39 Manh Mối (Tập 6: Trong Vùng Nước Thẳm)

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 20

Ngay đúng lúc đó, một vài nhân viên mặc đồng phục tiến về phía tụi nó. “Xin lỗi ngài,” người nhân viên có dáng người cao nhất đám lịch sự hỏi chuyện Shep. “Tôi có thể xem hộ chiếu của ngài được không ạ?” Người nhân viên chìa tay ra.

“Chúng tôi đã qua kiểm tra an ninh rồi cơ mà,” Shep nói.

“Hộ chiếu của ngài, làm ơn,” người nhân viên nói giọng cứng rắn.

Shep lục lọi mấy cái túi trên cái quần lửng của chú. “Tôi nghĩ là mình để nó ở đây mà. Chờ chút.”

“Tất cả mọi người có thể làm ơn đi theo chúng tôi được không?”

“Chính là chúng! Chính là bọn trẻ của tôi!” một giọng nói vang lên vọng qua gian nhà chứa máy bay.

Một người phụ nữ mặc váy đen vừa rảo bước vào gian nhà chứa máy bay, vừa chắp hai tay lại với nhau. Mất một lúc tụi nó mới nhận ra được Irina. Ả đang buộc một cái khăn quàng cổ dưới cằm và mang một cặp kính không vành nhỏ.

“Tìm thấy chúng nó đây rồi, mấy cái bánh bao nhỏ của tôi,” ả bật khóc. “Các con có sao không hả? Hắn ta có làm các con bị đau không?”

“Ai đã làm tụi tôi bị đau mới được chứ?” Dan hỏi lại.

“Người phụ nữ này báo rằng bà ấy là họ hàng của các cháu,” người nhân viên nói.

“Về mặt ngữ nghĩa thì đúng là thế,” Amy thừa nhận. “Nhưng...”

Người nhân viên quay sang phía Shep. “Trong trường hợp đó, ông bị bắt vì phạm tội bắt cóc.”

“CHUYỆN NÀY THẬT LỐ BỊCH!” Shep nói trong lúc họ đi trở vào trong nhà chứa máy bay. “Tôi đây cũng là họ hàng của mấy đứa nó!”

“Các ông xem hắn ta nói láo không biết ngượng miệng kìa,” Irina vừa nói vừa lấy khăn tay chấm lên mắt. Chất giọng Nga của ả đã trầm xuống. “Maya morkovka[1]!”ả bật khóc với Amy. “Củ cà-rốt nhỏ của ta ơi! Đôi mắt ta đã mong mỏi được nhìn thấy khuôn mặt của con biết chừng nào!”

[1] “Củ cà-rốt của tôi” - tiếng Nga.

Amy níu chặt cánh tay Shep. “Chú ấy mới là họ hàng của tụi cháu!”

“Tôi có thể xem hộ chiếu của ngài được không?” người nhân viên nghiêm nghị hỏi.

“Một phút trước tôi vẫn còn thấy nó đây mà...”

“Đến đây nào, kho báu nhỏ,” Irina vừa nói vừa cố ôm lấy Dan. “Với những đứa trẻ này thì tôi cũng giống như một người bà ấy. Chúng đã chạy trốn khỏi sự giám hộ ở Boston. Mấy ông xem, tôi có đầy đủ giấy tờ này. Nhìn xem này! Sở Dịch vụ Xã hội, thành phố Massachusetts, đã chứng nhận. Tôi được gửi đến đây để đưa chúng về nhà.”

“Mọi thứ đều có vẻ hợp lệ,” người nhân viên vừa nói vừa xem xét mớ giấy tờ. Hình như là Sở Dịch vụ Xã hội đã tìm kiếm hai đứa bé này từ hồi chúng còn ở Mỹ.”

“Người phụ nữ đó là một tên gián điệp chuyên dối trá và giết người đấy!” Dan vừa la vừa chỉ vào Irina.

“Cô ta đã cố giết chúng cháu!” Amy cũng la lên.

Irina lại chấm nhẹ vào đôi mắt hoàn toàn ráo hoảnh của ả. “Bọn trẻ luôn gặp rắc rối với chính quyền,” ả ta nói với mấy người nhân viên. “Các ông biết trẻ con Mỹ rồi đấy, vô kỷ luật lắm. Nhưng chúng vẫn là những cái bánh bao bé bỏng của tôi, và tôi yêu chúng. Bọn trẻ là người thân trong nhà mà!”

