[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 20: Chương 20: Thái Tử Thiên Hồng Quốc




Nàng được hắn bón từng thìa cơm trắng, bụng dù đói meo nhưng lại chẳng có chút hương vị gì nơi đầu lưỡi. Thiên Yết nhìn Cự Giải, khuôn miệng như cười như không, đôi mắt híp chặt quan sát biểu hiện đáng nghi từ nàng. Do hắn vẫn luôn nghĩ nữ nhân này chính là không nhìn thấy được đường, cho nên chẳng thể chạy thoát. Nhưng cái cách nàng nhìn về hướng đường mòn rất lâu, lại còn đảo mắt theo từng cử chỉ mấy ả hầu gái kia, hắn thật tò mò: "Đôi mắt ngươi do đâu mà mù?"

"Ta... do... từ bé đã thế..."

Nói dối không chớp mắt, cũng chẳng nuốt nước bọt bởi vì nàng biết chỉ cần nói sai một câu liền không thể sống sót đến ngày mai.

"Thật sự tội nghiệp!"

Nói rồi hắn tặc lưỡi, đặt chén cơm xuống, ngoắc ngón tay kêu đám nữ nhân đứng chụm một chỗ không ngừng run rẩy: "Nấu chút nước ấm cho ta."

Bọn họ gật đầu lia lịa, chạy ra ngoài chốc lại chạy vào mang theo một thao nước ấm cùng chiếc khăn trắng. Thiên Yết vắt khăn, lau từng vết thương đã khô máu trên người Cự Giải, nàng cảm thấy đau liền nhăn mày, không dám phát ra tiếng động. Cự Giải nhìn sắc trời dần dần tối đi, từng cơn đau nhỏ đến lớn đang trào dâng trong cơ thể nàng. Rõ ràng nàng rất khỏe, sao có thể bị đau đớn đến thế, muốn sống không được chết cũng không xong. Lau khô người Cự Giải, hắn đặt nàng nằm xuống, bắt đầu công việc mà một tháng qua vẫn luôn làm. Nàng không còn lạ lẫm gì với điều này, đáng trách là hạ bộ đau đớn hơn cả cơ thể, chỉ cần hắn xâm nhập liền khiến nàng thoải mái. Sau đó, cơn đau lại đến và nhân lên gấp bội. Khi Thiên Yết tiến vào cơ thể Cự Giải, nàng chưa từng cảm thấy cái gì kinh tởm đến như vậy, phải nói là buồn nôn. Chất dịch chua chát từ dạ dày cuộn lên đến cuống họng rồi bị nàng nuốt xuống, sớm đã không thể chịu đựng, thức ăn nàng nuốt xuống giống như những chiếc đinh nhọn chạy dọc thực quản, nhói buốt.

Xong việc, Thiên Yết rời khỏi lều để mặc Cự Giải nằm trên tấm vải bố lăn lộn mong cầu cái chết, tột cùng của tuyệt vọng là bắt ép bản thân phải sống để chạy trốn, rời khỏi tên Đại Ma Đầu, tìm Ma Kết. Nên thế, nàng phải chịu đựng, dù đau cỡ nào cũng phải nén xuống.

Hắn đi rồi rất lâu cũng không trở lại, Cự Giải mệt mỏi thiếp đi, mở mắt ra trời đã sáng. Nàng lết đến ngoài lều, trông ra đám nữ nhân kia đã bỏ trốn từ khi nào, doanh trại chỉ có máu tươi. Chưa kịp vui mừng Cự Giải đã bị một đám binh sĩ cầm kiếm bao vây, bọn họ vây thành hình tròn, đao thương đồng loạt hướng đến chiếc cổ nàng. Cự Giải bị dọa một phen thiếu điều tiểu tiện trong quần, đôi mắt nàng đương dị ứng với ánh sáng, mà thân kiếm thì phản quang lại ánh sáng, chúng liên tục làm chói mắt nàng. Hai tay che mắt, Cự Giải khóc không thành lời, thật ra thì Thiên Yết đã cho nàng uống thứ gì đó, khiến âm thanh nàng phát ra chỉ duy nhất một mình hắn nghe thấy.

Trong đám binh lính, một người vận quân phục màu mè, trông nặng nề hơn đám còn lại bước gần Cự Giải. Một tên cầm kiếm đứng kế bên đó khuỵu một gối xuống, hai tay giữ chặt kiếm chắp lại thành quyền: "Thái tử điện hạ, ả nữ nhân này không rõ lai lịch vừa bước khỏi lều doanh tướng."

Cái người trông nặng nề đó mặt mày cũng không tệ, có phần đôi mày không đậm như tướng lĩnh, da không cháy nắng như quân nhân. Ngược lại môi đỏ như son, mi cong cuốn hút, chưa nói đến làn da trắng rạng ngời như thế sao có thể gọi hai tiếng "nam nhân" cho được. Nàng nhìn qua khe bàn tay, cảm thấy đây chính là người có thể cứu sống mình. Cự Giải đưa tay chỉ chỉ vào mắt, rồi chỉ vào miệng, hai tay lắc lắc biểu hiện không nhìn thấy cũng không nói được.

