12 Chòm Sao Và Thế Giới Phép Thuật

Chương 23: Chương 23: Hé lộ




Chap 20: Hé lộ

Chát…

Âm thanh giòn tan phát ra từ một căn phòng ảm đạm, ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng hắt vào không thể nhìn rõ tâm tư của những người ở đây.

Qua ánh sáng mờ mờ từ ánh trăng không khó nhận ra rằng người đang quỳ gối dưới sàn chính là Alice. Khắp người cô ta cuốn đầy băng trắng , khóe môi rướm máu vì hứng chịu cú tát vừa rồi. Đôi mắt cụp xuống không dám nhìn người đang ngồi trước mặt mình.

- Hừ!! Một lũ ăn hại, việc đơn giản vậy mà làm không xong!

Người đang ngồi trước mặt Alice là một phụ nữ khá là trẻ nhưng không rõ gương mặt, bà ta hừ lạnh khiến cho các dây thần kinh của Alice căng lên. Tay bà ta đung đưa thứ chất lỏng trong ly, nhìn thoáng qua có lẽ là rượu nhưng khi nhìn kĩ chính là máu của những người mà vào tầm ngắm bà ta.

- Xin người thứ tội!- Alice cố nén nỗi đau, trả lời với giọng cứng rắn.

- Chỉ còn thiếu chút nữa…!- đôi mắt bà ta vằn lên những tia đỏ căm giận, tay bóp nát ly máu đầy ghê tởm kia.

Những giọt máu chảy xuống thấm đẫm một vùng, như tiếc rẻ những giọt máu, bà ta dùng chiếc lưỡi dài của mình liếm những giọt máu còn lại vương ở trên tay.

Cử chỉ nhẹ nhàng khiến người ta rùng mình, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy tà ác. Khẽ nâng mặt Alice lên, nhìn thẳng đôi mắt xanh kia.

- Có lẽ, ta đã đặt niềm tin nhầm người. Người cứ tĩnh dưỡng cho tốt, ta sẽ hỏi tội ngươi sau.

Dứt lời, bà ta ngoảnh mặt đi, Alice biết điều vội đi ra ngoài. Cánh cửa vừa khép lại, khuôn mặt đầy chán ghét của Alice hiện lên.

“Sẽ có ngày tôi bắt bà trả cả vốn lẫn lãi. Chuyện này chưa xong đâu.”

Ngả người vào chiếc ghế, đôi mắt sắc lẹm đỏ lòm kia liếc xung quanh.

- Các ngươi mau ra đây.

Lần lượt Jess, Rose, Roy, Will xuất hiện. Tất cả đều quỳ xuống bằng một sự tôn kính nhất định.

Đương nhiên rồi, đây chính là cận vệ uy tín nhất của Quỷ vương. Việc hồi sinh Ngài đều do một tay bà ta sắp đặt.

- Đã tìm hiểu được chưa?

- Dạ thưa ngài! Tôi đã tìm hiểu rõ hết rồi. 12 tên đó đều sở hữu những sức mạnh đáng gờm…

- Điểu đó thì ai cũng biết!- Bà ta gắt lên, cắt ngang lời của Roy, đôi mắt đỏ ngầu không giấu sự khát máu thèm khát trong đôi mắt kia.

Jess rùng mình khi nhìn thấy đôi mắt đó, vội cúi đầu xuống, giọng nói không kém phần run sợ.

- Chúng ta nhất định phải lấy được sức mạnh của Song Ngư đó sao?

Nghe Jess nói vậy bà ta cất lên tiếng cười, giọng cười khản đặc ghê rợn vang lên trong căn phòng u ám đó.

- Cô ta chứa trong mình sức mạnh thượng cổ. Có lẽ bây giờ cô ta chưa biết được sức mạnh của bản thân cô ta bao nhiên người thèm muốn. Muốn hồi sinh được ngài Quỷ vương tôn kính của chúng ta phải hiến tế sức mạnh của cô ta.

