12 Nữ Thần

Chương 293: Chương 293: Hòn đá bí ẩn




Tác giả: Slaydark

Màn ra giá trên trời mua Thu Phong Chỉ và hạ nhục Thập Tiễn Tiêu Hồn của Dương khiến cho không khí cuộc đấu giá trở nên cực kỳ sôi động.

Cả ngàn người tham gia đấu giá cùng chú ý về phía Dương trong thân phận Âm Vương Hữu Thực. Có người hâm mộ, có người ghen ghét, có người muốn tìm cách kết thân, cũng có kẻ nổi lên sát tâm, cũng có người âm thầm cười nhạo.

“Ngu ngốc! Gây sự với tao, giờ lại gây sự với Tiêu Hồn, hội đấu giá này kết thúc cũng là lúc đội khiêng hòm đến nhảy múa cùng mày.” Lương Diệt âm thầm cười lạnh.

Ngồi ở một góc khác, Tiêu Hồn mặt lạnh như tiền, gã thầm nghĩ: “Âm Vương Hữu Thực, đã lâu Tiêu Hồn Tiễn của ta chưa được nếm máu tươi...”

Dương cũng biết hiện tại bản thân đã là mục tiêu của rất nhiều người, hắn sợ vãi cức nhưng vẫn cố tỏ ra ngầu lòi vì Thục Trinh đang ngồi bên cạnh.

Còn Thu Cúc thì cảm động muốn khóc, thân là nô tỳ nhà họ Ẩn, tuy ăn ngon mặc đủ nhưng đây là lần đầu tiên có người khác ngoài tiểu thư Thục Trinh tặng ả một món quà, lại là món quà quý giá đến mức tiểu thư Đoan Trang cũng thèm muốn. Dù biết mang ngọc mắc tội nhưng Thu Cúc không mấy lo sợ, ả thích chiếc nhẫn này rất nhiều.

Cũng từ lúc này, Thu Cúc đối với Dương ngoan ngoãn lễ phép hơn hẳn.

Cuộc đấu giá nhanh chóng được tiếp tục với một số món mà Dương không thèm ngó, ví dụ như bí kíp, linh đan, bảo vật... Đó đều là những di vật sót lại từ những người chết trong Địa Tâm Cảnh từ những lần mở cổng trước đây.

Dương chỉ quan tâm đến hai món, một là con t*ng trùng, và hai là hòn đá bí ẩn.

Đạt đến Linh Vương cấp 6, Dương đã hấp thụ một lượng tinh dịch khổng lồ, nhiều đến mức linh hồn hắn bão hòa, hấp thụ thêm tinh dịch trắng không còn hiệu quả, thậm chí hấp thụ tinh dịch lam, lục thì hiệu quả cũng mỗi lúc một giảm, cho nên để tránh lãng phí tinh dịch, Dương đã tạm ngừng hấp thu và tìm kiếm t*ng trùng để kết tinh dịch thành tinh hoàn, giúp nâng cao hiệu quả tu luyện rồi hấp thu.

Lại nói về lượng tinh dịch khổng lồ mà Dương đã hấp thu và đang sở hữu, đây cũng không hoàn toàn do Dương thăm ngàn có được, mà một phần lớn trong số tinh dịch này Dương có được từ bộ xương mà hắn nhặt khi dùng Dạ Hành thoát khỏi đường ống dẫn tinh.

Lúc đó, sau khi tỉnh dậy và phát hiện Ngân Hà đã rời đi, Dương có dò xét bộ xương người và lấy được một chiếc nhẫn không gian. Vì chủ nhân chiếc nhẫn đã chết nên Dương dễ dàng mở nhẫn và phát hiện một kho tinh dịch cùng một số bảo vật, bảo đan và nhiều thứ linh tinh, đặc biệt là một tờ giấy cũ kĩ...

“Ta sắp chết.”

Đó là ba chữ nghệch ngoạc mờ nhạt đầu tiên Dương đọc được trong tờ giấy.

“Nên ta sẽ không dài dòng (mất công bị nói câu chương).

