[12 Chòm Sao] Oan Gia Nhà Bên

Chương 69: Chương 69: Perfect




Rời khỏi sân bay.

Thoáng cái hai năm trôi qua, lần này Cự Giải trở về nhưng không có cái kiểu tự do tự tại và khoan khoái như trước. Chẳng có ai, nhưng cô cứ có cảm giác bị thúc giục từ đằng sau, bước chân chạy ra cửa càng lúc càng nhau. May hành lí mang theo ít, chỉ có một cái vali bé xíu nên Cự Giải mới thuận tiện kéo đi với vận tốc nhanh như vậy. Chứ nếu cứ như những lần khác, túi trên túi dưới với bao nhiêu đồ nhập ngoại, cô chẳng biết bản thân có thể xoay sở.

Dòng người tấp nập, Cự Giải theo mọi người chen lấn xô đẩy để ra bên ngoài. Cơn gió rét đầu mùa thổi đến, khiến cô nhăn mặt, nói không nên lời.

Giờ Hà Nội đã vào tháng 11. Mùa đông sẽ chẳng mấy chốc lại về.

Kéo xe ra bãi gửi xe, thật may, Cự Giải bắt gặp được một chiếc vừa mới thả khách.

“Xin lỗi anh, anh cứ đi vào trung tâm trước đi ạ, tôi sẽ nói địa chỉ sau.” - Cự Giải đống cửa vào liền nói vậy, sau đó lấy điện thoại ra, lụi hụi thay sim khác và bấm số. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt mắt, là giọng nói không thể quen hơn được nữa, dạo gần đây hai người nói chuyện suốt. Là Bạch Dương.

“Alo. Mày đang ở đâu? Làm gì thế?”

“.......”

Bên kia nghe có vẻ ồn, có đủ thứ âm thanh tạp kham khó hiểu xung quanh, Bạch Dương gào lên rất to, tưởng như là giọng mình nhỏ bé lắm. Nhưng lại làm Cự Giải giật cả mình.

Cự Giải không nói nhiều. Sau khi có được thông tin cần thiết, cô cúp máy, Bạch Dương gọi lại, còn nhắn tin nữa nhưng cô cũng không trả lời. Kệ thế.

“Làm phiền anh đến Chung cư...., địa chỉ ở..... “

Đây là địa chỉ căn hộ bé bé của Bạch Dương. Hai năm trôi qua, Cự Giải ra nước ngoài, rong ruổi không ít nước, còn Bạch Dương, vẫn chỉ ở cái căn hộ tự mua, bé bé xinh xinh ấy.

Cự Giải chống cằm nhìn ra bên ngoài, yên lặng không nói gì. Cả người cô toát ra không khí trầm ngâm, như suy nghĩ điều gì, làm người tài xế chẳng dám xen mồm vào nói chuyện. Cả chuyến đi dài, hai bên bị thứ áp lực vô hình nào đó khóa chặt miệng, cứ im lặng cho đến khi xe dừng dưới tòa nhà chung cư đó.

..

Sở dĩ lần này trở về vội vàng như thế là do tuần trước, Cự Giải nhận được một mail trong hòm thư công việc, từ Bạch Dương - có vẻ là mail chuyển tiếp do phía dưới, người kí tên lại là Sư Tử. Trong mail, Sư Tử viết rằng; “Về thăm cái đám cưới của tôi/ anh/ chị/ em ạ. Rep mail và cho xin tí thông tin nhé.” - nguyên văn thế, và kí tên, Sư Tử.

Ngắn gọn và súc tích.

Cự Giải cực sốc, chẳng nói chẳng rằng, nói cưới liền cưới?! - Ngày giờ hành lễ còn vào ngay tuần đầu tháng sau, ngày 7 tháng 12, năm nay - năm 2029. Cặp số xấu điên, càng khiến người ta cảm giác đây là đám cưới bừa hay sao ý.. Gì cũng kì lạ.

“Mở cửa.” - Cự Giải kéo đồ để dưới chân mình, không kiên nhẫn, vừa ấn chuông, lại vừa đập cửa, rồi lại đổi thành như cũ.

Cánh cửa mở ra, chung quanh là mớ hỗn độn, mùi sơn, mùi keo rồi cả mùi gỗ, mùi giấy.. xen lại vào nhau.

**

Chỉ còn chưa đến một tháng nữa là tới đám cưới của Sư Tử. Đa số đều đã được lên kế hoạch và triển khai hết rồi, giờ chỉ cần check lại mọi thứ để làm sao tất cả mọi thứ đều ổn như mong muốn mà thôi.

Lần này, Cự Giải lại trú nhờ trong căn hộ của Bạch Dương. Và không chỉ có Giải, Dương, căn hộ đã phải chứa chấp thêm một người nữa suốt mấy tuần qua - Sư Tử - chủ nhân của đám cưới vội này. Cả ba đang chụm đầu check lại mọi thứ trong cuốn sổ kế hoạch đám cưới, bên trong không chỉ ghi chi tiết thông tin của từng mục cần thiết, mà còn dán cả hình ảnh minh hoạ họ tìm được trên mạng, trông cực kì sinh động, làm ai nhìn vào cũng nảy sinh ý định muốn cưới sớm.

“Thực sự mày điên rồi Sư ạ. Điên thật rồi. Sao lại cưới thằng đó?! Unnie còn chưa duyệt mà mày đã định ngày lên xe hoa là sao!!??” - Cự Giải bê hộp kem mặt nạ từ trong tủ lạnh ra, trên tay còn khệ nệ đủ thứ đồ nghề khác: cốc, li, thìa,.. tiện chân, cô đá vào mông Sư Tử một cái. Cơn giận vẫn chưa nguôi.

“Ay...” - Sư Tử giật cả mình. Bạch Dương thì cười, đưa tay ra đón lấy đống đồ Cự Giải cầm và đặt chúng nhẹ nhàng xuống sàn.

Ba người họ đang lên lịch cho tuần sau, tuần sau nữa và cả sau nữa nữa. Lúc này xem quyển sổ mới thấy còn nhiều việc chưa làm. Thí dụ như là thiệp cưới, trước mới chỉ chọn qua loa thôi, bây giờ phải lên mẫu để mang đi in cho kịp đến mời mọi người. Váy cưới thì phải đi thử lại, cho bên cửa hàng sửa lại cẩn thận lần cuối cùng, tháng trước đi, vì phần eo hơi rộng, cả đoạn dây lụa trễ vai cũng thế, liên tục rớt xuống dưới. Sư Tử vì ngày trọng đại này của cuộc đời mà tích cực giảm cân và ăn kiêng trong nửa năm nay. Bảo sao..

“Nào cô dâu. Nằm ngửa ra đây để tại hạ trét mặt nạ lên nào. Cho da nó đẹp, chồng nó cưng.” - Cự Giải vỗ vỗ lên đùi mình, ra hiểu Sư Tử lại đây gối lên. Cự Giải pha cái thứ kem xanh lá đặc sệt này với một loại nước chuyên dụng, cho phần kem ấy mềm ra, cho cả tinh dầu hoa hồng vào, mùi thơm nhanh chóng lan ra xung quanh.

Vừa trét kem, Cự Giải vẫn không thôi lầm bầm khó chịu - “Tao thật chẳng hiểu. Sao hai đứa chúng mày lại cưới nhau nữa. Thằng đó có đạt chất lượng đâu. Cưới gì. Hừ.”

“Thôi mà. Unnie dẫu sao vẫn thông qua cho một lần. Coi như là cũng thừa nhận nhân cách và.... gì gì đó. Tóm lại là đạt!” - Sư Tử không dám nói lớn, cô phải cố gắng hết sức, mở khẩu hình bé nhất có thể.