Will im lặng giờ mới lên tiếng.

- Vậy… làm sao để bắt được nhỏ Song Ngư đó. Xung quanh chúng là 11 tên sức mạnh không lường trước được.

- Là 10 thôi!- Rose lạnh lùng lên tiếng.

Đôi mắt đen chứa đầy hàn băng nhìn thẳng đôi mắt đỏ ngầu khát máu kia. Trong năm người Rose luôn là người lý trí, tàn độc nhất làm cho bà luôn cảm thấy hài lòng . Bà ta đung đưa chiếc đuôi rắn xù xì, man rợ của mình, móng tay sắc lẹm xoa lên khuôn mặt xinh đẹp không cảm xúc của Rose.

Chưa để bà ta hỏi, Rose tiếp lời.

- Qua quan sát, tôi cảm nhận luồng sức mạnh của bọn chúng không hề nhỏ, nhưng chỉ riêng một người, tôi hầu như không cảm thấy gì.

Bà ta nhướn mày, khuôn mặt đầy thích thú khi nghe tin này. Dự định ban đầu của bà chính là để Rose ở lớp S này nhưng ai ngờ một đứa tự dưng chen vào khiến cho mọi kế hoạch của bà ta đều đổ vỡ. Nếu không nhầm thì chính đứa cuối vào lớp S đó là người bà ta không cần đề phòng.

Bà phất tay, biến mất ngay trong căn phòng u ám đó, trước khi đi không quên dặn dò

- Theo dõi nó thật chặt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tất cả các sao đã trở về kí túc xá, khi mà mọi người định trở về phòng của mình, Xử Nữ lên tiếng.

- Cự Giải cậu biết của Song Ngư từ trước rồi đúng không?!

Câu hỏi của Xử khiến cho các sao đứng hình những ai chuẩn bị lên phòng đều quay trở lại, mọi ánh mắt đầy nghi hoặc chăm chú nhìn Cự Giải.

Cự Giải cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, những ngón chân không an phận khẽ run lên như có hàng nghìn con kiến đang bò. Cự Giải biết, chuyện này trước sau gì cũng không thể giấu được. Bởi vì…

Phong ấn năm đó đã bị phá bỏ.

Giải nhi hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt ruby thoáng vài tia đượm buồn.

- Chuyện đến nước này, mình nghĩ mình không nên giấu gì nữa.

Nghe vậy, tất cả đều ngồi tập trung ở chính giữa, cả căn phòng bao trùm một không khí im lặng. Trước khi kể, Cự Giải nhìn trước nhìn sau ánh mắt lấp liếm.

- Không có ai có thể đến gần kí túc xá này đâu. Cô yên tâm đi. – Bạch Dương vui tính nhắc nhở.

Cự Giải gật đầu, câu chuyện phải kể khi đó cô mới được năm tuổi.

Khi đó Cự Giải được phụ hoàng dẫn sang vương quốc nước để bàn chính sự. Cảm thấy ở chính điện quá nhàm chán, Giải nhi đã lén trốn phụ hoàng của mình lẻn ra ngoài chơi.

Khi đi ngang qua vườn hoa, Giải nhi bắt gặp thân hình nhỏ con của một cô gái. Ấn tượng nhất đối với Cự Giải chính là nụ cười trong veo của cô gái đó. Giải nhi nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ con đó mà không hề phát hiện ra cô gái đó đang tiến lại gần mình.

- Bạn là…

Giọng nói cất lên trong veo như tiếng suối chảy nghi hoặc hỏi Cự Giải.

Giải nhi biết mình cũng hơi lố, liền thu lại ánh mắt kì quặc của mình, gãi đầu chất giọng non nớt nhưng không kém phần tinh nghịch vang lên.

- Mình là Cự Giải, công chúa vương quốc Mặt Trăng!- Giới thiệu xong Giải nhi nở nụ cười tươi rói. – Cậu là công chúa ở đây đúng không?

