không biết nữa. Chú Shep không phải mẫu người để làm cha.”

“Người ta chả ai biết là mình thuộc mẫu người làm cha, cho tới khi họ trở thành cha. Hơn nữa, chị có thể hình dung cảnh tụi mình trở về sống với bà Beatrice “Khát máu” sẽ thế nào không?”

Amy không thể hình dung nổi. Nó không thể hình dung được toàn bộ chuyện này sẽ kết thúc thế nào. Nhưng ngay khi Dan nói điều đó, nó nhận ra rằng em trai nó nói đúng. Nó không thể tưởng tượng được cảnh phải trở về sống với bà Beatrice. Nó không thể tưởng tượng được việc sẽ về lại trường học, hoặc về lại Boston.

Chị em nó không còn thuộc về nơi đó nữa.

Giờ tụi nó không còn thuộc về bất cứ nơi đâu.

Chỉ sau một phút, Dan đã thở đều đều và sâu. Amy quay trở lại chỗ cái đi-văng nơi nó ngủ chung với Nellie. Nó chui xuống dưới tấm trải giường và rơi vào giấc ngủ, cuộn tròn trong chiếc áo khoác da của mẹ nó.

***

Con bé nằm mơ. Đôi cánh tay của mẹ đang ôm chặt lấy nó. Tiếng ngọn lửa đang cháy lép bép trong lò sưởi. Và rồi ngọn lửa bùng lên không còn kiểm soát được... tàn tro rơi lả tả như tuyết trên bãi cỏ.

“Đưa các con ra ngoài ngay!”

Nó giật mình thức giấc. Trời vẫn còn tối. Nó nghe tiếng Nellie thở nhè nhẹ sát bên cạnh.

Và thế rồi ký ức bừng sáng lên trong tâm trí nó, và những cái bóng tan đi.

Bữa đó, nó đã không đi ngủ ngay sau khi tắm xong. Nó bật ngọn đèn nhỏ bằng thủy tinh màu xanh của mình lên và lựa một cuốn sách. Thỉnh thoảng, nó tự đọc sách trước khi ngủ. Đó là một bí mật mà nó vẫn giấu cha mẹ. Bà Grace thì biết. Bà Grace luôn để nó làm thế.

Thế rồi nó nghe tiếng khách khứa đến nhà. Nó nghe thấy những giọng nói thì thầm. Rồi đột nhiên những giọng nói lớn lên. Nó nhỏm dậy và lắng nghe. Lúc đó nó mặc áo ngủ, một cái áo ngủ có hình những con gấu túi mà mẹ đã mang về làm quà cho nó sau chuyến đi. Giọng cha mẹ nó nghe rất khác. Có cái gì đó nghe nặng nề trong giọng nói của họ, nó cứ nhát gừng và loảng xoảng tựa như những đồng xu.

Nó bò xuống cầu thang và đi qua phòng khách để tới thư phòng của cha nó. Nó không thể nhìn thấy cha mẹ nó. Nhiều người lạ mặt đang ở xung quanh họ. Ánh đèn mờ mờ, nhưng trong lò sưởi ngọn lửa đang cháy sáng rực.

Nó nghe lõm bõm tiếng được tiếng mất, và Amy nhắm mắt lại, cố gắng ghi nhớ.

Việc xâm nhập vào các căn cứ...

Hai người đã đi đâu...

Và tiếng cha nó: Chúng tôi đi đâu là việc của chúng tôi, không phải việc của các người.

Tất cả hãy bình tĩnh lại nào. Chúng tôi chỉ muốn thứ thuộc về chúng tôi.

Hai người đã đi đâu...

Hãy nói cho chúng tôi biết, nếu không...

Nếu không thì sao hả? Các người đang ở trong nhà tôi mà dám dọa tôi à?

***

Giọng mẹ nó nghe nặng nề và lạnh lùng. Điều đó làm Amy thấy sợ. Nó chui vào giữa vòng người. “Mẹ ơi!”

Nhưng trước khi mẹ kịp bế nó lên thì một người khác đã làm điều đó. Một người tỏa ra mùi nước hoa và mỹ phẩm. Một phụ nữ xinh đẹp quý phái, có đôi mắt to màu mật ong. Trong trí nhớ của mình, Amy vẫn còn thấy ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt đó.

“Xem ai thế này? Chiếc áo ngủ dễ thương quá đi thôi! Mấy chú gấu bông thật đáng yêu!”

“Gấu túi chứ!” Amy sửa lại, nó rất tự hào vì mình biết từ đó.

Những ngón tay của người phụ nữ siết chặt hơn một chút. Cô ta nhìn qua đầu Amy và mỉm cười với cha mẹ nó.

“Có phải cha mẹ cháu đã mang cái áo về cho cháu sau chuyến đi của họ không nào?”

Người phụ nữ ghì nó chặt quá. Amy bắt đầu vùng vẫy, nhưng vòng tay đó vẫn không hề nới lỏng.

Còn mẹ nó trông có vẻ rất lo lắng...

Amy ngồi bật dậy trên giường. Sự thật đã kéo đến một cơn lũ kinh hoàng.

Sự thật giáng vào nó như những cú đấm thật lực.

Người phụ nữ đã giữ chặt nó khi đó chính là Isabel Kabra. Còn ai khác vào đây nữa? Nó cố gắng hết sức để nhớ lại. Một đám người, vào thời điểm đó đều là những người lạ đối với nó. Lúc đó nó quá e thẹn không dám nhìn vào mặt họ. Họ biết cha mẹ nó vừa trở về sau một chuyến đi, nhưng không biết đích xác cha mẹ nó đã đi đâu. Mà vì nhiều lý do, họ phải biết bằng được điều đó. Cha mẹ nó đã giấu kín được đích đến của họ khỏi đám người đó... cho tới khi một đứa bé gái bảy tuổi chạy xuống nhà và thốt ra cái từ gấu túi.

Và khi đó, kẻ thù của cha mẹ nó đã có câu trả lời mà chúng cần.

Chính nó đã phản bội cha mẹ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.