“Bà nói bà vừa là bảo mẫu vừa là họ hàng của mấy đứa bé à?” người nhân viên hỏi.

“Ờ..ờ..ooo,” Irina vừa khóc nức lên vừa lấy khăn tay phủ mặt lại. “Tim tôi vỡ ra từng mảnh cứ như là chiếc tách trà ấy, chỉ vì lại được nhìn thấy những gương mặt thiên thần yêu dấu!”

“Còn tim tôi đang vọt ra khỏi miệng nè,” Nellie vừa nói vừa trợn mắt.

Ngay cả người nhân viên an ninh cũng phải nhướng mày. Amy nghĩ rằng Irina đang diễn hơi quá lố. Dĩ nhiên, ả ta đã không được luyện tập nhiều để đóng một vai ủy mị như thế.

“Nếu anh để tôi quay lại máy bay, tôi có thể lấy giấy tờ cho anh xem,” Shep nói. “Rõ ràng là tôi đã để lạc đâu mất rồi, nhưng nó chỉ ở đâu đó quanh đây thôi.”

“Xin đứng yên đó.” Người nhân viên an ninh quay sang Amy và Dan. “Người phụ nữ này là Irina Cahill, và bà ấy báo rằng...”

“Cô ta không phải là một người nhà Cahill,” Amy la lên. “Ý cháu là, cô ta ở trong dòng họ, nhưng đó không phải là tên cô ta!”

Người nhân viên an ninh lau mồ hôi trán. “Tất cả mọi người có ngừng la hét được không? Chúng tôi đang cố gắng để làm rõ vấn đề này đây.”

Một nhân viên an ninh khác đang vội vàng từ văn phòng đi đến. Anh ta nói thầm gì đó với người trưởng nhóm an ninh. Amy loáng thoáng nghe được từ Interpol.

Người trưởng nhóm an ninh quay sang Irina. “Bà có tình cờ quen biết ai tên Irina Spasky không?”

“Chưa bao giờ nghe nói về người đó.” Vẻ mặt của Irina không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. “Spasky là một cái tên phổ biến ở Nga.”

“Cô ta chính là Irina Spasky đấy!” Amy hét lên.

“Người này bị Interpol truy nã vì... xem nào, hàng loạt vụ phạm tội quốc tế,” người nhân viên an ninh kiểm tra danh sách. “Ở Dubr ik, năm 2002, dùng hộ chiếu giả. Ở Sofia, năm 1999, dùng chất độc gây tê liệt đầu độc một người đàn ông vô danh. Ở Sri Lanka...” Người nhân viên trở nên tái nhợt. “Lạy trời đất.”

“Chính là cô ta đấy!” Dan la toáng lên. “Đem nhốt cô ta lại rồi quăng cái chìa khóa Nga đó đi đi.”

Irina mỉm cười. “Bọn trẻ ngốc nghếch. Hãy nói cho tôi biết, các ông an ninh, tại sao các ông không chịu truy lùng những tên tội phạm như mụ Spasky này, mà lại đứng đó kết tội một bảo mẫu người Nga tội nghiệp đang cố cứu mấy đứa trẻ khỏi tay kẻ bắt cóc.”

Người nhân viên an ninh thở dài. “Bà nói sao cũng được, thưa bà!”

Shep bắt đầu nói chuyện với người nhân viên an ninh để giải thích rằng ông là em họ của Arthur Trent, rằng ông là một công dân đáng kính đang có một chuyến bay và một chiếc máy bay cần phải được cất cánh. Ông kéo cả Nellie vào cuộc thảo luận.

Irina quay sang Amy và Dan. Ả hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm.

“Ta ở đây để giúp mấy đứa. Tụi bây đang bay thẳng vào một cái bẫy.”

“Xem ai nói vậy kìa? Có vẻ như tụi tôi đã nằm trong một cái bẫy rồi mà,” Dan nói.

“Không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào để châm chọc ta hả?” Irina nói. “Ta hiểu rồi.”

“Bà mới là người hay châm chích thì có,” Dan huỵch toẹt.

