12 Nữ Thần

Chương 291: Chương 291: Phá giá




Tác giả: Slaydark

Rời khu mua bán, bọn Dương tìm được một nơi để nghỉ ngơi ăn uống chờ buổi đấu giá bắt đầu.

Đang ngồi cùng Thục Trinh nghiên cứu về những thông tin lấy được từ mặt dây chuyền, Dương chợt nghe một giọng nữ gần giống với giọng Thục Trinh, nhưng giọng điệu ngọt ngào hơn rất nhiều: “Theo Tiêu công tử thấy thì món nào là món đáng giá nhất trong hội đấu giá này?”

Một giọng nam đáp lời: “Thứ đáng giá nhất sao? Không phải những thứ được vẽ trên tờ rơi, mà là một thứ chỉ có số ít người nhận được thông tin về thứ đó, một hòn đá.”

“Một hòn đá?” Dương giật mình nhìn về phía ba người đang vừa nói vừa tiến đến, thậm chí Dương không quan tâm chuyện một người nữ trong ba người có hình dạng giống hệt Thục Trinh, hắn chỉ quan tâm thông tin về hòn đá.

Sở dĩ Dương quan tâm thông tin này bởi vì hắn cũng đang giữ một hòn đá, một hòn đá kì lạ nằm trong nhẫn không gian của bộ xương mà hắn nhặt được khi bị hút vào ống dẫn tinh.

Nhưng Dương không muốn ai biết chuyện này nên hắn không hề để lộ cảm xúc ra ngoài.

Lúc này, bên cạnh Dương, Thục Trinh vui mừng reo lên: “Chị!”

Cô gái giống hệt Thục Trinh cũng bất ngờ: “Thục Trinh, em cũng đến đây xem đấu giá sao?”

Bên cạnh chị của Thục Trinh là một thanh niên tuấn tú với đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng, khi nhìn thanh niên này, Dương có một loại cảm giác tương tự khi gặp Đoạn Tuyệt, cảm giác gặp đối thủ nguy hiểm.

Không thèm để ý gì đến Dương, chị của Thục Trinh lần lượt giới thiệu: “Đây là em gái em, Ẩn Thục Trinh, đây là anh họ Ẩn Vô Tường, đây là người hầu Thu Cúc.”

Rồi chị của Thục Trinh giới thiệu về gã thanh niên: “Còn công tử đây chính là thiên tài xếp hạng mười trên Hùng Vương Bảng, Thập Tiễn Tiêu Hồn.”

Thấy mọi người chào hỏi nhau vui vui vẻ vẻ chẳng ai ngó ngàng đến mình, trong lòng Dương cay cú thầm nghĩ: “Hạng mười thôi mà! Tao từng chém đứt tay hạng 2 Đoạn Tuyệt, cướp vợ của hạng 4 Vân Phi, đi nhậu với hạng 5 Thích Đông, hại chết hạng 6 Lục Văn Minh, phá trinh hạng 7 Lương Thế Kim, còn gạ cưới Ngân Hà từ nhỏ, đập đàn vô đầu Hồng Trần, thêm tội sàm sỡ hạng 15 Nguyệt San bồ của hạng 16 Hành Kinh, bị hạng 12 Hùng Thiên Hạ và hạng 13 Lưu Các truy nã, vừa rồi còn chơi hạng 14 Lương Diệt một vố... Thôi chết mẹ rồi, sao đứa nào mình cũng động vào thế này?” Liệt kê ra xong mặt Dương xanh mét, cả Hùng Vương Bảng hắn đã gây sự gần hết.

Lúc này Thục Trinh giới thiệu về Dương với vẻ mặt vui vẻ: “Đây là bạn em, Hữu Thực công tử.”

Đoan Trang nhìn Dương và nhíu mày: “Hữu Thực, hình như Hùng Vương Bảng không có tên này?”

Nghe câu nói và thái độ khinh thường của Đoan Trang, Dương hiểu rằng đối với nàng thì ngoài thiên tài Hùng Vương Bảng ra, còn lại không đáng nhắc đến.

Còn Tiêu Hồn thì gật gù: “Âm Vương Hữu Thực, kẻ dựa vào thánh đan và thần đan đánh bại Lục Tử Văn Minh, cũng khá...”

Đoan Trang cười nhẹ: “Dựa vào đan dược mà thôi, làm sao sánh bằng Tiêu công tử chiến tích vang dội một tiễn ghim đầu Lục Văn Minh lên vách đá. Ta cảm thấy Tiêu công tử mới xứng đáng ở vị trí thứ sáu Hùng Vương Bảng!”

Nghe thế, Dương chỉ cười lạnh không thèm trả lời, thứ hạng trên Hùng Vương bảng đâu phải một mình Đoan Trang “cảm thấy” là được.