Song Ngư khẽ gật đầu.

- Mình là Song Ngư!

Hai đứa trẻ ngây ngô giới thiệu xong như người bạn lâu ngày không gặp tíu tít nói chuyện, điều đặc biệt chính là tuy lần đâu gặp nhau nhưng hai đứa nói chuyện không thể hợp hơn.

Từ đó trở đi, cứ khi nào rảnh Cự Giải đều tìm Song Ngư để bày trò. Cự Giải còn phát hiện ra rằng, Song Ngư nhìn tuy nhỏ con mỏng manh dễ vỡ nhưng phép thuật của Ngư nhi cao hơn hẳn Cự Giải. Thi thoảng, Giải nhi còn được Song Ngư dạy cho vài phép đặc biệt.

Đến hôm cuối Giải nhi xin phụ hoàng sang phòng Ngư nhi ngủ một đêm. Vừa sang đến nơi đã thấy Song Ngư đứng đấy với ai đó, dáng người cũng nhỏ con như Song Ngư.

- Mình vào có được không?- Giải nhi nhẹ giọng đứng ở cửa phòng nói vào.

Song Ngư cùng người đó quay đầu, nụ cười của Ngư nhi lúc nào cũng tức trực trên môi.

- Vào đi, mình đợi cậu nãy giờ.

Cự Giải tung tăng đi vào nhưng đôi mắt không quên nhìn người lạ mặt đó. Điều khiến cô nhìn chằm chằm chính là bộ quần áo mà người đó đang mặc. Cả người khoác một chiếc áo choàng đen sì, không chỉ vậy chiếc mũ còn che mất nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi môi hồng nhạt. Thực không biệt được đó là nam hay nữ, hình thù ra sao.

Thấy ánh mắt kì dị của Cự Giải, Song Ngư lên tiếng giới thiệu, giọng nói của Ngư nhi vẫn vậy trong veo không có một chút tạp niệm.

- Giải nhi, đây là Áo đen nhỏ, cận vệ của mình.- Nói xong quay ra với Áo đen nhỏ giới thiệu. – Đây là Cự Giải, người bạn mình mới quen mà mình hay kể với cậu..

Áo đen nhỏ gật đầu nhẹ một cái không lên tiếng. Cự Giải cũng không nghĩ ngợi nhiều, chìa tay ra làm quen.

- Mình là Cự Giải, rất vui khi gặp câu.

Áo đen nhỏ lại gật đầu, chìa đôi tay cuốn đầy băng trắng ra bắt tay Cự Giải. Cự Giải khẽ chau mày lại, đôi mắt hiện lên vài tia bất ngờ đôi môi mấp máy định nói gì đó, Song Ngư cắt ngang.

- Ai da, mình mệt rồi. Cự Giải, mình chuẩn bị cho cậu bộ ngủ cực đáng yêu, chắc chắn sẽ hợp với cậu. – Nói xong Song Ngư hướng tủ đồ lôi trong đó là chiếc đầm ngủ màu hồng phấn.

Cự Giải cũng quên luôn mình định nói gì, nhảy bổ vào Song Ngư hét lên vui sướng.

- Oa, màu hồng! Đúng màu mình thích luôn!

Hai đứa trẻ đùa nghịch vô tư mà không hề hay biết mọi chuyện diễn ra bên ngoài. Được một lúc thì cả hai lăn ra ngủ như chết. Áo đen nhỏ nhìn hai đứa trẻ một cách chăm chú như đang suy tính gì đó. Cự Giải he hé đôi mắt, thực sự cô rất thính ngủ cho dù là một đứa trẻ năm tuổi, có lẽ là do sức mạnh mà cô mang trong người vượt trội hơn những đứa trẻ khác cùng tuổi chăng?