Ta tên Siêu Đẳng, ta vào Địa Tâm Cảnh này để chạy trốn kẻ thù. Vì lúc Địa Tâm Cảnh sắp đóng cửa, ta bị kẻ thù phát hiện, bị truy sát nên không thể rời đi.

Sau đó, ta tiếp tục lẫn trốn trong này. Đến một ngày, kẻ thù tìm được ta, ta và hắn tử chiến một trận. Cuối cùng, ta liều mạng đánh bại hắn, hắn muốn ta chết theo nên đã tự phát nổ linh hồn nhưng ta né được.

Kẻ thù tự phát nổ linh hồn nên nhẫn không gian của hắn cũng bị phá hủy theo nhưng ta phát hiện có một thứ vẫn còn nguyên vẹn. Đó là một hòn đá.

Lúc đó ta đã hấp hối, bị hút vào ống dẫn tinh, may mắn nhờ có hòn đá mà thoát ra được. Nhưng ta cố thoát khỏi ống dẫn tinh không phải để chạy, mà để viết bức thư này gửi lại cho ngươi, người hữu duyên.

Hòn đá giờ là của ngươi, toàn bộ số tinh dịch ta tích góp được trong hàng chục năm lẫn trốn trong Địa Tâm Cảnh này cũng là của ngươi.

Nhưng ta thỉnh cầu ngươi một việc, nếu có thể, xin hãy giúp ta cứu lấy nhà họ Siêu. Mang chiếc nhẫn của ta trên tay, ngươi chính là người nắm giữ quyền hành tối cao của Siêu gia...”

Bức thư đến đây là hết, dựa vào nét chữ mỗi lúc một mờ dần, Dương đoán rằng lúc bức thư viết đến đây cũng là lúc Siêu Đẳng lìa đời.

“Siêu gia? Là Siêu gia của Siêu Phàm và Siêu Quần ư? Nếu vậy thì kệ cha chúng nó!” Dương lúc đó thầm nghĩ, sau đó hắn kiểm tra kho tinh dịch với cái mồm toe toét được mùa, rồi Dương tìm những vật dụng linh tinh khác và phát hiện ra một hòn đá cuội to bằng nắm tay, trông qua thì chẳng có gì đặc biệt.

Trong bức thư, Siêu Đẳng có viết rằng nhờ hòn đá mà thoát khỏi ống dẫn tinh. Dương nhớ lại lúc bị hút vào ống dẫn tinh, vách ống rất cứng và lúc đó Dương cho rằng với linh lực bị áp chế trong Địa Tâm Cảnh thì không thể nào phá được đường ống, vậy mà có một vết sẹo, chính là vết sẹo nơi Dương dùng Dạ Hành dịch chuyển qua và phát hiện bộ hài cốt của Siêu Đẳng.

Đáng tiếc là ngoài việc hòn đá này giúp Siêu Đẳng phá rách đường ống dẫn tinh ra thì không còn thông tin gì khác. Dương có thử dùng Sinh mệnh lực gọi hài cốt của Siêu Đẳng biến thành sinh binh để tìm thêm thông tin, nhưng hắn phát hiện ra cấp bậc của Siêu Đẳng khi còn sống vượt quá xa so với cấp bậc của Dương hiện tại nên hắn không thể nào kêu gọi.

Dương cũng định mang hòn đá đến ống dẫn tinh để nghiên cứu, nhưng phát hiện bản thân bị truy nã khắp nơi, hắn liền đào hang bỏ trốn rồi cải trang thành Lý Hữu Thực, vừa hấp thụ lượng tinh dịch kế thừa từ Siêu Đẳng, vừa gây dựng lực lượng âm binh càn quét các ổ côn trùng.

Lúc này, trên sàn đấu giá, một trong hai nàng PG lấy ra một chiếc lồng vàng bên trong chứa một sinh vật tựa như con sâu màu da người nâu sậm, thân nó to bằng ngón chân cái, từ đầu đến đuôi nó bị phủ một lớp bao mỏng bằng cao su, nó cuộn lại như đang ngủ.