Sau khi biết Lục Tử Văn Minh trên Hùng Vương Bảng là Lục Văn Minh từng bị mình đánh bại, Dương không khỏi kinh ngạc về độ lì đòn của Lục Văn Minh, chính mắt Dương thấy Lục Văn Minh bị Kinh Vô Nguyệt giết chết trong trận Thanh Niên Anh Hùng Chiến, cũng chính tay Dương đánh bại Lục Văn Minh khiến gã chết cùng Độc Nhãn Ma Nham trong chiến trường Lê Mạc, Dương cũng đã biết chuyện Lục Văn Minh xuống Thế Giới Ngầm cà khịa xuất thân của Đoạn Tuyệt, bị Đoạn Tuyệt chém banh xác, đây cũng là lý do Đoạn Tuyệt vào tù, cuối cùng là bị Tiêu Hồn bắn chết, ít nhất bốn lần chết nhưng vẫn sống, nếu còn ai nghĩ hắn yếu thì chắc chỉ có người thiểu năng.

Dương cũng thử suy đoán về bí ẩn sự hồi sinh của Lục Văn Minh, nghĩ đến hồi sinh thì Dương nghĩ ngay đến Phượng tộc, nhưng nếu là Phượng Hoàng Tái Sinh thì sau khi tái sinh hắn sẽ cực kỳ yếu ớt, có thể trốn đi đâu cho được? Nên Dương nghĩ đến một khả năng khác, một khả năng xa lạ với kiến thức Việt Nam trong Linh giới, nhưng lại là thứ mà trẻ con ở thế giới cũ của Dương cũng biết qua các bộ phim chủ đề viễn tưởng, đó là nhân bản vô tính.

Nói về nghiên cứu sinh học, ngoài âm đ*o Hội đã giải thể ra thì chỉ có Quỷ Môn Quan là tổ chức hàng đầu, Dương không biết nhiều về Quỷ Môn Quan, nhưng hắn biết Lục Văn Minh xuất thân từ Quỷ Môn Quan.

Lúc Dương đang mãi mê suy nghĩ, một tiếng chuông vang lên báo hiệu buổi đấu giá chuẩn bị diễn ra.

Bọn Dương cùng nhau tiến vào khu đấu giá. Thấy Dương, Thục Trinh, Vô Tường và Thu Cúc cùng đến ngồi ở khu ghế giá rẻ cách xa đài đấu giá, Đoan Trang thốt lên: “Ồ! Mọi người chỉ mua được vé giá rẻ sao, chẳng bù cho bọn này, Tiêu công tử mua hẳn 3 vé cao cấp, cả Đông Phấn cũng được ngối ghế cao cấp này, hi hi!”

Có mù Dương cũng nhìn ra vẻ chế giễu trên gương mặt của Đoan Trang, ý nàng cười bọn Dương thua cả nô tỳ của nàng. Nhưng Dương chả thèm nói gì, trong đầu thì nghĩ cứ hễ nghe Tiêu Hồn ra giá món gì thì lập tức phá giá gấp bội cho bõ ghét.

Nói qua về khán đài, có hơn ngàn ghế ngồi xếp vòng quanh sàn đấu giá, mỗi ghế ngồi đều có một chiếc bàn và một tấm bảng có ghi số ghế, khi người nào ra giá sẽ giơ kèm tấm bảng lên để biết người ngồi ở ghế số mấy vừa ra giá.

Dương nhìn quanh khán đài đông đúc, trong lòng cảm thán: “Hơn nghìn chỗ ngồi, tính sơ tiền bán vé đã thu về gần một trăm nghìn giọt tinh dịch trắng, chả bù cho mình cày ải cực khổ!”

Lúc này, có ba người bước về phía đài đấu giá, đi trước là hai em PG xinh đẹp bốc lửa, còn đi sau là một gã trông khá trẻ, để kiểu tóc một lằn, mặc quần ống dài ống cụt.

Thấy gã thanh niên ăn mặc dị hợm, nhiều người thắc mắc: “Thằng bựa nào kia?”

Có người đáp: “Hắn là thành viên ban quản trị của Thiên Địa Hội, biệt danh là Táo Tàu.”

“Biệt danh lạ vậy? Nhìn đã bẩn lại còn bựa!”

“Suỵt! Im ngay, hắn cho ra đảo cả đám bây giờ!”

Ngồi nghe ngóng, Dương gật gù công nhận, nếu so với tên Táo Tàu này thì gã bình luận viên của đấu trường Vượt Ngục đẹp trai phong độ hơn hẳn.

“E hèm!” Lúc này, thằng một lằn quần qu... à nhầm, vị quản trị viên đáng kính bí danh Táo Tàu của chúng ta cất giọng oanh vàng để mở màn cuộc đấu giá dù chẳng ai thèm nghe nó nói.

Kết thúc bài giới thiệu, Táo Tàu cúi chào khán giả và nói: “Bài phát biểu đến đây là hết, xin quý vị cho một tràng vỗ tay và nhớ thích bài phát biểu này nhé!”

“Tem!”

“Về nhì!”

“Khi nào đấu giá bác ơi?”

“Mất tem.”