Trước mắt Giải nhi là đôi mắt tím lạnh lùng không chút giao động đang nhìn chằm chằm vào mình. Do giật mình, Cự Giải vội nhắm tịt mắt không dám hé ra, loại áp lực như vậy, Giải nhi chưa từng trải qua, cảm giác đôi mắt đó có thể giết chết người đối diện bất cứ lúc nào.

Áo đen nhỏ cũng rất nhanh sau đó biến mất, Cự Giải bừng tỉnh do mải chăm chú nhìn Áo đen nhỏ mà Song Ngư nằm cạnh biến mất lúc nào không hay. Giải nhỉ nhảy xuống giường, chạy như bay ra khỏi phòng.

Két…

Cánh cửa to đùng được mạ vàng được mở ra, thảm cảnh ở ngoài có lẽ cả đời Cự Giải không bao giờ quên. Xác chết nằm la liệt trên sàn nhà, cả cung điện như chìm trong biển máu.

Đôi mắt ruby mở to trống rỗng nhìn những xác chết không được hoàn chỉnh trên sàn nhà. Ai cũng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cự Giải , trên lồng ngực trái của xác chết ở đay đều mất đi trái tim. Cự Giải cứ đứng đó nhìn lại những xác chết đó, tâm hồn non nớt của Giải nhi không thể nào tiếp nhận được một chuyện kinh khủng như vậy.

Một bóng đen vụt qua kéo Cự Giải đang thất thần ở đó.

- Áo đen nhỏ?!

Cự Giải nghi hoặc lên tiếng, thần trí của Giải nhi đã trở lại, ngước nhìn người trước mặt. Không phải Áo đen nhỏ, người này rất cao khoắc trên người bộ quần áo đen thui, đôi mắt tím lạnh lùng y hệt áo đen nhỏ khiến cho Cự Giải lại có thêm một áp lực vô hình vây quanh.

Áo đen này chẳng hề do dự đạp lên xác chết mà bay qua, đôi mắt còn không thèm liếc mấy xác chết đó một lần. Cự Giải nhìn thảm cảnh như vậy rất hét lên lên, nhưng từ nhỏ Cự Giải đã được phụ hoàng đã nói trọng trách quan trọng của bản thân. Những từ ngữ định thốt ra vội ngậm lại, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt vô dụng kia.

Chẳng mấy chốc, Cự Giải đã được áo đen đưa ra ngoài an toàn. Lúc này Cự Giải cất tiếng, âm thanh yếu ớt.

- Song Ngư… Song Ngư vẫn còn ở trong đó! Còn có… phụ hoàng…! Xin ngươi… ta xin ngươi hãy cứu họ!

Áo đen nghe vậy, xoa đầu Cự Giải trấn tĩnh, giọng nói khàn khàn trầm ấm.

- Công chúa, xin người hãy yên tâm!

Nói xong áo đen đó tạo một kết giới xung quanh Cự Giải sau đó liền biến mất trong bòng đêm.

Cự Giải ở ngoài đi lại mà lòng nóng như lửa đốt, đôi mắt ruby không khỏi ánh lên vài tia thất thần. Cô biết giờ mình xông vào có khi còn làm vướng tay vướng chân của bọn họ, vậy nên đứng ở ngoài là phương pháp hợp lý nhất.

AAA…

Trong lâu đài phát ra một tiếng hét chói tai, Cự Giải vội bịt tai ngồi thụp xuống. Sau lưng Giải nhi vang lên tiếng gầm gừ khiến người nghe phải nổi hét cả da gà. Nhận thức được nguy hiểm sau lưng, Cự Giải quay đầu. Hiện giờ sau lưng cô có bốn con quái cấp B, Giải nhi cứng rắn đứng dậy, nhìn thẳng vào những thân hình sù sì đầy kinh tởm đó.