“Mày chỉ giỏi bênh nó thôi. Chán.” - Bạch Dương nhân lúc Sư Tử bất khả kháng, không thể di chuyển, vừa nói, vừa đánh bốp vào vai con bé - “Cái loại trong sắc khinh bạn. Thằng Bảo nói cái gì mà mày tin sái cổ thế, răm rắp nhận lời cầu hôn của nó.”

“Đ nói cho mày. Con súc vật, đánh bạn như đánh chó!!”

“Mày đáng đánh!!!.. Tên súc sinh kia, tiếp chiêu. Đá chân thần công!!! Hự hự!!!”

Bạch Dương gào lên, rồi đá chân liên tiếp vào người Sư Tử. Đến cuối còn lấy ngón chân, quắp mũi Sư Tử, bất chấp cái thứ xanh xanh dính đầy trên mặt con bé, rồi lò cò chạy một mạch vào nhà vệ sinh, khóa cửa và trốn lì trong đó. Sư Tử thì đập cửa liên hồi, gào thét một cách giận dữ.

Đã sắp ba mươi rồi. Sắp thành bà cô già rồi. Nhưng mỗi khi ở cạnh nhau, bọn họ vẫn trẻ con đến lạ. Kiểu như dòng thời gian bị đông lại mỗi khi mọi người họp lại, cảm giác lúc nào cũng chỉ như là hồi cấp 3 với Đại học, vui đùa đến long trời nổ đất. Cười tít mắt mãi.

“Có giỏi thì mày ở trong đấy ở đêm đi. Bà đây không ngại canh cửa đến sáng đâuu!!!”

***

Tiệm váy cưới Sư Tử chọn là một tiệm nhỏ, nằm trên phố Hàng Vải, gần một ngã tư giao với Hàng nào đó. Nhỏ bé, xinh xinh nấp gọn ở một góc đường.

Khi Cự Giải, Bạch Dương và Sư Tử đẩy cửa bước vào, họ ngay lập tức nhìn thấy hai bác gái hai bên gia đình đang săm soi quanh con ma-nơ-canh cao ráo, trên đó treo chiếc váy cưới mà Sư Tử đã chọn. Rõ ràng là không còn đoạn ren chằng chịt hoa lá, thay bằng một đoạn khác, có hình hoa hồng rất tinh xảo, bông to bông nhỏ hài hòa, không hề có cảm giác chi chít như cái lần trước.

“Con chào hai bác ạ” - Cả ba rối rít đi vào. Lúc này, họ mới để ý rằng có một người con trai, chân dài, đang co người ngồi ở cái ghế con đằng sau bức tường, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và bên ngoài chỉ khoác chiếc áo phao màu nâu sẫm.

“Giờ mới đến sao?! Tắc đường à?” - Bảo Bình ngay chậm rãi đứng dậy, tiến đến chỗ Sư Tử. Nhẹ nhàng gạt chỗ tóc lòa xòa trước mắt cô ra, gài phía sau tai thật gọn gàng.

Thời gian ở Nhật Sư Tử có nuôi tóc, nay đám cưới nên không cắt vội, quyết giữ dài vậy để tết tóc cho xinh.

Hết tóc, Bảo Bình lại cầm tay Sư Tử lên xoa xoa, miệng không ngừng than vãn chuyện ăn mặc của con bé, nào là mặc ít thế.. không đủ ấm.. Trong khi bản thân khi bị nói lại lấy điều là bản thân bị nóng trong người, không thấy lạnh. Cả hai tình cảm như chốn không người. Làm cho không chỉ hai bác, cả Bạch Dương lẫn Cự Giải cùng mấy chị bán hàng đều ngại ngùng thay.

“E hèm..” - Bạch Dương giả vờ ho để hai đứa kia nhận ra được tình hình.

Nhưng bọn nó không. Không hề nhận ra, một chút cũng không. Đúng là cái kiểu bị đứt dây thần kinh xấu hổ. Nhìn mà ghét.

“Ối giời ạ. Làm như chốn không người không bằng. Hứ.”

Để người ta phải nói toẹt ra như thế mới dứt nhau ra. Thật đáng xấu hổ. Bạch Dương nhìn gương mặt nhăn nhó của Bảo, bên cạnh là sự xấu hổ như muốn chui xuống đất của Sư Tử mà muốn thanh minh quá, cô cũng chẳng muốn làm người xấu, nhưng e hèm to như thế chẳng nghe thấy..

Không phải lỗi của cô thật mà - Bạch Dương cảm thấy bản thân bị oan ức cực kì, lại không biết phải tố giác với ai..

“Ối giồi cái váy đẹp quá hai bác ạ. Sửa cái eo này đúng là chuẩn. Cùng với hoa hồng chủ đạo mà mình chọn.” - Để bớt cảm giác bị làm tội đồ, Bạch Dương bắt đầu xấn xát lại gần hai bác gái, xuýt xoa trầm trồ cái váy không dừng miệng. Từ bé, khả năng từ ngữ của Bạch Dương đã không kém, đến nay lại có thêm khoảng thời gian làm nhà văn nghiệp dư, từ ngữ xuất ra đều khiến người nghe mát lòng mát dạ, hai bác với mấy chị bán hàng ở hai bên, ai cũng cười tít cả mắt. Chẳng khiến ai mất lòng cả.

Một bên, Bảo Bình chuyển sang chế độ nghiêm túc ngại ngùng, lại gần bắt chuyện với Cự Giải. Cậu mới chỉ nghe Sư Tử kể, chứ thực sự mấy ngày rồi nhưng hai người vẫn chưa gặp mặt chính thức. Chưa gì mà đã chục năm từ lúc Giải đi du học, lại còn tốt nghiệp cấp ba.. Lâu lắm mới nhìn thấy nhau, cảm giác không nhịn được có chút bỡ ngỡ một tí. Ngày trước, lúc yêu đương với Sư Tử khi còn ở cấp ba, nói thật, người cậu e ngại nhất là Cự Giải, vì cô là người rất có tiếng nói, lại suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Nay vẫn vậy, cảm giác cứ như bê nguyên từ quá khứ chuyển tiếp đến giờ phút này. Chỉ là, tất cả đều lớn hết rồi, chẳng còn dáng điệu ngây ngô như ngay xưa, ánh mắt ai cũng thể hiện sự từng trải, nghiêm túc lạ lùng.

..

Sư Tử bước ra từ cửa thay đồ, mái tóc dài xõa đầy trên đôi vai nhỏ. Chiếc váy cưới trắng muối có chỗ eo thắt lại, cài dải hoa hồng xinh xắn. Hai dải lụa trễ vai, và phần chân váy mềm mại phồng phồng lên, khiến người ta nhìn vào liền cảm giác như một cô công chúa.

Một cô công chúa già, ế chỏng chơ, nay đã 29 cái xuân xanh.

Đúng là người đẹp vì lụa.

Mọi người dán hết lại vào Sư Tử cùng chiếc váy. Chỉ mới đơn giản vậy thôi, chưa trang điểm gì đặc biệt hay làm tóc nhưng nhiêu đó Sư Tử vẫn quá lộng lẫy. Hai bác gái rất thích, có vẻ là cực ưng ý nên hai người cứ khen qua khen lại, tự thấy quyết định tháng trước đến xem rồi lấy cái này là đúng đắn. Bạch Dương với Cự Giải cũng thấy cực hài lòng, chụp dăm ba bức ảnh liền đứng lùi lại phía sau, cho chú rể đứng lên trước.

