39 Manh Mối (Tập 6: Trong Vùng Nước Thẳm)

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

CÁI BA LÔ CỦA DAN đập uỳnh uỵch vào xương sống nó. Thật tuyệt khi được chạy bộ sau cả triệu giờ đồng hồ ngồi máy bay. Rắc rối duy nhất của chuyện đi du lịch quá nhiều chính là... đi du lịch.

Chuyện đó, và cả chuyện thiếu thốn món kem Garcia vị anh đào trên những chuyến bay nữa chứ.

Nellie dễ dàng chạy qua mặt nó, dù cô nàng phải mang chiếc lồng chứa con Saladin đang đu tòn teng trên một tay, lưng đeo cái ba lô chật căng, còn đồ cắm trại của cả bọn cứ đập vào hông cô theo mỗi bước chạy. Có vẻ như Nellie chỉ dành thời gian để ăn với ngủ, nhưng cô vẫn có một thể hình tuyệt vời. Không gì có thể so sánh với chuyện có một lính đặc công làm au pair cho mình.

Cả bọn chạy tới trạm xe buýt nơi bà già đã xuống. Chúng cuống cuồng nhìn quanh, nhưng không có dấu hiệu nào của bà ta. Khách bộ hành nhộn nhạo xung quanh chúng, đi lại hối hả, cười nói nhỏ to. Một phụ nữ cao, thanh lịch mang đôi giày cao gót màu xanh lá cây bằng da lộn đi dạo qua dạo lại để ngắm một tòa nhà đẹp. Xung quanh đó chẳng có ai đi tập tễnh, tay vẫy vẫy tấm bản đồ cả.

Dan chợt nhìn thấy một chấm đỏ nằm giữa một bụi cây. Nó vội vàng chạy đến.

Nó lôi ra cái va-li màu đỏ của bà già. Cái va-li nhẹ một cách đáng ngạc nhiên. Dan bật khóa ra; bên trong va-li trống rỗng.

Hai vệt đỏ loang ra trên đôi gò má tái nhợt của Amy, như thể có ai đó đã tát vào mặt con bé. Dan biết dấu hiệu này. Amy đang cố gắng để không bật khóc.

“C-c-chị làm mất sợi dây chuyền của bà Grace rồi. Chị không thể tin được!” Amy sụm xuống trên những bậc thang phía trước một tòa nhà bằng đá.

“Sẽ tìm lại được thôi mà,” Dan nói. Thằng bé nghĩ rằng nó hiểu cảm giác của Amy. Khi nó làm mất tấm ảnh của cha mẹ trong đường hầm tàu điện ngầm ở Paris, nó đã khóc như một đứa con nít. Ngay giữa nơi công cộng.

Dan nhìn lên tòa nhà mà Amy đang ngồi phía trước. Nó thấy chữ “viện bảo tàng” trên tấm biển. Bình thường thì cái chữ “viện bảo tàng” đó sẽ làm cho từng centimet trong người nó nhộn nhạo như ong vỡ tổ trong khi đợi chị nó lôi nó vào bên trong, nhưng lúc này một viện bảo tàng có lẽ sẽ làm chị nó khuây khỏa. Amy đang đưa tay gạt nước mắt nhanh đến nỗi làm phát ra tiếng gió.

“Ê, nhìn nè, một viện bảo tàng,” thằng nhóc nói. “Có muốn vào trong chơi không?”

“Hả? Dan, em có nhìn thấy đó là chỗ nào không vậy? Nó là một viện bào tàng đó.” Nellie nói. “Chị nghĩ chị còn nhớ em từng nói thà để nhện nó ăn mất tròng mắt còn hơn đặt chân vào bảo tàng một lần nữa mà.”

Dan hất đầu về phía cô chị đang khóc sưng cả mắt để Nellie hiểu ý định của nó. Nellie tặng cho nó một cái gật đầu với vẻ cảm kích.