Đưa tay về phía sinh vật, Táo Tàu giới thiệu với vẻ mặt thèm thuồng: “t*ng trùng, sinh vật có độ hiếm truyền thuyết! Khả năng đặc biệt của nó là hấp thụ tinh dịch và tạo ra tinh hoàn với hiệu quả tu luyện vượt trội! Ngoài ra, còn có lời đồn rằng tinh hoàn do t*ng trùng tạo ra còn có thêm khả năng tăng cường sinh lý khoái mạnh, tăng kích cỡ dương v*t và kéo dài thời gian làm chuyện ấy. Đặc biệt, phụ nữ khi thường xuyên ngậm t*ng trùng trong miệng sẽ trẻ mãi không già, thăng hoa chăn gối... Bản thân Táo Tàu đã thử ngậm, thậm chí còn đang định thử nghiệm tác dụng khi đút t*ng trùng vào hậu... À mà thôi.”

“Trăm nghe không bằng một thấy, xin mời quý vị chứng kiế màn hút tinh dịch tạo ra tinh hoàn của con t*ng trùng này!”

Táo Tàu dứt lời, nàng PG liền mở lồng lấy t*ng trùng ra. Nằm trên bàn tay trắng ngần xinh đẹp, con t*ng trùng dần duỗi thẳng người và cương to lên, gân guốc nổi đầy.

Nàng PG còn lại lấy ra một chiếc thau thủy tinh chứa đầy tinh dịch trắng.

Lớp bao cao su được tháo ra, t*ng trùng được thả vào thau, nó liền dùng cái mồm nhỏ xíu hút cạn tinh dịch trong thau rồi no nê nằm ngửa ra.

Toàn thân t*ng trùng dính đầy tinh dịch nhớp nháp, rồi đột nhiên, tại phần đuôi nơi lông đen tua tủa, có hai lớp da phình to lên, tròn và nhăn nheo, hai lớp da này phình to gần bằng mắt người thì tách ra, rớt ra hai quả cầu trắng đục lấp lánh, chính là hai viên Tinh Hoàn. (Lưu ý: Không thử tại nhà dưới mọi hình thức.)

Sau khi giơ hai viên tinh hoàn cho khán giả chiêm ngưỡng, Táo Tàu bắt đầu ra giá: “t*ng trùng, giá khởi điểm một nghìn giọt tinh dịch lam, mỗi lần tăng giá không thấp hơn mười giọt tinh dịch lam, và đối với lượt đấu giá này, chúng tôi không nhận thanh toán bằng tinh dịch trắng.”

Một nghìn giọt tinh dịch lam tương đương mười nghịn giọt tinh dịch trắng, đó là mức quy đổi tương xứng, nhưng chỉ với những người chưa hoặc ít hấp thụ tinh dịch. Còn đối với những người đã hấp thụ quá nhiều tinh dịch trắng đến mức hết tác dụng thì tinh dịch lam đáng giá hơn không chỉ gấp mười lần. Mà một nghìn giọt tinh dịch lam thì không có mấy người có thể gom đủ trong thời gian chưa đến mười ngày kể từ khi bước vào Địa Tâm Cảnh, vậy nên cuộc đấu này chỉ dành cho đại gia chính hiệu.

“Một nghìn hai trăm giọt!” Một người khá nổi tiếng ra giá.

“Một nghìn năm trăm giọt!” Một người khác ra giá.

“Một nghìn tám trăm giọt.”

“Hai nghìn giọt.” Tiêu Hồn cũng dằn xuống cơn tức để ra giá.

“Hai nghìn hai trăm giọt.”

“Hai nghìn bốn trăm giọt.” Lần này Lương Diệt cũng tham gia, và tất nhiên hắn sẽ không nể mặt Tiêu Hồn như lần trước, vì có t*ng trùng là có cơ hội tu luyện vượt qua Tiêu Hồn.

“Bốn nghìn hai trăm giọt.” Dương cũng tham gia, đồng thời còn ra giá ngược với giá của Lương Diệt để gây sự.