Bảo Bình là phản ứng dữ dội nhất. Lúc tấm màn còn chưa mở ra cậu đã thấp thỏm đi qua đi lại. Trang phục của cậu đơn giản, ngay từ lần đầu thử đã vừa in, chẳng cần phải sửa điều gì. Một cây vest đen tuyền, bên trong là một chiếc gille cùng tông đen và một chiếc sơ mi trắng. Điểm nổi bật có lẽ sẽ là nhiều nhỏ nhặt mà tinh tế như chiếc nơ bướm cũng màu đen, đeo trên cổ áo; chiếc khăn tay màu trắng có một hai đường viền mảnh sẫm màu, gài tỉ mỉ trong túi trước ngực. Dưới chân là đôi giày da bóng loáng. Bộ trang phục chỉ có duy nhất hai màu đen trắng này sẽ càng trọn vẹn hơn khi vào ngày cưới, cài trên ve áo, là thêm một bó hoa nhỏ, giống với bó hoa trên tay của cô dâu.

“Xinh không mọi người?” - Sư Tử ngại ngùng quay quay, tự ngó mình trong gương. Cô nghĩ thầm, may mà giảm cân mới nhìn không đến như này, nếu cứ bếch nguyên cái số cân kia đi thử váy chắc cô khóc không thành tiếng.

Trong phòng chỉ thấy mấy chị nhân viên tấm tắc khen nhiều nhất, hai bác gái - hai mẹ thì gật đầu, đồng tình nhưng giờ hai người lại chuyển sang bàn luận chuyện khác. Đó là đến hôm đó lạnh lắm, ra đường mà chỉ có cái váy cưới thì chắc chết rét.

“Bảo. Con nói gì đi chứ?” - Mẹ Bảo Bình, cũng là mẹ chồng của Sư, bác gẩy gẩy vai thằng bé, nhưng thằng này vẫn ngơ ra đấy. Nhìn con trai thành ra như vậy, bác chỉ còn biết tủm tỉm cười, quay sang nói với bà thông gia - “Đấy. Chị xem. Thấy vợ là mắt sáng cả ra.”

Câu đó nói rõ to, mọi người trong phòng ai cũng đều nghe thấy. Dường như ai cũng đồng loạt che miệng cười. Sư Tử thì ngược lại, càng lúc càng ngại, Bảo Bình nhìn mãi nhưng chẳng nói chẳng rằng.

“Eh eh!!” - Sư Tử khua tay, thu hút sự chú ý. Cuối cùng cũng tìm được tiêu cự trong mắt của Bảo Bình - “Nhìn được không??”, cô vừa hỏi, vừa cúi đầu ngắm lại mình lần nữa, cô thấy cô ổn mà.

Trong lúc đó, Bảo Bình từ từ tiến lại gần, nắm lấy tay Sư Tử. Cả hai sát lại gần nhau. Bảo Bình có thể ngửi được mùi dầu gội của cô thơm thơm, quanh quẩn nơi chóp mũi. Cậu cúi đầu, hôn nhẹ lên đầu vai - chỗ hở ra dưới mái tóc dài và thì thầm, thật nhỏ, chỉ có hai người mới nghe thấy:

“.. Đẹp chết đi được.”

Sư Tử nhếch môi cười, cuối cùng cũng bớt căng thẳng hơn bao nhiêu. Hóa ra, là Bảo Bình ngại. Cũng chẳng hiểu vì nguyên cớ gì mà ngại ngùng ra nông nỗi này nữa.

Khó hiểu.

***

Chỉ còn hơn hai tuần.

Sau khi mọi người cùng thống nhất chọn xong thiệp cưới - lấy hai màu trắng đỏ làm chủ đạo, nền là trắng và trên đó là những bông hoa hồng in nổi, hằn rõ cả vân. Bên ngoài làm một phông bì bằng giấy cứng. Sư Tử còn đặc biệt chịu chơi, mua thêm cả một thùng nến sáp thơm, màu đỏ rượu và một bộ dấu đồng khắc hình hoa hồng để tạo những dấu ấn như những phong thư ngày xưa.

Nay đã là buổi tối thứ hai, Sư Tử ngồi dập dấu. Nhiều lúc còn suýt nữa thì bị bỏng vì chén sáp nóng.

“Con kiaaaa!!! Mở cửa ra, mùi vãiiii!!” - Bạch Dương vừa đi siêu thị về, tay xách đủ thứ rau củ tích trữ cho một tuần. Tại cô ngại ra ngoài nên thường hay mua một đống như thế để ăn dần. Còn cả đống thức ăn sẵn, đóng hộp nữa, chất đầy trong tủ bếp. Biết là như vậy không tốt cho sức khỏe, nhưng đây là tính chất công việc của cô.

“Con điên này. Thơm thì thơm thật đấy, nhưng trong phòng còn bao nhiêu mùi nữa!!” - Bạch Dương để đồ lên bàn bếp, sau đó liền chạy ra hành lang, mở toang cửa sổ các phòng, bật cả quạt thông gió. Kệ trời gió rét, từng đợt sương lạnh thổi vào trong phòng. Để mùi thoát ra rồi tính.

Vì đâu chỉ có mùi sáp thơm này. Còn keo, hồ rồi giấy, báo,.. các thứ. Ở đây, mấy hôm nay cô cùng với Sư Tử và Cự Giải phải thức khuya để làm đồ trang trí nhỏ cho lễ cưới. Nào là bảng tên đặt ở cửa vào. Background cho khách chụp ảnh. Và còn hoa đội đầu cho phù dâu nữa, cái đó cũng là ba đứa tự làm - không đặt cùng chỗ bó hoa tươi cô dâu cầm vì muốn sau còn có thể giữ làm kỷ niệm. Rồi cả vòng hoa hồng tặng khách lúc mọi người bước vào cửa.

Tất cả đều là tự tay ba đứa làm.

Khổ nhất là cái background. Bọn nó mua vài chục tấm gỗ đã cắt sẵn về, đóng thành một tấm bảng lớn cả chiều dài và rộng, mỗi bên phải đến ba mét. Bước này thi thoảng phải nhờ đến cả Bảo Bình và Xử Nữ để hai người vác mấy tấm gỗ đó lên cao, xong còn đóng đinh các kiểu.. Sau đấy, ba đứa con gái phải làm những bông hoa hồng nhiều tầng cánh, to nhỏ khác nhau, có cái còn to hơn đầu người, rồi thắt dây, đính lên bảng gỗ đã dựng. Thêm ít lá xanh và làm thêm tí hoa bé bé màu trắng nữa. Đính lên trên cùng là chữ cái tên hai người được in cách điệu, lồng vào với nhau và ngày cưới. Chữ và số đều được sơn màu vàng bóng, lấp lánh nên rất nổi bật trên nền đỏ của hoa.

“B.T”

Lúc nhìn cái chữ được in ra, Bạch Dương không nhịn được cười. Ngó kiểu gì thì trong đầu vẫy chỉ có hai chữ “bình thường“. Kiểu như một loại phản xạ vậy đó.

“Tình yêu hai đứa của chúng mày chỉ bình thường vậy thôi ha. Chẳng đặc biệt gì. Bờ tờ bờ tờ.. bờ bờ sờ tờ..” - Thêm “sờ” của chữ “Sư” vào mà cười đến lộn ruột.

Lúc này vừa làm xong cái background, mọi người ngôi quây với nhau trong phòng khách ở căn hộ của Bạch Dương. Có cả Bảo Bình và Xử Nữ cũng ngồi bên cạnh. Bảo thì ôm ấp Sư Tử, ngồi một góc ở sofa. Cự Giải ngồi đầu còn lại của ghế. Bạch Dương thì lăn lộn trên tấm thảm trắng muốt, mềm mềm trải phía dưới. Còn Xử Nữ, cậu đang lụi hụi trong bếp bày biện chỗ chè thập cẩm và sữa chua mít vừa mới được ship đến - hoàn thành các thứ xong nên cả lũ kêu đói, đòi mua đồ ăn vặt, trong khi cũng chỉ mới ăn dứt cơm tối có hai tiếng hơn.