“Một bài phát biểu rất hay và bổ ích, sau đây tôi xin dự đoán về giới tính của Táo Tàu...”

“Ngắn thế, phát biểu tiếp đi!”

“Hôm nay không có đấu giá, khỏi hóng.”

“Bình luận này đã bị xóa bởi quản trị viên.”

Lúc khán giả đang ồn ào nào nhiệt, đột nhiên Táo Tàu gõ vang một hồi chuông rồi nói to: “Tôi xin tuyên bố, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”

Một trong hai cô PG xinh đẹp lấy một chiếc hộp làm bằng gỗ quý đặt lên bàn đấu giá, nàng mở nắp hộp ra, bên trong là một tai nấm linh chi màu đỏ máu tỏa sáng lấp lánh.

Táo Tàu chỉ tay vào nấm và giới thiệu: “Vật đấu giá đầu tiên trong hôm nay là một cây nấm Huyết Linh Chi ngàn tuổi. Huyết Linh Chi đã cực kỳ hiếm, Huyết Linh Chi ngàn tuổi phải nói là ngàn năm có một, ngoài những công dụng thần thánh như đặc trị hôi nách, ghẻ lở, ngu, Huyết Linh Chi còn là một dược liệu dùng để luyện chế thần đan. Nấm Huyết Linh Chi ngàn năm này được một cao thủ của Thế Giới Ngầm mạo hiểm tính mạng lấy được trong một tổ kiến cấp Vương.”

“Với nguồn gốc và công dụng như vậy, chúng tôi định giá cho huyết linh chi ngàn năm này giá khởi điểm là 500 giọt tinh dịch trắng, mỗi lần tăng giá ít nhất 10 giọt tinh dịch trắng.”

“Đấu giá bắt đầu!” Táo Tàu tuyên bố rồi gõ búa gỗ lên mặt bàn.

“510 giọt!”

“520 giọt!”

“550 giọt!”

“560 giọt!”

“600 giọt!”

“620 giọt!”

“630 giọt!”

Và cứ thế, buổi đấu giá giúp kéo dài thêm mấy chục chương... À nhầm, sau mấy chục lượt ra giá, huyết linh chi ngàn năm được mua xuống với giá 1500 giọt tinh dịch trắng.

Thực tế thì đây là cái giá hợp lý, 1500 giọt tinh dịch trắng có thể giúp một Linh Vương rút ngắn vài năm tu luyện, còn huyết linh chi cần ít nhất là thánh sư luyện đan mới có thể phát huy tác dụng, và chất lượng đan luyện ra nếu không tốt thì cũng chưa chắc bằng 1500 giọt tinh dịch trắng.

Vật đấu giá tiếp theo là một cái hộp thủy tinh, trong hộp có đất và một sinh vật vừa giống sâu vừa giống rễ cây mọc mầm.

“Vật tiếp theo là một con Đông Trùng Hạ Thảo Tiên, mùa đông là ấu trùng, mùa hạ mọc thành linh dược, đặc biệt, càng nuôi lâu thì dược lực càng kinh khủng. Đông trùng hạ thảo tiên này đã luân hồi ít nhất năm trăm năm, lúc làm trùng nó đã ăn không biết bao nhiêu là linh dược quý hiếm, đủ thấy giá trị thế nào.”

“Đông trùng hạ thảo tiên giá khởi điểm 1000 giọt tinh dịch trắng, mỗi lần ra giá ít nhất 20 giọt tinh dịch trắng.”

Lần này đấu giá còn sôi động hơn lần trước, Dương cũng muốn mua con đông trùng hạ thảo tiên này về làm thú cưng cho Bỉ Ổi, nhưng hắn kềm chế lại vì cảm thấy không cần thiết.

Cuối cùng, có người ra giá đến 3000 giọt tinh dịch trắng để mua đông trùng hạ thảo tiên, nhưng trước khi chốt giá, Táo Tàu nhìn sắc mặt người ra giá rồi nghi ngờ hỏi: “Xin lỗi, quý khách có thể chứng minh tài lực của bản thân trước khi chúng tôi chốt giá được không?”

Nghe thế, người mua ấp úng không thể chứng minh, thực sự là hắn có ý định phá giá cho vui rồi khi buổi đấu giá kết thúc, thay vì giao tiền nhận hàng, hắn sẽ chuồn thẳng, không có hàng cũng không mất tiền, nhưng được chơi Thiên Địa Hội một vố.

Nhưng kết quả không như hắn nghĩ, hắn lấy đâu ra 3000 giọt tinh dịch để mà chứng minh?

Táo Tàu nheo mắt lại, thoáng cái, gã lướt nhanh như chớp về phía người ra giá và vặn gãy cổ người này, khiến gã bay màu ngay lập tức.

Sau đó Táo Tàu lướt về vị trí cũ như chưa có gì xảy ra trong khi thành viên đội bảo vệ tiến hành dọn xác.

“Đó là điều gì xảy ra cho những kẻ không tôn trọng cuộc đấu giá, xin quý vị hãy ghi nhớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.