“Đó chỉ là chuyện ngớ ngẩn,” Dan nói. “Nhện nào mà ăn được tròng mắt chứ.” Nó nghĩ ngợi một thoáng. “Nhưng có khi mấy con nhện ở Úc này làm được đấy. Oách thật. Dù sao thì đây cũng là Bảo tàng Công lý và Cảnh sát. Có thể trong đó có trò hay. Đi nào Amy, cùng kiểm tra chỗ này xem sao. Có lẽ tên trộm đã bỏ chạy vào trong này để trốn tránh chúng ta cũng nên. Chị có thể đọc mấy cái nhãn,” nó dỗ ngon dỗ ngọt.

Nellie ngồi xuống bậc thang. “Chị sẽ chờ ở đây. Kiểu gì họ cũng không cho chị đem con Saladin vào trong đâu.” Cô nàng mở cuốn Từ điển tiếng lóng Úc ra. “Chị sẽ tranh thủ tắm nắng một chút,” Nellie vừa nói vừa đeo cặp kính mát vào. “Chị sẽ phun cái núm vú giả ra nếu em gặm mắt cá chân quá lâu, còn nếu tụi em không làm thế thì nó sẽ là quả táo!”[1]

[1] Circular Quay - bến cảng nằm ở phía Bắc thành phố Sydney, Úc.

“Làm ơn nói tiếng Anh dùm đi,” Dan nói.

“Nếu em đi lâu quá, cậu cả ạ, em sẽ tiêu đời với chị.”

“Hiểu rồi. Đi nào Amy, em cá là ở đây họ có vũ khí đấy.” Dan nhảy lên các bậc thang trong khi Amy lê bước theo một cách chậm chạp. Song ít ra thì con bé cũng đang bước đi.

Sau khi mua vé vào cửa, Dan ngừng lại ở một bức tường treo đầy ảnh của những tên tội phạm trong những năm 1890. Tất cả bọn họ đều có vẻ trông như thể sắp lấy mặt bạn ra làm bữa ăn sáng vậy. Thật là hay không thể tả.

“Amy, nghe cái này nha! Một hôm nọ, anh chàng này bị mất tích, và rồi một ngày sau đó có con cá mập ở công viên biển khạc ra một cánh tay của anh ta! Em yêu chỗ này quá!” Nhưng Amy đã đi lang thang qua ngắm khu phòng xử án rồi.

Dan chồm về phía trước để xem xét cái mặt nạ tử thần của Thuyền trưởng Ánh trăng. Lần đầu tiên nó thấy một viện bảo tàng gây được ấn tượng.

Amy không hiểu được em trai mình. Cuộc sống của chị em nó chưa đủ lộn xộn hay sao chứ? Sao thằng nhóc lại thấy một chỗ như thế này hấp dẫn được nhỉ?

Nó thấy người phụ nữ thanh lịch mang đôi giày da lộn màu xanh cúi người về phía trước để xem xét bức tường treo những tấm hình thẻ căn cước. Cô ta nhìn chăm chú vào bức tường, nhưng Amy không biết cô ta đang nhìn cái gì. Song dù là cái gì thì điều đó cũng hẳn phải thú vị lắm.

Người phụ nữ quay lại và thọc tay vào ví, cử chỉ này làm dấy lên trong Amy một điều gì đó. Một điều gì đó thân thuộc... như thể nó biết người phụ nữ này. Nhưng nó đâu có biết ai ở Úc.

Cho đến giờ nó vẫn hay làm theo bản năng của mình, không cần biết là bản năng đó có vẻ lạ lùng tới mức nào. Khi người phụ nữ đi xuống tiền sảnh, Amy bèn đi theo. Nhưng khi nó rẽ qua góc tường thì người phụ nữ đã biến mất.

Mô hình phục dựng của một xà lim kiểu cũ thu hút sự chú ý của nó. Amy bước vào trong. Giá có một cái thế này để nhốt mấy thằng em trai khi chúng lộn xộn thì tiện biết mấy. Chỉ cần nhốt năm phút là...