Thiệp cưới đã đóng dấu xong và gửi đi hết rồi.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày làm lễ cưới.

Giờ đếm ngược, 9 ngày nữa.

“Tình yêu bọn tao chẳng phải là bình thường. Là BẤT TỬ!!!! Bất tử đó nghe rõ chưa. Thứ tình cảm thiêng liêng trường tồn với thời gian!! BẤT TỬ!!!” - Sư Tử hài lòng với cách giải nghĩa của mình. Tên quá đẹp. Ý nghĩa quá đỉnh luôn.

“Xì. Cái con “nông dân“. Nờ Dờ. Nờ Dờ.” - Bảo Bình hùa vào cùng Sư, trêu Bạch Dương. Bên cạnh đó còn lợi dụng lợi thế chân dài của mình, đẩy đẩy lưng con bé nhào về phía trước.

Bạch Dương kiểu... wtf.. Không nuốt trôi được cái tên mà Bảo Bình phun ra.

Nờ Dờ..

N.. D...

Tên của cô với ai thể không biết?-!

Đúng lúc đó, cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy Xử Nữ, bê một mâm đầy bát chè đi ra, sặc sỡ đủ màu sắc.

Là Nữ Dương.

Xử Nữ... Bạch Dương...

Mặt không nhịn được mà nóng lên. Bạch Dương nghĩ là mình đoán nhầm rồi. Ảo tưởng sức mạnh rồi.

Cô với Xử Nữ bao năm nay là bạn tốt, làm friendzone vùng sáng - nào có gì mập mờ.

Mọi người bị sao ý.. suốt ngày trêu linh tinh làm cô suýt ngày cảm thấy ngại ngùng khi có mình hai đứa ngồi cạnh nhau.

“Nông dân cái gì thế?” - Xử Nữ đến sau chẳng hiểu cái gì hết. Chỉ kịp nhìn Bảo Bình cứ lấy chân đẩy vào lưng Bạch Dương rõ mạnh, làm cô phải bò ra chỗ khác, ngoài cái thảm lông ấm. Chân tay còn chẳng đi tất, mà phải ngồi ở trên sàn như thế.

“Gọn cái chân vào.” - Xử Nữ híp mắt lại thành một đường, vẻ mặt đầy vẻ khó chịu. Trực tiếp đá thẳng vào cái cẳng chân leo kheo của thằng Bảo. Càng nhìn cái mặt cười nhả nhơn của thằng này mà Xử Nữ càng đen, nể tình thằng này tuần tới cưới, chứ nếu không, cậu thật muốn đập cho thằng này một trận, làm sao cho bố mẹ, người thân không nhận ra thì càng tốt.

Quanh sang nhìn Bạch Dương, cô vẫn thu thu lại ở một góc. Chẳng hiểu ngơ ngơ ra vì điều gì mà chẳng thấy lạnh.

“Dậy nào. Ngồi vào đây.” - Đối với Bạch Dương, Xử Nữ luôn dùng giọng dịu dàng kiểu vậy. Không sao to tiếng được. Mà cũng có thể to tiếng, nhưng cậu chưa thử bao giờ.

Nhưng Bạch Dương vẫn chưa hết ngơ. Cứ đang nghĩ cái gì đó.. Xử Nữ chẳng hiểu nổi.

***

Sát đến ngày cưới, để tránh như người ta đồn thổi rằng sẽ gặp vận xui, lấy nhau về không được hạnh phúc, Sư Tử dọn trở lại nhà mình trước ngày cưới ba ngày. Và trong ba ngày đó, cô không ra ngoài, chỉ quây quần bên ba mẹ và ông bà. Bà đã mất được bốn năm rồi, khi đó cô còn đang lởn vởn bên Nhật, về không kịp - vì điều này cô đã trách mình rất lâu. Còn ông, ông đã về hưu lâu rồi, chỉ sau khi khóa tụi nó ra trường được hai ba năm gì đó. Ông giờ vẫn còn minh mẫn lắm, sức khỏe tràn trề, ai cũng bảo ông trông chẳng tuổi thật của mình tí nào. Nhà ông bà luôn có chỗ cho ba mẹ cô từ miền trong ra, nên khi tất cả đều tụ lại ở một nơi như vậy, vẫn không thấy gì là chật chội. Thay vào đó còn càng thêm thắt chặt tình cảm gia đình.

Ba ngày này, Sư Tử không gặp Bảo Bình một lần nào. Mà cũng là có như thế, cô mới thấm thía được tình cảm gia đình nó to lớn bao nhiêu. Sự quan tâm được thể hiện ở nhiều cách, ngày xưa trẻ con cô không biết, nay lớn rồi, còn sắp lập gia đình, cô nhìn cái liền cảm động - về bất cứ thứ gì, cũng rưng rưng.

Đôi khi chỉ là câu cằn nhằn quen thuộc của mọi người trong nhà. Sư Tử đến ngớ người ra, lâu lắm chẳng được nghe.

Đôi khi là hình ảnh bữa cơm gia đình. Giản dị, đạm bạc nhưng ấm áp, hương vị vẫn hệt từ khi cô bé đến giờ. Đĩa thức ăn cô thích vẫn cứ được ông tỉ mỉ xếp lại, đặt ngay trước bát cơm của cô.

Đôi khi, là chồng quần áo thơm mùi nắng sau khi giặt xong, được mẹ gấp gọn đặt trên giường, chỉ chờ cô cất..

Thậm chỉ. Khi lại chỉ là cái phẩy tay của bố khi Sư Tử mở mồm nói linh tinh gì đó, hoặc mở mồm nói mình ra ngoài..

...

Nào có tình cảm nào ấm áp hơn tình thân.

***

Nhờ chỗ quen biết của ông, gia đình Sư Tử có thể đặt một sảnh lớn ở một trong những khách sạn lớn nhất trên đất Hà Thành này.

Một phòng tiệc đủ chỗ cho đến vài trăm người ngồi, thậm chí là nghìn người chắc cũng đủ. Nhưng đám cưới này, gia đình hai chỉ mời trên dưới ba trăm người mà thôi, cộng nhà trai và nhà gái chỉ có vậy. Đa số là bạn bè cùng quan hệ đồng nghiệp thân thiết gì đó của hai bên. Chia ra khoảng 6 đến 7 người một mâm cỗ, xếp đều ở hai bên phòng tiệc.

Tông màu đỏ sẫm xen chút trắng đen là ba màu chủ đạo của bữa tiệc.

Vừa ẩn cửa bước vào, chính sắc đỏ sẽ làm mờ hết mắt bạn. Màu đỏ sẫm, bao trùm khắp mọi nơi, từ trần nhà cho đến tấm thảm trải sàn. Hơn ba mươi bàn tiệc, cái nào cũng mang khăn trải bàn đỏ. Thậm chí, đến cái dây thắt nơ ở các ghế ngồi cũng là đỏ, chỉ khác ở tông đậm nhạt, người lớn tuổi sẽ ngồi ở những bàn ở có chiếc nơ màu đỏ sẫm hơn màu sàn; họ hàng sẽ là cùng tông với màu sàn và cuối cùng là đồng nghiệp và bạn bè, những bàn đó là màu đỏ nhạt nhất. Tất cả xếp dàn trải từ vị trí gần sân khấu nhất cho đến gần cửa ra vào nhất. Những bông hoa đỏ thẫm là sắc hoa chủ đề cho ngày hôm nay - biểu tượng cho tình yêu lãng mạn và nồng cháy của đôi bạn trẻ, đồng thời, nó còn mang ý nghĩa cho sự biết ơn, biết ơn ông trời đã cho họ gặp nhau ở kiếp này, biết ơn hai gia đình đã tạo điều kiện cho hai đứa tiến đến, biết ơn vì các bạn bè anh em đồng chí đã đẩy thuyền cho họ tiến lại sát nhau hơn và còn là biết ơn cho chính bản thân của họ, vì đã không buông tay nhau ra đến tận phút cuối cùng.