“Chúng tôi sẽ không mắc bẫy của bà đâu,” Amy gay gắt. “Chắc bà nghĩ là đã giết được tụi tôi ở trong cái mỏ đó rồi chứ gì...”

“Ta không liên quan đến chuyện đã xảy ra ở đó,” Irina nói. “Ta không hề biết Isabel đang dự định làm gì cho đến khi mụ ta làm việc đó. Nếu có thể thì ta đã ngăn mụ ta lại rồi.”

“Nói láo!”

“Mấy đứa vẫn chưa nhận ra ai mới là kẻ thù thực sự à?”

Dan chỉ thẳng vào Irina. “Đây nè!”

“Đừng đi Jakarta. Nếu Isabel biết tụi bây ở đó, mụ ta sẽ giết hai đứa bây, hiểu không hả?”

“Còn bà thì đột nhiên lại biến thành một kiểu bà ngoại tốt bụng hả?” Dan hỏi bằng một giọng cay độc. “Cho tôi xin đi. Nếu có cơ hội thì bà cũng giết tụi tôi thôi.”

“Amy này,” Irina gọi tên con bé một cách nhẹ nhàng. Amy chưa bao giờ nghe âm sắc này trong giọng nói của Irina. Đầu tiên nó không nhận ra điều đó, nhưng rồi nó đã cảm nhận được. Sự cay độc đã biến mất.

“Isabel đã nói với cháu rằng ta chính là người đã giết cha mẹ cháu. Đúng không?”

Amy chỉ yên lặng nhìn Irina chằm chằm.

Đầu của Dan xoay như chong chóng hết từ Amy lại sang Irina. “Bà ta vừa nói cái gì thế?”

“Mụ ta nói dối đấy. Mụ ta sẽ nói dối bất cứ chuyện gì để đạt được điều mụ muốn. Cháu có nhớ gì nhiều hơn về cái đêm đó không?”

“Cha mẹ mình bị mưu sát à?” Dan hỏi khẽ như gió thoảng. Nó hướng ánh mắt thất thần vào Amy. Nhìn nó giống như một cậu bé đi lạc. Đó chính xác là vẻ mặt mà con bé đã sợ phải trông thấy.

“Đúng thế,” Amy đáp. “Tôi nhớ rõ bà.” Con bé lạnh lùng đưa ra lời buộc tội, hy vọng Irina sẽ mắc câu. Chắc chắn Irina đã có mặt ở đó, ngay cả khi nó không thể nhớ được gì về sự có mặt của ả.

“Nhưng không phải chỉ có mình ta, đúng không?”

“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Dan hỏi giọng run rẩy.

“Tại sao?” Amy hỏi. Nó cố chống lại cảm giác bị thắt nghẹt trong cổ họng để thốt nên lời. “Sao bà có thể làm chuyện đó hả?”

“Không phải ta làm,” Irina đáp. “Nhưng đúng là ta đã ở đó.”

“Thế gọi là đồng lõa giết người đấy,” Amy nói.

Gương mặt Dan dường như méo xệch đi bởi sự hoang mang của nó. Trông như thể có ai đó vừa tung một cú đá trời giáng thẳng vào bụng nó.

Giọng Shep cất lên to hơn. “Chỉ cần anh để tôi quay vào máy bay!”

“Tôi nghĩ rằng đó không phải là máy bay của ông,” người nhân viên an ninh đáp. “Nó được đăng ký bởi ông Gregory Telliver, và chúng tôi đang cố gắng liên lạc với ông ấy đây. Không may là ông ấy tắt di động rồi.”

“Ông ấy là bạn tôi,” Shep nói. “Ông ấy sẽ xác nhận cho tôi.”

“À, nếu tôi mà không liên lạc được với ông ấy, thì ông ấy sẽ khó lòng mà làm được việc xác nhận đó.”

“Tôi chỉ muốn nói...”

“Đồng lõa à, không phải,” Irina nói liến thoắng với Amy. “Ta đã đi khỏi đó. Nhưng ít nhất còn một người trong số chúng ta ở lại. Cháu có nhớ ai không?”

“Sao bà không nói cho tôi biết đi?”

“Bởi vì chắc chắn cháu phải nhớ rõ.”