Cảm thấy con mồi trước mặt mình ngoan cường như vậy, chúng gầm lên. Những tiếng gào rú khiến cho những con vật gần đó thức tỉnh nhốn nháo đi tìm nơi ẩn trốn. Những chiếc răng sắc nhọn có thể cắn đứt đôi người đối diện bất cứ lúc nào. Không chỉ vậy, những chiếc lưỡi dài đầy kinh tởm thè ra để thăm dò kẻ địch. Mùi máu tanh ám vào người con quái đó khiến cho người đối diện không khỏi buồn nôn, chúng từng bước đi lại gần Cự Giải.

Cự Giải biết mình không còn đường lui, bẩm sinh Cự Giải thực sự không thích chém giết trừ những lúc cần thiết. Tuy nhiên khi đã nhận thức được, phụ hoàng luôn dạy cô cách tận dụng sức mạnh vượt trội này.

Song Ngư đứng thẳng người, lẩm nhẩm. Chiếc lắc tay ngay lập tức biến thành quyền trượng phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, thanh dịu xoa đi được mọi nỗi đau trên đời này. Những con quái thét lên khi nhìn thấy ánh sáng đó, bởi nó quá đỗi thuần khiết. Chúng có ý định chạy trốn, nhưng chưa kịp quay người đã bị ánh trăng của Cự Giải cản lại.

- Hôm nay, ta sẽ thanh tẩy cho các ngươi.

Cự Giải dứt lời, chiếc quyền trượng sáng lên, biến thành thanh kiếm , lưỡi kiếm bỗng chốc bừng lên một loại ánh sáng khiến người ta càm thấy nhẹ nhõm và bình yên.

Xoẹt…

Cự Giải vung kiếm, lười kiếm lướt qua đầu những con quái khiến cho bọn chúng không kịp trở tay, chết không toàn thây. Những giọt máu bắn ra nhưng đều không thể làm bẩn dù chỉ một chút lên người Cự Giải. Cự Giải chính là đại diện cho sự trong sạch , trong sáng nhất trên thế gian, không ai có thể vấy bẩn nó.

Tách… tách…

Những giọt mưa bắt đầu rơi xuống, chúng dần trở nên nặng hạt. Song Ngư vẫn đứng đó nhìn chăm chú vào cửa lâu đài, ngóng chờ một bóng người đi ra từ đó.

Rầm…

Cánh cửa lâu đài bật mở, trên tay phụ hoàng chính là Song Ngư, cả người dính bê bết máu, bên cạnh là Áo đen nhỏ, khuôn mặt không chút cảm xúc cúi xuống . Lúc này Cự Giải mới nhìn ra khuôn mặt của hai người áo đen đó.

Áo đen trên tay đang bế không ai khác chính là mẹ của Song Ngư, trên người chi chít những vết thương. Cự Giải vội chạy đến, đôi mắt bắt đầu trở nên trong suốt, run run.

- Phụ…phụ hoàng! Chuyện này… chuyện này là sao? Tại sao Song Ngư và mẹ cậu ấy lại trở nên như vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nghe con gái mình hỏi vậy ông chỉ im lặng không trả lời, mãi sau này khi đã lớn hơn một chút, cô mới biết chuyện từng xảy ra. Trong lòng không khỏi đau xót thay cho Song Ngư.

Ông cởi chiếc áo khoác của mình ra, cuốn Song Ngư trong chiếc áo đó. Cự Giải ngắm nhìn khuôn mặt thiên sứ đó, trên khuôn mặt đó không còn là nụ cười ngây thơ mà thay vào đó những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi.

Soạt…

Tiếng động vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người, người đàn ông áo đen có khuôn mặt ma mị nhẹ nhàng đặt mẹ Song Ngư xuống, vội vàng đi đến nơi có tiếng động.

Lúc này Cự Giải mới nhìn sang Áo đen nhỏ, đó là một cô gái có lẽ cũng chạc tuổi Giải nhi. Mái tóc tím cắt ngắn cũn cỡn, khuôn mặt không chút cảm xúc đôi mắt tím lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vết thương của mẹ Song Ngư.