Giữa một rừng đỏ lãng mạn như thế, ở giữa phòng là con đường màu trắng toát. Một đường trắng kéo dài một lối đi thẳng từ cửa, cho đến tận trần nhà. Lúc đến cuối phòng, tạo một phông trắng bắt mắt ở trên tường, trước đó là một cổng hoa được tết lại rất kì công, tất cả chỉ dùng hoa hồng mà thôi. Con đường trắng này cũng sẽ là nơi bác Thành sẽ dắt tay Sư Tử đi vào.

Cắt ngang con đường màu trắng, ở giữa phòng đặt một sàn nhảy nhỏ, với những tấm đèn led vuông vức, xếp cạnh nhau. Ở trên đó người quản lý cho hiện hình ảnh những viền của cánh hồng, màu đen, nổi bật trên nền đỏ - rất hợp với chủ đề hôm nay.

..

Sư Tử hồi hộp ôm bó hoa cưới ngồi trong phòng chờ.

Trước khi đến giờ, trong phòng này cứ người ra người vào tấp nập. Ai đến cũng muốn qua ngó cô dâu một cái. Làm Sư Tử cười đến cứng cả mồm. Thực sự, mọi thứ đang tiến triển đều trôi chảy và tốt đẹp nên cô rất vui, cũng không ngại cười nhiều một chút.

Đợt khách trước vừa được Bạch Dương tiễn ra - hôm nay, chính con bé này là phù dâu, phù dâu duy nhất luôn. Vì lời hứa từ hồi còn đi học, cũng là vì chẳng còn tìm thêm được ai nữa nên chỉ có một người thôi. Vậy nên, giờ khách đi rồi, trong phòng có mỗi hai người, Bạch Dương và Sư Tử nói chuyện. Phận phù dâu, Bạch Dương có mỗi nhiệm vụ là phải theo sát cô dâu cả ngày hôm nay, nửa bước không rời, lúc cần, có khi toilet cũng cần chui vào cùng buồng. Cự Giải đã theo chân các bác, đứng ở cửa đón khách, tham gia cùng đội quân hùng hậu của nhà gái.

Lần này, tiếng kéo cửa lại vang lên. Tiếng bước chân ít hơn hẳn đoàn người vừa nãy, nhỉ nhẹ nhàng lộc cộc một tí thôi.

Sư Tử và Bạch Dương tò mò, hai đứa ngồi trên ghế, nghển cổ ra ngoài để ngó. Có một tấm bình phong lớn, che ở giữa, nên chỉ có thể đoán lờ mờ đường dáng người cao ráo của một chàng trai, đi sát bên cạnh là một cô gái, có vẻ khá xinh đẹp.. Họ cũng không chắc nữa.

“Woaaaaa~! Ghê à nhaaaa!!!” - Sư Tử và Bạch Dương cực sốc khi thấy hai người đi từ trong tấm bình phong đi ra, cả thân cả người hiện rõ giữa ánh đèn điện trắng vàng, rõ đến từng lọn tóc trên đầu. Không ngờ được luôn, còn khoác tay nhau nhìn rõ tình cảm.

“Ghê ha ghê haaaa. Bất ngờ quá đi mất!!!” - Sư Tử không nhịn được, xách hẳn váy đứng dậy, đi đến trước mặt hai người.

Là Ma Kết và Nhân Mã chứ ai. Ngày trước rõ là đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, hận chỉ muốn băm vằm nhau ra. Giờ nắm tay.

Ma Kết có vẻ cao hơn hay sao đó. Sư Tử đã đi giày cao gót nhưng vẫn không thể so bì được. Năm tháng tôi luyện nên có vẻ cũng rắn rỏi hơn, khuôn mặt thì đặc biệt càng thêm nghiêm nghị và trưởng thành. Nhìn không thấy một tí nào dính dáng đến hai chữ “hiền lành” hay “dễ tính“. Cứ ngộp ngộp thở sao đó. Da dẻ cũng đen hơn. Chắc có mỗi cái đầu cua, gần như trọc lốc là vẫn như trước. Mà kì lạ, tóc ngu thế nhưng nhìn Kết vẫn đẹp trai hơn khối thằng là sao?!

Còn Nhân Mã. Xinh trẻ khoẻ đẹp. Gì cũng hơn trước đây. Chắc do yêu vào nó thế.

“Nào em iêu, lại đây ôm cái nào.” - Nhân Mã tiến lại, ôm chầm lấy Sư Tử, rồi quay sang ôm Bạch Dương. Cuối cùng là ba đứa ôm nhau thắm thiết, không rời.

Lâu lắm mới gặp nhau, vậy mà lại sắp thành vợ người ta rồi.

“Em phải hạnh phúc đấy nhé.” - Khoé mắt Mã đã có giọt nước mắt chực chảy xuống. Nhưng ngại lớp trang điểm trên mặt, cô cứ ngửa ngửa cổ lên trên, lấy ngón tay chấm chấm một tí rồi thôi. Ánh mắt vì thế mà long lanh đến lạ. Chỉ biết nhìn Sư Tử từ trên xuống dưới, không nói được gì nữa vì xúc động.

Đúng lúc đó, lại có thêm người bước vào.

Sư Tử và Bạch Dương không bất ngờ lắm, nhưng Kết và Mã thì phải nói là trợn mắt lên mà nhìn.

Song Ngư và Thiên Bình đi vào, giữa hai người còn kẹp thêm con bé Bắp Cải - hôm nay bé mặc chiếc váy trắng, nhìn xinh ơi là xinh.

“Ui ui Bắp Cải đến à.. lại đây mẹ bế cái nào..” - Sư Tử với Bạch Dương liền bỏ rơi hai đứa đang đứng cạnh mình, sấn sổ tiến đến nựng con bé lên, chọc cho nó cười thích chí, khúc khích đến tít cả mắt lại.

“Gì thế này?? Chúng mày cưới rồi đẻ rồi đấy à??” - Nhân Mã thoát khỏi trạng thái đơ, tiến lại. Chỉ thấy Song Ngư và Thiên Bình nhìn nhau cười, rồi cả hai lại đưa mắt nhìn con mình. Nhân Mã cảm thấy phát rồ mất, quá nhanh - “Này này. Đừng có mà cười. Thật đấy à???”

Nhân Mã sau đấy cũng tiến lại gần nựng Bắp Cải. Xinh quá đi mất.

Đứng bên cạnh, Ma Kết với Song Ngư chỉ yên lặng đứng nhìn, để kệ bốn người kia trêu chọc rồi chơi với bé.

“Mày giỏi thật đấy.” - Giọng Ma Kết không che được sự ngưỡng mộ. Cậu thì chỉ mới cách mạng thành công, còn thằng này, đi mẹ lên chủ nghĩa xã hội luôn rồi. Khác nhau một trời một vực.

Song Ngư cười đáp lại - “Chú cứ tiếp tục phát huy thôi. Anh chẳng có lời khuyên gì nhiều.” - Hồi đó, còn trẻ, mới gây dựng sự nghiệp, trang trại khi ấy chẳng to lớn gì, thậm chí còn đang cực kì khó khăn vì mất mùa, nhưng cậu và Thiên Bình vẫn quyết cưới. Thật tốt, vì giờ họ có một gia đình nhỏ thôi, nhưng hạnh phúc. Nếu chọn lại, cậu vẫn chọn Thiên Bình, chưa bao giờ cậu hối hận cả.