“Bà vẫn tiếp tục ám chỉ người đó là Isabel. Tôi biết bà muốn tôi nói gì. Thế thì bà và bà ta khác nhau ở chỗ nào chứ? Bà ta buộc tội bà, còn bà lại buộc tội bà ta.”

Gương mặt của Irina tái mét. “Đâu là sự khác nhau giữa bọn ta,” ả lặp lại. “Ta đang cố tìm ra điều đó đây.”

“Làm ơn cho chúng tôi quay lại phòng chờ được không?” Nellie hỏi nhân viên an ninh. “Chuyện này đang làm bọn trẻ rất buồn.”

Irina túm lấy cổ tay Amy. “Cháu phải tin ta...”

“Ế! Bỏ tay ra khỏi người cháu tôi!” Shep ra lệnh. “Các ông để cho cô ta làm như thế à?” Shep cật vấn người nhân viên an ninh. Trong một thoáng chốc, ông liếc nhìn Amy. Ông giơ nắm đấm lên đấm nhẹ vào không khí. Gia đình, Amy nghĩ thầm, như thể Shep đang nói lời tạm biệt.

Irina thả tay Amy ra, nhưng ả cúi xuống gần hơn. “Ta không thể ngăn được cháu,” ả nói thật nhanh. “Nhưng hãy nhớ lời cảnh báo của ta. Đó là điều tốt nhất mà ta có thể hy vọng cho cháu.”

“Đồng ý,” người nhân viên an ninh bảo Nellie. Ông ta đang bối rối kể từ khi Shep bắt đầu đôi co với Irina. “Nhưng không được rời khỏi phòng chờ đấy!”

“Ông cứ yên tâm! Cô ấy sẽ như quả táo ấy![2]” Nellie vừa vui vẻ đáp vừa kéo Dan và Amy đi. Ngay khi vừa đi khỏi tầm nghe, cô thì thào: “Quay lại chỗ máy bay.”

[2] Câu này dùng tiếng lóng kiểu Úc, nghĩa là “Sẽ ổn thôi”.

“Sao cơ?” Amy hỏi lại.

“Chú Shep đã lén đưa giấy tờ cho chị. Nó nằm ngay trong túi quần chú ấy chứ đâu. Chúng ta có thể đi được rồi.”

“Chị có biết lái thứ đó không vậy?” Amy hỏi đầy vẻ hồi hộp.

“Dễ như ăn bánh,” Nellie đáp.

“Nhưng làm sao với mấy anh chàng bên an ninh bây giờ?” Dan hỏi.

“Đó là lý do khiến chúng ta phải làm việc này thật nhanh,” Nellie đáp. “Và thật bình thường.”

“Chị làm thế nào để ăn trộm một chiếc máy bay một cách thật bình thường được chứ?” Dan lại hỏi.

“Như thế này nè.”

Nellie thong thả tản bộ về phía cái máy bay. Cô liếc nhìn sau lưng thật nhanh rồi chạy ào lên cầu thang. Amy và Dan làm theo.

“Cài dây an toàn vào. Chị sẽ thông báo cho tháp kiểm tra không lưu. Shep bảo chị rằng chúng ta có nhiều cơ may là họ vẫn chưa kịp hủy bỏ thông tin đăng ký bay. Nhân tiện...,” Nellie quay lại nhe răng cười với tụi nó, “chú ấy chúc chúng ta may mắn.”

Amy và Dan vừa cài dây an toàn vừa hồi hộp, trong lúc Nellie nói chuyện với đài kiểm soát không lưu. Chiếc máy bay lăn bánh lên đường băng. Amy tì mũi vào cửa sổ. Shep đang vừa vẫy tay chào vừa nói chuyện với các nhân viên an ninh, những người không hề nhận ra là chiếc máy bay đang lăn bánh.

Irina đang đứng yên bất động, nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay. Mỗi giây trôi qua, Amy đều nơm nớp chờ ả ta báo động cho đám nhân viên an ninh biết. Nhưng ả chỉ đứng đó và nhìn.

Tại sao mụ ta lại để tụi nó thoát?

“Cất cánh thôi!” Nellie gọi lớn khi chiếc máy bay tăng tốc. Chẳng mấy chốc, tụi nó đã lao vùn vụt trên đường băng. Amy níu chặt lấy tay ghế. Chắc chắn nó đang hy vọng rằng Nellie đừng có thổi phồng những kỹ năng bay của mình.