Đột nhiên, nó nghe thấy cánh cửa đằng sau lưng rền rĩ đóng sập lại. Nó quay ngoắt lại. Người phụ nữ đang cười với nó một cách vui vẻ từ bên ngoài các chấn song của xà lim. Cô ta thật đẹp với đôi mắt to màu hổ phách và mái tóc đen óng ả làm tôn lên khuôn mặt của cô ta. Làn da cô ta thật mượt mà và hoàn hảo đến mức trông như một con búp bê bằng sứ.

“Đừng hoảng hốt. Đây là cách duy nhất để tôi có thể nói chuyện với cháu,” cô ta nói bằng giọng Anh. Giọng cô dày và mượt mà, như thể cô ta đang ngậm cả một muỗng đầy sữa chua trong miệng. Cô ta cúi người tới gần hơn, như thể đang tâm sự với Amy. “Nhà Cahill chúng ta biết cách để chạy trốn khỏi nhau, đúng không nào,” cô ta nháy mắt.

Amy những muốn tự đá cho mình một cái. Người phụ nữ này là một người nhà Cahill! Theo phản xạ tự nhiên, Amy đưa mắt nhìn xung quanh để tìm một lối thoát khác.

“Tôi vẫn thấy một kẻ sợ sệt,” nụ cười của người phụ nữ vẫn không thay đổi. “Cháu không bao giờ tin vào dũng khí của chính mình. Grace vẫn thường nói thế.”

Amy cảm thấy lòng nhói đau vì những lời đó. Nó nghênh mặt lên. “Đ-đ-đừng có nói động tới bà tôi. Cô là ai?”

Cô ta ngẩng đầu lên và dò xét Amy, nụ cười trìu mến vẫn còn nguyên trên môi. “Ái chà, cái nhìn của bậc vương giả. Giờ thì tôi đã thấy Grace ở trong cháu. Tôi là Isabel Kabra.”

“Mẹ của Ian và Natalie ư?”

Cô ta gật đầu. “Tôi đã cố đứng ngoài cuộc săn lùng ba mươi chín manh mối. Tôi cũng đã cố giữ Ian và Natalie đứng ngoài cuộc. Thật không may...” Cô ta nhún vai một cách thật thanh lịch, “Bọn trẻ lại chú ý đến cha chúng nhiều hơn. Nhưng mọi chuyện đã đi quá xa rồi. Các con tôi cần tôi giúp đỡ. Do đó, tôi đã tìm theo chúng đến đây.”

“Tụi nó đang ở Sydney ư?” Đó không phải là tin tốt chút nào.

“Ngay lúc này bọn trẻ đang nhận phòng ở khách sạn Đài thiên văn. Natalie chắc là đang kiểm tra các đồ dùng miễn phí trong phòng tắm. Còn Ian... à, Ian hẳn là đang nghĩ về cháu.”

Amy ghét cái cảm giác sung sướng trào ra đang làm trái tim nó đập loạn nhịp. Mặc dù nó chẳng tin điều này một chút nào. Nó trợn mắt: “Thôi, cho tôi xin đi.”

“Tôi thừa nhận là cách cư xử của nó thật đáng hổ thẹn. Nó e ngại những cảm xúc của chính mình. Nó đã thú nhận với tôi rằng nó ngưỡng mộ cháu biết chừng nào.”

“Nhìn tôi có giống người vừa té khỏi xe tải chở dưa bở không hả?”

Đôi mắt của Isabel Kabra lóe lên. “Thật là một cách diễn đạt thú vị. Ian là đứa thích thể hiện. Bên dưới vẻ bề ngoài cao ngạo đó là một chàng trai bình thường với sự bất an riêng của nó. Tôi có những đứa con... phức tạp. ta vẫy vẫy bàn tay được chăm chút cẩn thận. “Tin tôi đi, tôi muốn giữ bọn trẻ tránh xa khỏi chuyện ngớ ngẩn này của nhà Cahill. Chúng tôi có một cuộc sống sang trọng dễ chịu ở London. Xe hơi, quần áo, máy bay riêng. Chúng còn muốn gì hơn nữa chứ?”