Nhiều thứ trong cuộc đời, nếu lỡ rồi, là lỡ cả đời. Chẳng bao giờ có thể tìm lại.

..

Nhờ Bắp Cải cứ bi bô bi bô tập nói, lại còn chạy lăng xăng khắp phòng, sự căng thẳng trước khi bước vào lễ đường của Sư Tử đã tan biến từ bao giờ.

Lúc ấy, Bắp Cải tự dưng chạy biến ra đằng sau tấm bình phòng. Chưa gì con bé đã thích chơi cái trò trốn tìm rồi.

Đột nhiên, một giọng nam trầm vang lên.

“Bắt được rồi nhé.” - Mọi người giật mình nhìn qua. Trong lúc tất cả đang nói chuyện, hình như có người đã đẩy cửa bước vào mà mấy đứa nó không để ý. Sau đó, Bắp Cải được bế bổng lên trời. Mấy người có thể nhìn cái đầu bé tí xíu của con bé nhấp nhô phía trên tấm bình phong, hai mắt cười tít, nheo nheo hết lại.

Song Tử!!!!!

Cậu đã đứng dậy và còn đi lại được nữa chứ! Dáng người vẫn cao ráo như ngày nào, nhìn như thể một siêu mẫu trong bộ vest đơn giản.

Song Tử để Bắp Cải trở lại xuống đất, thật nhẹ nhàng, khi con bé đứng vững rồi, cậu mới từ từ buông tay ra. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ùa tới. Đứa thì ôm, đứa thì nắm tay, sờ soạn.. Tai nạn ngày đó như một bóng đen dăng kín trong trí nhớ của tất cả bọn nó. Cảnh Kim Ngưu cùng gia đình Song Tử khóc ngất lên ngất xuống trong bệnh viện. Rồi lời chuẩn đoán bệnh của bác sĩ, rằng Song Tử sẽ không bao giờ theo nghiệp thể thao mà cậu yêu thích đưữac nữa.. Tất cả như những vòng xoáy sâu hun hút, lại lạnh lẽo vô tình. Đan xen đó là hình ảnh Song Tử mặt trắng bệch, nằm im lìm trên chiếc giường trắng muốn cả tháng trời chẳng có một chuyển biến khả quan gì.

Thật may, cuối cùng Song Tử vẫn là tai qua nạn khỏi.

Bọn nó lại có thể tụ họp lại đây. Cùng nhau. Ai cũng mỉm cười, mừng thầm trong lòng.

“Derek.” - Từ cửa truyền tới một giọng nữ rất nhẹ nhàng, chen ngang đoạn hội ngộ của bọn nó.

Song Tử nghe thấy, vội vàng rời đi.

Chắc là Ngưu nó gọi rồi - Cả bọn đoán trong lòng, lại thầm cười trong lòng. Chỉ có Ngưu mới khiến khuôn mặt điển trai của Song Tử lộ vẻ cấp bách, như đứng ngồi không yên vậy đó.

Ha! Kim Ngưu thật.

Nhưng cái bụng to phưỡn ra đằng trước như thế là sao?!

Hình như ai hôm nay cũng giấu giếm một sự bất ngờ nào đấy, chỉ chực chờ khoảnh khắc bung xõa. Người sau còn làm người ta sốc hơn với người trước.

“Ghê ta. Bầu bí to thế này là đã cưới chưa đây?!... Hay là về ở chung rồi hai đứa nuôi nhau đến béo bụng??” - Bạch Dương nhìn cặp đôi mỉm cười hạnh phúc trước mặt mà không nhịn được trêu chọc vài câu.

“Mới lĩnh giấy thôi. Tiệc cưới định qua hè tới làm, nhỏ thôi, chỉ có người nhà với nhau.” - Song Tử thay Kim Ngưu trả lời - “Đến lúc đó tao gửi giấy mời, kèm vé máy bay một chiều cho chúng mày. Lúc về tự bỏ tiền túi ra chi.”

“Uầy. Quá đáng. Sắp làm bố rồi mà keo kiệt!!”

Cả lũ ùa vào phản bác.

Nhưng mà. Dù đang nói chuyện với Song Ngư và Ma Kết ở bên cạnh nhưng một tay của Tử vẫn ôm trên eo của Ngưu - Ngưu hiền lành đứng ở một bên, bắt tay với Bắp Cải, hàn huyên với mấy đứa khác đủ thứ. Hai đứa đứng với nhau, một giây cũng không rời. Cả người Song Tử cao lớn, như làm bệ đỡ vững chắc cho Ngưu, để cô dựa mãi thế. Thật buồn cười là, cứ đáp được câu có câu không, sau đó Song Tử quay sang ngó Ngưu một cái, kế tiếp mới đáp nốt câu hỏi đối phương đang hỏi dở.

Chỉ từ ánh mắt và những cử chỉ thân mật nhỏ nhặt đó thôi đã đủ hiểu Song Tử quan tâm, yêu thương Kim Ngưu như nào. Vẫn hệt như ngày xưa. Tình cảm ấy chỉ có lớn thêm thôi chứ chẳng thay đổi gì.

***

Giờ làm lễ gần đến. Mọi người rút hết ra ngoài, để lại trong phòng chờ có mình Bạch Dương và Sư Tử thôi. Không khí lần nữa lại hồi hộp và căng thẳng.

Kim đồng hồ dịch gần đến giờ lành.

Bác Thành và bác Thủy cùng nhau bước vào. Bạch Dương liền lánh ra ngoài, để gia đình họ tâm sự với nhau. Với ai mà có một đứa con gái, chuyện thương tâm nhất chắc là khi tiễn con bé về với nhà chồng.

..

Một lúc sau bác Thủy đi ra trước, hai mắt đỏ hoe, ở khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa kịp rơi đã bị bác lấy khăn tay thấm đi. Bạch Dương bịn rịn tiến lại gần, vòng tay ôm bác an ủi, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng đã hơi cong cong lại gầy gầy của bác. Chẳng rõ từ lúc nào, trên tóc các cha các mẹ đã có vài chỗ hoa râm, nếp nhăn ở khóe mắt càng lúc càng sâu.

“Con ở lại nhé. Bác ra trước.” - Nói rồi bác Thủy vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Bạch Dương, rồi từ từ rời đi, hướng về phía phòng tiệc.

..

Cùng lúc đó, ở phòng tiệc, có một vị khách đến muộn. Lúc đi đến cửa phòng mà người phục vụ chỉ, cậu ngơ ngác đứng yên tại đó. Phía cuối kia có chăng hai cái tên vô cùng quen thuộc, chắc chắn không nhầm rồi. Nhưng giờ cậu lại chẳng biết đi đâu nữa. Cậu đảo mắt nhìn quanh mà thấy ai cũng xa lạ.

“Ehh Yết. Ở đây!!” - Ma Kết là người nhìn thấy Thiên Yết đầu tiên, cậu đẩy ghế đứng dậy và đi về phía thằng bạn thân. Hôm nay dùng từ “lâu lắm” đã nhiều rồi, nhưng cậu vẫn phải dùng. Thực sự là lâu lắm rồi.

Hai người ôm lấy nhau, vỗ vai đôm đốp đúng kiểu đàn ông với nhau. Hỏi han qua loa về công việc đối phương hiện tại.

“Tao thì có việc gì chứ, chỉ là làm công ăn lương của nhà nước thôi.”

Ma Kết dẫn Thiên Yết về bàn.

Bàn tay được cô dâu chú rể đặt cách, chỉ có tám người, chứ không như các bàn khác là mười người. Chỉ có bọn nó - những người anh em hàng xóm ngày nào, ngồi với nhau uống chén rượu mừng.