“Bốn nghìn năm trăm giọt.” Tiêu Hồn thấy Dương ra giá liền đáp trả một cách nhẹ nhàng.

“Năm nghìn bốn trăm giọt.” Dương lại khịa.

“Sáu nghìn giọt. Mày ngon mày ra giá ngược lại tao xem!” Lương Diệt khó chịu khi thấy Dương cứ rao ngược giá, liền châm chọc.

Đáp lại lời thách thức, Dương mỉm cười giơ bảng báo giá: “Nghìn sáu giọt...”

Nghe thế, Lương Diệt bật cười: “Nghìn sáu? Mày bị ngu à? Sáu nghìn với nghìn sáu số nào to hơn?”

Nhiều người, bao gồm Tiêu Hồn cùng bật cười hướng ánh mắt châm chọc về phía Dương.

Dương vẫn ung dung lướt mắt qua những kẻ cười nhạo mình rồi nói: “Ta chưa nói hết mà, nghìn sáu giọt tinh dịch lục.”

Nói xong, Dương hướng Lương Diệt hỏi lại gần đúng câu Lương Diệt hỏi hắn trước đó: “Mày bị ngu à? Giờ thì sáu nghìn với nghìn sáu số nào to hơn?”

Nghìn sáu giọt tinh dịch lục, tức bằng mười sáu nghìn giọt tinh dịch lam, bên nào to hơn đã rõ.

Lương Diệt tức bẽ mặt, Tiêu Hồn và những kẻ cười nhạo Dương cũng đơ mặt, đúng là tự rước nhục.

Để gỡ gạc thể diện, Lương Diệt tức giận ra giá: “Hai mươi nghìn giọt!”

Nhưng lúc này Táo Tàu lại lên tiếng: “Xin lỗi quý khách, với chúng tôi thì một nghìn sáu trăm giọt tinh dịch lục của Âm Vương đây đáng giá hơn hai mươi nghìn giọt tinh dịch lam, xin quý khách đưa ra cái giá khác.”

“Ha ha!” Dương bật cười thật sảng khoái dù hắn chẳng thấy buồn cười.

“Hai mươi nghìn giọt không được thì tao ra giá khác, mày cười cái gì?” Lương Diệt cay cú.

Dương đang cười như điên, nghe Lương Diệt nói xong, hắn liền ngưng cười, mặt lạnh tanh hướng Lương Diệt đáp: “Tao cười vào cái mặt mày! Nghèo mà cứ đú!”

“Mày...” Lương Diệt cứng họng.

“Tao sao? Ra giá đi, có vài ba mớ tinh lẻ mà cũng lâu lắc!” Dương lạnh lùng nói.

Ngoài mặt ngầu lòi, nhưng không ai biết trong lòng Dương cũng đang sợ Lương Diệt tức lên rủ Tiêu Hồn bay vào đánh hội đồng hắn, tuy nhiên, vì lấy le với gái nên Dương dù sợ vẫn liều.

Lương Diệt tức muốn phun máu, nhưng cuối cùng đành ngậm tức mà bỏ qua con t*ng trùng, phần vì phải để dành tinh dịch, phần khác vì nghĩ bụng sẽ giết người cướp của.

Mớ tinh lẻ mà Dương nói đến là lượng tinh mà nhiều đoàn đội cày suốt cả tuần cũng không có được, còn số ít người có được thì phải chừa lại để đấu giá món quý hơn nên cuối cùng không ai ra giá cao hơn, Dương thu được t*ng trùng với giá một nghìn sáu trăm giọt tinh dịch lục.

“Tiếp theo, món cuối cùng trong buổi đấu giá hôm nay...”

“Một hòn đá!” Táo Tàu vừa nói vừa lấy ra một hòn đá to bằng nắm tay.

Lúc này, Dương hướng mắt về hòn đá, tinh thần hằn tập trung cao độ, đó là hòn đá trông gần như giống hệt hòn đá mà Dương có được từ Siêu Đẳng.

Cũng lúc này, mọi ánh mắt đều hướng về hòn đá, nhiều người nín thở dò xét, thậm chí có sát khí bốc lên khắp khán đài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.