Thân thể của bà cõ lẽ không thể trụ được, dần lạnh đi.

- Nho… nhóc con!- mẹ Song Ngư khó nhọc lên tiếng. Mới nói vài từ thôi mà bà đã khó chịu như vậy.

Áo đen nhỏ nắm tay bà, đôi mắt tím kiên định.

- Cháu đây!

- Ta hy vọng… ngươi hãy… chăm sóc con bé… thay ta!

Giọng bà nhỏ dần, giọng cũng đứt quãng hơn, Cự Giải nghẹn ngào.

- Nữ hoàng, ngài yên tâm. Chắc chắn phụ hoàng sẽ tìm được người chữa được bệnh cho ngài.

Bà chỉ nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhàng, thân thế bà phát sáng hóa thành những hạt sáng bao bọc lấy Song Ngư rồi hoàn toàn biến mất.

Tất cả chìm trong yên lặng và đau thương, cơn mưa vẫn trút xuống không ngừng nghỉ, ngày càng nặng hạt. Cơn mưa như khóc thay cho nỗi đau mất người thân của cô bé mới năm tuổi này. Cự Giải khóc nức nở không dừng mặc cho phụ hoàng của cô dỗ thế nào.

Áo đen nhỏ ngồi cạnh lẩm nhẩm như tự nói với bản thân.

- Nhất định!

Áo đen nhỏ quỳ xuống trước mặt quốc vương và Cự Giải, nói đầy thận trọng, trong giọng nói có gì đó rắn rỏi.

- Thưa ngài! Tôi có chuyện muốn nhờ ngài.

Quốc vương vẫn giữ được phong thái khiến cho người khác phải kính nể.

- Tôi hy vọng ngài hãy coi Song Ngư như con gái của của ngài. Hãy đối xử với Song Ngư tốt như ngài từng làm với công chúa Cự Giải vậy! Và chuyện ngày hôm nay ngài có thể giữ bí mật với Song Ngư được không ạ! Đặc biệt là sức mạnh của cô bé đó.

Áo đen nhỏ nói một tràng chỉ sợ người đó không đồng ý.

- Được! Ta đồng ý với ngươi! Tuy ta không nói chuyện này hôm nay, nhưng con bé thế nào cũng vẫn nhớ.

- Chuyện đó! Ngài yên tâm. Nữ hoàng đã phong ấn ký ức của Song Ngư rồi!

Nói xong, Áo đen nhỏ lại gần Song Ngư, ngón tay chạm vào mi tâm của Song Ngư. Một ánh sáng chói lóa bao bọc lấy Ngư nhi. Cự Giải hốt hoảng.

- Ngươi làm gì vậy?

- Ta chỉ phong ấn một phần sức mạnh của Song Ngư thôi! Hiện giờ, Song Ngư chưa thể kiểm soát được sức mạnh của mình.

Phong ấn sức mạnh!!

Đó là sức mạnh thượng cổ, chỉ có gia tộc thần bí đó mới có. Chẳng lẽ…

Quốc vương đó thầm đưa ánh mắt đánh giá Áo đen nhỏ, Cự Giải cũng nhìn ra bất thường nhưng cũng không nói gì.

- Nhóc con! Chúng ta không thể ở lại lâu, mau đi thôi!

Giọng nói của người đàn ông đi cùng Áo đen nhỏ vang lên, Áo đen nhỏ không nói gì chỉ gật đầu cúi chào rất nhanh sau đó cùng người đàn ông đó biến mất như từng tồn tại.

Sau đó cả ba người họ trở về vương quốc, không ai nhắc chuyện đó chẳng mấy chốc như rơi vào quên lãng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ha lo tui đã trở lại đây sau một thời gian ở ẩn. từ h chắc chắn sẽ ra chap đều à. Vì vừa mới thi xong nên có thời gian rảnh.

Mog mn tiếp tcj ủng hộ truyện của tuôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.