“Nào nào lại đây ngồi đi.” - Song Tử ra hiệu cho Thiên Yết ngồi vào cái ghế ngay cạnh mình - “Mà chúng mày cũng lạ thật đấy. Là một đôi với nhau mà đứa đến trước đứa đến sau. Giải nó đến trước tận tháng nay để chuẩn bị rồi.. Mày lại đến lúc phút chót.”

Song Tử chỉ định đùa thế thôi, vì thực sự, chuyện này nó kì cục thật.

Ai ngờ đâu...

“Đừng trêu. Bọn tao chia tay rồi.” - Thiên Yết cười nhạt, ngồi xuống cái ghế trống giữa Ngư và Kết, vừa hay, chỗ này lại còn không phải đối diện thẳng mặt với Cự Giải. Hôm nay, cô thật xinh đẹp.

Cả lũ á khẩu. Tự nhiên không khí trầm hẳn xuống.

“Ấy đừng im lặng thế.” - Thiên Yết ngẩng đầu, thấy ai cũng mang vẻ mặt không biết nói gì - “Bọn tao ổn mà. Chia tay cũng được ba năm nay rồi, có ít gì đâu.”

..

Ngay lúc ấy, tiếng đàn piano cất lên. Bản nhạc đang được đánh chính là “Brial March” - bản nhạc đám cưới huyền thoại. Mỗi khi giai điệu của nó vang lên, hình ảnh gợi lên đầu tiên trong suy nghĩ của mỗi người sẽ chính là màu trắng tinh khôi của váy cưới, và nhịp chân chậm rãi, nhẹ nhàng của cô dâu khi bước vào lễ đường.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Cả căn phòng tối sầm lại, xung quanh chỉ có những ánh đèn nến đỏ lấp lánh lấp lánh, và ngọn đèn sáng trưng, rọi lên người cô dâu. Đi đầu là một cặp bé trai bé gái - mượn từ họ hàng của hai bên, mỗi đứa xách một giỏ hoa, cứ theo nhịp đàn, tung từng nắm cánh hoa lên trời. Sắc đỏ rơi xuống, đậu trên con đường trắng buốt tiến vào lễ đường, càng thêm nổi bật.

Theo sau, Sư Tử trong bộ váy cưới lộng lẫy, chùm khăn mạn che đầu. Tóc được búi cẩn thận, gài trâm cài tóc và một chiếc vương miện nhỏ. Từng đường nét khuôn mặt, như ẩn như hiện làm cô hôm nay càng thêm cuốn hút. Sư Tử khoác tay ba, hai người bước từng bước nhỏ tiến về phía trước, dưới ánh mắt trầm trồ của mọi người hai bên. Bạch Dương đi sau cùng, tay cầm lấy đuôi váy và tấm mạn che mặt của cô dâu, trải nó dài trên mặt đất. Người ta nhìn vào càng thêm xuýt xoa, thán phục trước sự lộng lẫy và kiêu sa của chiếc váy cưới hôm nay của cô dâu.

Ở tận cuối đường, Song Ngư và chú rể Bảo Bình, phù rể Xử Nữ đang đứng đợi.

Lấy một người có hôn nhân viên mãn làm chủ trì, người ta nói như vậy cô dâu chú rể sẽ hạnh phúc. Chọn đi chọn lại, mọi người thống nhất chọn Song Ngư - cuộc sống của cậu ta bây giờ chính là cuộc sống đáng mơ ước nhất. Công việc làm ăn, vợ con nhà xe.. tất cả đều đang ngập tràn trong hạnh phúc.

Còn về phía phù rể, chỉ là chọn đại thế. Cũng như phù dâu thôi. Hết người nên tạm thế đi. Mà Xử Nữ cũng không phản đối. Chú rể và cô dâu là một cặp chẳng ai nói, còn cậu với cô, phù rể và phù dâu, cũng vừa vặn thành một đôi cân xứng, quá hiển nhiên.

“Con cảm ơn ba.” - Bảo Bình xúc động nhận lấy tay phải của Sư Tử, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, cũng nhận lấy cái vỗ vai đầy tin tưởng và tín nhiệm của ba vợ.

Sư Tử cảm nhận rõ được nỗi xúc động khi phải gả về nhà chồng, cô tiến lại, ôm chầm lấy ba mình, chỉ biết cắn môi nhịn tiếng khóc chỉ chực bật ra. Nhận cái xoa lưng nhẹ nhàng của ba, cái vuốt đầu và vòng tay cùng bờ vai to lớn, vững chãi.. Cảm giác như ngày cô còn bé xíu. Sư Tử tự nhiên không muốn bị gả đi nữa.

“Nào. Lớn rồi, giờ phút này mà còn khóc sao hả mít ướt.” - Giọng ba ấm áp, nhưng giờ đã hơi khàn đi vì tuổi cao. Từ lúc nào, ba cô, và mẹ cô đã trở nên già nua đến vậy..

Nuốt ngược nước mắt vào trong. Bàn tay của Sư Tử lần nữa ba cô đặt cùng chỗ với tay Bảo Bình. Cái vỗ nhè nhẹ chân tình ngắn ngủi. Sau đó, ba Sư Tử bước xuống chỗ ghế ngồi bên cạnh vợ mình.

..

Cặp vợ chồng trẻ sắp thực sự thành một nhà, quay lưng về phía mọi người, nhìn hướng về Song Ngư.

“Hai bạn của tôi. Hôm nay được vinh dự đứng đây để đại diện mọi người làm chứng cũng như tuyên bố về chuyện tình yêu của hai người, tôi có một vài lời muốn nói...”

Song Ngư cho bật đoạn video ngắn đã được chuẩn bị sẵn, kể vắt tắt chuyện tình đẹp, nhưng cũng có lúc đứng gánh của cô dâu chú rể. Hình ảnh khi còn ở cấp ba, khi đã lên Đại học, khi yêu xa.. Tất cả theo bản nhạc “A thousand years” hiện lên trên màn hình, chân thực và vô cùng xúc động.

“Haha. Tới đây đủ để mọi người và bản thân cô dâu chú rể hiểu được tình cảnh của mình rồi.” - Song Ngư mỉm cười, quyết định tiến vào phần quan trọng nhất.

“Đến đây, nhân có đủ anh em họ hàng, nội ngoại gần xa và cả trăm bạn bè đồng nghiệp bao năm.. với cương vị làm người làm chứng và chúc phúc cho hai bạn, tôi muốn hỏi lại lần cuối..” - Song Ngư cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị thật chuẩn.

“Cô dâu. Sư Tử. Năm nay đã trải qua được 29 năm ế mốc răng, nay đã đi được đến đám cưới này. Tao hỏi mày, thế rốt cuộc là mày có đồng ý gả bản thân cho thằng này làm vợ không? Mặc dầu tao biết thằng bạn tao còn nhiều khiếm khuyết, lương giáo viên đủ sống, không thể làm giàu.. chỉ có cái mặt là tạm ổn. Và đồng ý gả rồi, là phải chăm sóc nó, bao dung nó, hạn chế gây sự.. Trả lời! Có hay không?”

“Tao có. Đồng ý gả.” - Sư Tử chết cười với lời dẫn. Nhưng vẫn là đồng ý.

“Ok. Xong một em.” - Sự hài hước của Song Ngư làm mọi người bên dưới cười ngất, chẳng đâu mà tìm được người chủ trì dễ dương thế này - “Eh thằng bạn tao. Bảo Bình. Cũng đã 29 xuân xanh. Ế, và suýt nữa thì phải lên núi lấy gái dân tộc khi hai đứa chia tay giả. Mày có đồng ý lấy Sư không? Sau này trở thành một người chồng tốt, người cha tốt, một người trụ cột che chở cho gia đìng mình. Vì vợ tao là bạn thân vợ mày nên tao biết, con này nhiều tật xấu, ăn ở bừa bộn, lại còn đang thất nghiệp.. Hỏi lần cuối rồi, có hay không? Giờ mày quay đầu còn thấy bờ, gật đầu cái là không có chuyện chia giường chia nhà rồi giành quyền nuôi con đâu. Chắc chưa?”