“Nghe đâu là muốn trở thành người quyền lực nhất thế giới thì phải,” Amy nói.

“Chính xác thì điều đó có ý nghĩa gì chứ?” Isabel hỏi. “Cháu đã nghĩ về điều đó chưa?”

Nó đã nghĩ nhiều chứ. Nó vẫn không thể hiểu được điều đó. Một điều có vẻ quá phi thực tế, giống như thứ gì đó trong phim hoặc trong trò chơi điện tử.

“Điều gì sẽ là cội nguồn quyền lực của cháu?” Isabel hỏi nhẹ nhàng. “Và làm thế nào để sử dụng được nó?” cô ta vừa nói vừa cười mỉm. “Ý tôi là, một đứa bé 14 tuổi và một đứa 11 tuổi sẽ thật sự cai trị được thế giới hay sao chứ? Cháu chắc cũng phải thừa nhận rằng điều đó có phần lố bịch.”

“Ái chà chà,” Amy nói. “Cô có thể làm lại điều đó được không? Ý tôi là làm cái việc sỉ nhục tôi bằng một cách thật dễ thương ấy?” Amy không thể tin giọng nói lạnh lùng mỉa mai đó là của chính nó.

“Tôi không có ý xúc phạm,” Isabel đáp bằng một giọng tử tế. “Chỉ là sự thật thôi. Chắc cháu nghĩ nếu cháu chiến thắng cuộc săn lùng các manh mối, thì mối nguy hiểm mà cháu phải đối mặt sẽ chấm dứt?” Cô ta lắc đầu. “Nó sẽ chỉ là sự bắt đầu. Người ta chỉ cần nhìn vào lịch sử để thấy điều đó. Các con tôi là những học sinh kém. Nhưng còn cháu là một nhà nghiên cứu giỏi. Cháu biết lịch sử đã chứng minh rằng bất cứ kẻ chinh phục nào cũng có lúc suy tàn mà.”

Sao cô ta biết về mình nhiều thế? Amy tự hỏi, Còn mình lại chả biết gì về cô ta.

“Tôi rất mến cha mẹ cháu,” Isabel nói. “Họ thật đẹp đôi và đầy hứa hẹn... Tôi đã bàng hoàng khi nghe về vụ cháy. Nếu họ còn sống, có lẽ mọi chuyện ngày nay sẽ khác. Có lẽ nhà Cahill sẽ... văn minh hơn. Nhưng như tình hiện nay, chúng ta chỉ còn một hy vọng duy nhất. Nhà Lucian.”

Amy xì một tiếng rõ to. “Ngạc nhiên ghê há. Thì ra cô là một người nhà Lucian.”

“Đương nhiên, tôi cảm thấy rằng người nhà Lucian là những người được trang bị tốt nhất để tiếp nhận quyền lực tối thượng. Chúng tôi kết hợp những phẩm chất tốt nhất của tất cả dòng họ Cahill. Chúng tôi là những thủ lĩnh. Chúng tôi có một mạng lưới toàn cầu sẵn sàng trong tay. Còn cháu và em trai cháu... các cháu đơn độc. Cha mẹ các cháu đã chết, Grace đã chết, không còn ai bảo vệ các cháu. Tôi chỉ muốn cho bé gái mà tôi còn nhớ - cô bé gái mặc bộ quần áo ngủ mà cách đây đã lâu tôi đã từng bế lên đùi nựng nịu - được lớn lên an toàn. Chỉ cần cháu biết một điều là...” cô ta ngập ngừng.

“Điều gì?”

Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang. Isabel nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Hãy tin tôi,” cô ta thì thầm, và rồi vội vã đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.