“Em nghĩ trên máy bay có dù không?” nó hỏi Dan.

Thằng nhóc không trả lời. Nó cũng đang bấu chặt vào tay vịn ghế.

Chiếc máy bay cất cánh một cách êm ái. Nó bay cao dần lên bầu trời, chao nghiêng trên thành phố Darwin và hướng ra vùng nước xanh thẳm.

Giọng Nellie vang lên qua hệ thống loa nội bộ. “Được rồi. Giờ hành khách có thể tháo dây an toàn, ngồi thoải mái và tận hưởng chuyến bay. Điểm dừng tiếp theo, Java.”

Amy nghiêng người gần hơn về phía Dan. “Chuyện này thật không bình thường, tất cả những điều mà chúng ta đang phát hiện về Nellie ấy,” con bé nói. “Giống như chị ấy đã được huấn luyện để làm việc này vậy.” Dan không thèm trả lời. Nó đang chăm chú ngó ra bên ngoài cửa sổ máy bay, gương mặt cau có và căng thẳng. “Chị đang bắt đầu tự hỏi là tụi mình có thật sự biết gì về chị ấy hay không.”

Dan quay ngoắt lại nhìn nó trừng trừng. “Em biết cảm giác đó.”

“Cái gì chứ?” Amy hỏi.

“Isabel đã bảo chị rằng Irina giết cha mẹ mình, đúng không? Mà chị lại không thèm nói cho em biết, đúng không?”

Amy có thể nhìn thấy hai tai Dan đang từ từ đỏ lên, nhìn thấy cái cách mà miệng nó méo đi. Hai mắt thằng nhóc đầy nước.

“Chị đang định nói với em, chỉ có điều...”

Chỉ có điều là chị vẫn còn giữ những cảm xúc này. Và đôi khi chị không biết chúng có thật hay không. Và chị sợ lắm, Dan à. Thật sự rất sợ. Nếu đúng là vì lỗi của chị mà cha mẹ phải chết thì sao?

“Ồ, thế bao giờ cái việc ‘định’ của chị mới diễn ra?” miệng Dan mím lại thành một đường thẳng. “Ngày mai à? Hay tuần tới? Hay là không bao giờ?”

“Có vẻ như cứ tiếp tục chờ đợi thì tốt hơn.” Ngay cả Amy cũng thấy lời giải thích của nó thật không thỏa đáng.

“Cha mẹ chúng ta bị ám sát, chị đã biết ai làm chuyện đó, thế mà chị không nói với em à?”

“Tụi mình vẫn chưa biết chắc có phải là Irina hay không.”

“Thế chị tin bà ta à?”

“À, có vẻ như chúng ta chẳng thể nào tin được Isabel. Bà ta đã cố đem chị cho cá mập xơi, nhớ không? Rồi lại còn cố giết chúng ta trong hầm mỏ nữa. Tỉnh chưa? Bà ta cũng chẳng có vẻ gì là người đáng tin cậy nhất trong lúc này.”

“Em xứng đáng được biết chuyện. Chị đang đối xử với em giống như... như một thằng con nít!”

“Thì em là em trai bé bỏng của chị mà. »

“Em không còn bé!” Mặt Dan nhăn nhúm lại trông như một quả đấm. “Đã bao nhiêu lần chính em đã cứu chị khỏi bị làm trò cười. Chị tính thử xem đã bao nhiêu lần em cứu chị khi mà chị sợ đến mức đi không nổi. Thế thì tại sao chị lại nghĩ là chị cần phải bảo vệ em chứ?”

Bởi vì em là em trai bé bỏng của chị, Amy những muốn trả lời như thế.

Nhưng nó không thể nói thế. Nó biết nếu nó trả lời như thế, Dan có thể nhảy ra khỏi máy bay ngay lập tức, dẫu có dù hay không cũng mặc kệ.

Nên nó chỉ ngồi nhìn em trai một cách bất lực.

“Bí mật và dối trá,” thằng nhóc nói. “Xin chúc mừng bà chị. Chị đã chính thức trở thành một người nhà Cahill rồi đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.