“Đồng ý.”

Nghe tiếng của chú rể chắc chắn, như đinh đóng cột. Mọi người bên dưới vỗ tay rần rần.

“Cả hai thân chủ của tôi đã đồng ý trói với nhau cả đời. Bên dưới có ai phản đối không? Bắt đầu đếm..”

“Ba.. hai... một...”

“Hết giờ. Phản đối vô hiệu. Vậy trao nhẫn đi...” - Song Ngư phẩy tay ra hiệu phù dâu phù rể tiến lên.

“Rồi được rồi. Hôn cái đi. Tuyên bố, hai đứa chính thức, nên vợ nên chồng!!!” - Song Ngư vừa nói vừa tự vỗ tay. Kéo theo một tràng vỗ tay, huýt sáo nữa của mọi người.

Tiếng pháo hoa giấy nổ râm ran, những mẩu giấy màu sặc sợ tung bay trên đầu cô dâu chú rể.

Bảo Bình tung tấm mạn che mặt, chui vào trong, hai tay cậu đặt lên vòng eo nhỏ nhắn và rồi đặt lên môi cô dâu một nụ hôn, thật lâu và thật lâu.

Tiếng huýt sao và vỗ tay càng thêm ồn ào.

“Okok tách ra nào.” - Song Tử cầm cái mic chọc lên người Bảo Bình, ép hai đứa tách ra - “Tiếp tới đây là lời phát biểu cũng là lời chúc phúc từ bố của cô dâu. Đại diện cho các bậc trưởng bối ạ.. mời bác.”

..

“Bố vui lắm. Cây trồng gần 30 năm đã có được thành quả, lại còn bớt được một đứa ăn bám ở nhà.

Bố không buồn đâu. Con gái về nhà chồng, phải yêu thương chăm sóc bố mẹ chồng như bố mẹ ruột, nhớ chưa?

Vợ chồng phải bớt đi cái tôi của mình thì gia đình mới hạnh phúc được.”

Bác Thành không quen phát biểu, nên lời chúc phúc bị cụt ngủn vậy. Song Ngư đàng phải mời thêm một người nữa, đại diện cho lớp trẻ tuổi, cũng là người đã chính kiến quá trình yêu đương của hai người này lên nói đôi lời.

Cự Giải:

“Cảm ơn Bác Thành vì những lời phát biểu vừa rồi.” - Cự Giải tiến lên đứng bên cạnh cô dâu vá chú rể, mỉm cười thật rạng rỡ khi thấy bạn mình tìm được bến bờ hạnh phúc của bản thân. Tất cả mọi chuyện chỉ như mới từ hô. qua thôi mà..

“Cháu vẫn nhớ khi xưa, lần đầu Sư Tử dắt Bảo Bình về nhà, bác Thành một nháo, hai quát, ba cạo đầu không ưng ý con rể, lại còn vui mừng khi thấy hai người giận nhau nữa.

Cơ mà lúc ý cũng không thể nói là bác Thành sai được. Hai đứa khi ấy chỉ có 17, ngót ngét 18, cái tình cảm học trò có thể bền vững được bao lâu chứ. Thanh xuân là chia li, là tiếc nuối.

Hai đứa là đôi đầu tiên của nhóm, nên cũng được mọi người vun đắp cho nhiều nhất, nhưng lúc ấy, có lẽ tất cả đều không nghĩ hai đứa sẽ đi đến được ngày hôm nay.

Sự thật cũng chứng minh, hai đứa đã từng buông tay nhau thật, nhưng may mắn, người có duyên lại gặp, nợ tình thì lại về bên nhau.

Hôm nay được hai bên quan họ ưu ái mời lên làm phát biểu, tôi muốn có vài lời muốn nhắn nhủ đến chú rể Bảo Bình.

Trước khi Sư Tử trở thành người nhà cậu, con bé là con gái nhà bác Thành, bác Thủy, là chị em của lũ chúng tôi. Chúng ta có thể là bạn 10 năm có lẻ nhưng nó vẫn là em gái tôi, vậy nên nếu cậu làm tổn thương nó, tôi sẽ đảm bảo không ai tìm được xác cậu.

Chúc cô dâu, chú rể hạnh phúc vẹn bền, mãi mãi thương nhau, con đàn cháu đống, càng già càng hạnh phúc.”

..

Những bản nhạc nối tiếp nhau vang lên. Có “I do” của 911. Có “Sugar”, Maroon5...

Món ăn được bê lên, cô dâu và chú rể thay một bộ đồ khác gọn gàng hơn và sau đó bắt đầu tiến đến từng bàn đón rượu mừng. Nhận lời chúc của tất cả mọi người đến chứng kiến ngày hôm nay.

***

Trước khi bữa tiệc thực sự kết thúc, dưới nền nhạc Piano cùng tiếng hát của một người bạn, bát hát “Perfect” của Ed Sheeran vang lên..

..

Well I found a girl beautiful and sweet

I never knew you were the someone waiting for me

“Cause we were just kids when we fell in love

..

Thiên Yết tiến lại. Cự Giải mãi chỉ ngồi bên ngoài sàn nhảy hoa hồng kia, im lìm một góc. Ai cũng đã tìm cặp và tiến vào trong kia nhảy nốt điệu nhảy cuối.

“Làm một đoạn nhé.” - Thiên Yết chìa tay ra. Vô cùng tự nhiên vậy thôi.

Và sau đó là một bàn tay nhỏ đặt lên.

Giữa ánh đè đỏ đen, khi mờ khi tỏ.

Giữa tiếng hát du dương, truyền cảm đến mê hoặc lòng người.

Hai người tiến ra giữa sàn nhảy giống mọi người, cầm lấy tay nhau, từng bước từng bước di chuyển như đang nhảy trên kí ức của họ.

..

“Cause we were just kids when we fell in love

Not knowing what it was

I will not give you up this time

But darling, just kiss me slow, your heart is all I own

And in your eyes you”re holding mine

..

We are still kids, but we”re so in love

Fighting against all odds

I know we”ll be alright this time

Darling, just hold my hand

Be my girl, I”ll be your man

I see my future in your eyes

...

***

Nhiều năm sau, Sư Tử giở lại những quyển album và nhật ký của mình. Cô vẫn không khỏi bồi hồi khi thấy hai bức ảnh giống hệt nhau. Vẫn hơn ba mươi con người quen thuộc, chỗ đứng giống như đúng.

Nhưng khoảng thời gian lại cách nhau đến 11 năm lẻ mấy tháng.

Một bức, là trong buổi bế giảng, khi cô và mọi người, 18 tuổi - ngày mà tất cả mọi người ở bên nhau đông đủ, không thiếu ai hết.

Một bức, là trong đám cưới của cô, trong ảnh. Cô và Bảo Bình nổi bật nhất trong chiếc váy cưới và bộ vest.

11 năm hơn.

Mọi người lại trở về đứng cạnh bên nhau, cùng chụp với nhau bức ảnh, hệt như cũ, cũng chẳng thiếu mặt ai.

***

Thanh xuân mỗi người là câu chuyện riêng.

Chẳng ai giống ai.

Cũng chẳng đầu chẳng kết.

..

Với 12 người bọn họ,

thanh xuân sẽ mãi tiếp diễn,

thanh xuân là tất cả khoảnh khắc chúng ta - bên nhau.

..

“Bên nhau” - chỉ cần mỗi vậy.

..

[End - chương 69 // chương cuối]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.