Thái Tử kia bước lại gần hơn, xem thực hư thế nào, mỗi bước chân của y như những dùi trống đập xuống trái tim nàng.

"Thình Thịch Thình Thịch!"

Mong đây là người tốt, nếu không nàng làm ma cũng phải giết được vài người hoặc chạy trối chết.

"Thật sự mù sao?"

Y đưa tay huơ qua huơ lại, nàng cố gắng không nhìn theo, thêm đôi mắt trắng đục càng khiến y tin vài phần: "Nhưng ngươi có thể nghe được?"

Cự Giải gật đầu, nước mắt bắt đầu rơi, miệng không ngừng nói nhưng chẳng có tiếng động nào: "Làm ơn cứu ta... cứu ta... ta sẽ chết... hắn sẽ giết ta..."

Y vỗ nhẹ lên vai nàng, cười nhẹ: "Từ từ để ta đọc khẩu hình."

Nàng phần nào bình tĩnh, nói thật chậm: "Hắn sẽ giết ta, làm ơn cứu ta!"

"Hắn? Là ai?"

"Thiên Sát Lang."

Chỉ ba chữ thôi, cả một đội quân như hít phải ngụm khí lạnh. Thái tử xoay người hướng đến tên cầm kiếm ban nãy: "A Thụy mau truyền tin cấp báo, doanh trại tiếp tế ở Đông Bắc của Thiên Hồng Quốc đã bị Thiên Sát Lang diệt sạch. Mau đưa quân tinh nhuệ tiếp trợ để giữ vững doanh trại này. Còn ta sẽ trở về sau đó."

"Thuộc hạ đã rõ!"

Nói rồi tên đó liền phóng lên ngựa phi nước đại về phía kinh thành Thiên Hồng Quốc. Vị Thái tử kia nắm lấy tay Cự Giải, y nhìn sơ qua nàng trông thấy rất nhiều vết thương trầy da tróc vẩy, còn có cả dấu xanh tím ái muội vừa nhìn đã biết đã xảy ra chuyện gì. Cự Giải kinh động đến nổi nắm lấy tay Thái Tử thúc giục rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nàng không muốn Thiên Yết trở về bắt được mình, cũng không muốn trông thấy người vô tội bỏ mạng tại chốn khỉ ho cò gáy này.

Thái Tử kéo nàng chậm lại, không ngừng trấn an: "Đừng lo lắng! Cô nương đây danh thơm là gì?"

"Cự Giải."

Y cười cười, cái áo choàng mà nàng đang khoác trượt xuống vai, y ôn nhu giúp nàng kéo lên quá đỉnh đầu, thấy nàng có vẻ sượng lại, y vội buông tay: "Ta không có ý mạo phạm. Thật lấy làm vinh hạnh khi gặp được Cự cô nương "khác lạ" như thế, ta là Thái Tử Thiên Hồng Quốc - Thiên Tử Hoàng."

Ý y bảo Thiên Sát Lang không ngờ giết người vẫn chừa lại một mạng, không những vậy còn là nữ nhân dùng để mây mưa chán chê.

...

Ánh sáng mặt trời nóng gắt, có lẽ đã qua giữa trưa, doanh trại hiện tại không còn bóng người chỉ có xác nằm khắp nơi chưa ai dọn sạch. Cây cối cũng yên bình, trời chẳng nổi gió. Bỗng bước chân ai đó đáp xuống đất cát, rồi âm thanh kim loại va vào một hòn đá to phát ra tiếng động lớn.

Thiên Yết trở lại doanh trại, trên người có vết thương khá sâu nơi ngực phải, khó khăn lắm hắn mới có thể trở về được, vậy mà phát hiện ra nữ nhân mù chết tiệt kia biến mất. Hôm nay chính là ngày xui của hắn, đang định đi lên phía trước thăm dò xem những doanh trại khác ở đâu lại chẳng hay cơn đau nhói khắp cơ thể bùng phát, hoành hành bất ngờ. Thiên Yết không nghĩ Cổ Dục làm điều này. Sau khi vận công, điều hòa lại cơ thể mới phát hiện bản thân trúng phải một loại kịch độc khác.

Một thứ chất độc không màu không mùi không vị, đối với người bình thường đã chết lâu rồi, còn hắn thì không chết được. Độc thấm vào bên ngực phải, chèn ép một bên phổi khiến hắn hít thở không thông, chính bản thân phải dùng móng tay cắt mảnh da thịt bên ngực, trút bỏ máu độc ra khỏi cơ thể. Sực nhớ đến hôm qua Cự Giải cũng cùng Thiên Yết dùng bữa, lo ngại đến tính mạng vật cưng, hắn vội vã quay về. Hay rồi!

"Giỏi lắm! Ngươi dám bỏ trốn!?" Thiên Yết cười như điên dại, đôi mắt rực cháy hiện lên màu huyết quỷ dị, gân xanh nổi đầy trán, cổ, và cả bàn tay đương bóp chặt chuôi thanh đao "vô tội", hắn đưa mắt nhìn bốn hướng: "Ta bắt được ngươi về, chắc chắn sẽ bẻ gãy chân, lóc hết thịt bàn chân. Để xem lần sau còn chạy kiểu gì!?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.